Vân Khê Trấn


Người đăng: phamquocan9498

Lục y lão giả tung người đứng lên, khí định thần nhàn nói với mỹ phụ:

- “Ư hưm! Ta với ngươi nói chuyện chính sự.”

Thoáng ngừng lại một chút, tiếp lời:

- “Hai người các ngươi bỏ chạy đến đây là đã có nơi chốn nương thân hay
chưa?”

Mỹ phụ gương mặt đang kỳ kỳ quái quái ngay lập tức biến thành nghiêm túc cực
điểm rồi khổ sở lắc đầu:

- “Thật sự là tiểu bối chỉ biết thúc ngựa mà nhắm thẳng hướng chính Đông mà
đi chứ cũng chưa có tính toán gì cả. Bất quá hành trang có một số kha khá vàng
bạc đủ để kinh doanh gì đó nho nhỏ, rau cháo qua ngày.”

Lục y lão giả bước đi thong dong, từ tốn nói:

- “Lão phu cũng sớm đoán được. Đằng trước cách khoảng năm dặm đường là Vân
Khê trấn. Các ngươi đi đến đó nói với người dân ở đó là các ngươi được một lão
già tên là “Thanh Lâm” chỉ điểm đến đây an cư họ sẽ tự khắc an bài cho ngươi.”

Mỹ phụ như người chết đuối vớ được cọc. Đang không biết tương lai phải đi đâu
về đâu thì có người chỉ điểm lại còn là một nhất đại cao thủ làm “bảo tiêu”
thì còn gì bằng. Mỹ phụ lệ rơi đầy mặt cúi đầu với lục y lão giả:

- “Đa tạ Thanh Lâm lão tiền bối đã cứu mẫu tử chúng ta một mạng lại còn lo
lắng chu toàn cho tương lai của chúng ta. Ơn này không biết đến bao giờ mới có
thể báo đáp. Tiểu phụ thay mặt nhi tử ngàn lần vạn lần khắc cốt ghi tâm công
ơn trời biển của tiền bối.”

Lục y lão giả khẽ giật giật cơ mặt nhớ lại những lời lúc trước con hàng này
nói với mình sao so với bây giờ lại khác nhau nhiều như vậy. Nhưng rồi cũng
không để trong lòng nữa:

- “Chỉ là tiện tay mà thôi, không đáng nhắc tới. Ta còn điều này muốn dặn dò
ngươi, mong rằng ngươi nhớ rõ không được làm trái.”

- “Xin tiền bối dạy bảo.” – Mỹ phụ cung kính đáp lời.

- “Tiểu hài tử này căn cơ rất tốt, tuy nhiên trước khi nó trưởng thành, ngươi
ngàn vạn lần không được để nó tiếp xúc với võ đạo.”

Mỹ phụ thực sự không hiểu nổi lời dặn dò của lục y lão giả cứ đứng ngẩn ra
trong lòng kỳ quái đến cực điểm. Rõ ràng căn cơ tốt thì đáng lẽ phải tận dụng
triệt để, từ nhỏ phải được rèn luyện đắp nên nền móng vững chắc cho tương lai
sau này mới phải. Lão giả này tại sao lại dặn dò như vậy? Lục y lão giả nhìn
thấy phản ứng của mỹ phụ, lắc đầu ngao ngán:

- “Phúc duyên càng lớn thì nguy cơ càng mãnh liệt. Trên đời này người quý
trong hiền tài rất nhiều nhưng những kẻ đố kỵ người tài lại càng nhiều hơn.
Nếu như chuyện căn cơ của tiểu tử này lan truyền ra ngoài thực sự sẽ có hàng
trăm hàng ngàn cao thủ đến tranh giành nhau được thu đệ tử. Nhưng theo đó cũng
sẽ cũng sẽ có hàng chục ngàn, hàng trăm ngàn kẻ tâm ngoan thủ lạt đến hạ độc
thủ với mầm mống tại họa cho bọn chúng sau này. Cho nên cứ để cho nó lớn lên
một cách bình thường, đến khi nào nó đủ trưởng thành ta sẽ có sắp xếp riêng
cho nó.”

Nghe được lời giải thích của lục y lão giả, mỹ phụ như bừng tỉnh đại ngộ gật
đầu tán thưởng không thôi. Quả thực kinh nghiệm của mình với giang hồ quá là
hạn hẹp, hoàn toàn không suy nghĩ đến những vấn đề này. Nghĩ đến đây mỹ phụ
rùng mình định quay sang nói gì đó với lục y lão giả thì thấy người đã phiêu
diêu đi mất, chỉ còn lại một thanh âm trầm thấp văng vẳng bên tai:

- “Trời cũng sắp tối rồi, tranh thủ lên đường đi. Ngày sau sẽ còn gặp lại.”

Mỹ phụ cúi đầu một cái nữa rồi mới xoay người rời đi theo lời chỉ dẫn của lục
y lão giả kia. Quả thật chỉ mới đi được hơn bốn dặm đường một trấn nhỏ đã hiện
ra trước mặt. Trấn nhỏ thanh bình, yên tĩnh có khoảng tầm bốn mươi năm mươi
căn nhà. Hầu hết là nhà gỗ đơn sơ cũng không giàu có gì nhưng gương mặt mỗi
người dân ở đây đều khỏe mạnh hồng hào, cười nói vui vẻ. Có mấy đứa trẻ đang
chạy rong chơi ngoài đường nhìn thấy mỹ phụ đang ôm tiểu hài tử trong lòng thì
chạy đến tươi cười niềm nở:

- “Đại nương hình như người không phải người trong trấn. Sao người lại đến
đây?”

- “Oa! Tiểu hài tử thật đáng yêu!”

- “Đại nương xinh đẹp thật đó, hay là về làm vợ lẻ cho cha ta đi.”

Một tiểu nha đầu nghe thấy câu đó mặt tím lại nắm lấy miếng thịt ở hông của
tiểu tử kia xoắn lại mấy vòng:

- “Ca ca ngươi thật là lợi hại. Những lời này là ai dạy huynh nói? Có phải là
cha hay không? Hai đại nam nhân các người được lắm, để ta về mách lại với mẹ
xem xem hai người các ngươi sau này sống như thế nào. Hắc hắc.”

Tiểu tử kia nghe được những lời kia giống như bị gọi hồn từ địa ngục mặt tái
mét, mồ hôi đổ đầy đầu, cứ lắc lắc cái hông vì bị nhéo đau. Vương Nguyệt Cơ bị
hỏi dồn dập không biết trả lời từ chỉ cười cười rồi nói:

- “Ta được một lão gia hỏa tự xưng là “Thanh Lâm” chỉ điểm đến đây xin được ở
lại.”

Cả mấy đứa nhỏ cùng đồng thanh:

- “Hóa ra là Thanh Lâm gia gia.”

Rồi một đứa có vẻ lớn tuổi nhất trong đó tiếp tục nói:

- “Đại nương đi theo ta vào gặp trưởng trấn, người sẽ sắp xếp chỗ ở cho đại
nương chu đáo.”

Nói xong kéo tay Vương Nguyệt Cơ cả đám cùng đi vào trong thôn. Mọi người
trong thôn gặp mặt đám người này ai cũng nở nụ cười thân thiện gật đầu chào.
Đi thẳng một đường đến trước một căn nhà tồi tàn nhất trong trấn cả đám tiểu
hài tử cùng thi nhau hét lớn:

- “Gia gia đầu hóiiiiiiiiii! Có! Người! Đến! Nhập! Trấn!”

Cả đám không ai bảo ai cùng nhau kéo dài chữ “hóiiiiiiiiii” một cách quỷ dị.
Tiếp đó từ trong nhà một lão đầu tầm năm mươi, sáu mươi tuổi lững thững bước
ra. Lùn tịt, mập ù như hột mít đặc biệt là cái đầu sáng bóng không một cọng
tóc. Lão nhân vừa xuất hiện bọn trẻ đã túa ra khắp nơi chạy mất dạng. Vương
Nguyệt Cơ trông thấy lão giả thầm tán thưởng: “Bọn trẻ gọi đây là hói thì đúng
là quá có lương tâm rồi.”

Lão đầu vừa bước ra vừa sang sảng nói:

- “Đám nhóc này suốt ngày soi mói mái tóc của lão phu thật sự không thấy chán
sao?”

Mái tóc? Vương Nguyệt Cơ trợn mắt lên mà nhìn cho kỹ xem đây vẫn còn là mái
tóc hay sao? Và đập vào mắt mình là một sự thật đến nao lòng. Quả nhiên là còn
tóc thật. Còn hẳn năm sợi tóc đang lất phất bay trong gió ở giữa đỉnh đầu lão.
Vương Nguyệt Cơ giờ đây không biết nên khóc hay nên cười chỉ lắc đầu ngao ngán
nhìn đỉnh đầu lão giả trước mặt với ánh mắt ái ngại, khóe miệng giật giật.
Nhìn một hồi cảm thấy có phần không đúng lắm bèn dời mắt đi vôi vàng cung
kính:

- “Tiểu phụ Vương Nguyệt Cơ tham kiến trấn trưởng. Tiểu phụ ngàn dặm bôn ba
lưu lạc đến nơi đây. May thay được Thanh Lâm lão tiền bối chỉ điểm đến nơi
đây. Mạo mụi xin được một chỗ nương thân, chăm sóc cho tiểu hài tử.”

Lão già đầu hói mỉm cười hiền hậu:

- “Thì ra là được Thanh Lâm lão tiền bối chỉ điểm. Lão phu Mao Ngũ, là trấn
trưởng…”

- “Mao Ngũ! Mao Ngũ! Con mẹ nó quả thật là Mao Ngũ ngũ mao. Tiên sư nhà nó
đặt tên quả nhiên thần sầu.” – Vương Nguyệt Cơ nhịn không được ôm bụng cười
ngặt nghẽo.

Trấn trưởng Mao Ngũ mặc dù mang theo cái “mái tóc” này đã hơn chục năm nhưng
bị người khác chỉ thẳng vào mặt thế này thì đúng thật là. Dù quen với việc bị
cười nhạo nhưng mà lần này thật là quá đáng quá thể. Mao Ngũ trưởng trấn hai
nắm tay siết chặt đến kêu rôm rốp, nghiến răng ken két rủa thầm:

- “Cái tiểu nương bì này mà không phải do Thanh Lâm lão tiền bối chỉ điểm đến
đây ta nhất định đã một cước tiễn ra khỏi trấn rồi. Hừ hừ.”

Mao Ngũ cũng đâu biết rằng miệng lưỡi con hàng này khiến cho cả Thanh Lâm lão
tiền bối cao cao tại thượng, hàm dưỡng ngàn năm còn muốn quỳ gối dập đầu. Một
trấn trưởng nho nhỏ thì có đáng là gì. Rủa thì rủa nhưng rồi Mao Ngũ trưởng
trấn cũng trấn định tâm thần, hít một hơi lãnh khí, đưa tay vuốt ngực, ho khan
một tiếng:

- “E hèm! Vương phu nhân mời người đi theo ta. Trong trấn vẫn còn mấy gian
nhà trống, mời Vương phu nhân tùy tiện lựa chọn một gian trú chân. Trấn nhỏ,
nhà cửa đơn sơ không sai biệt nhau là mấy hi vọng không làm phu nhân thất
vọng.”

- “Trấn trưởng yên tâm! Cho dù có là chuồng heo, chuồng ngựa, chuồng chó gì
tiểu phụ cũng sẽ không chê, không oán trách gì trấn trưởng cả.”

Vương Nguyệt Cơ đáp lời chắc nịch, thành thật đến cực điểm. Nhưng nào có ngờ
đâu nghe những lời này xong Mao Ngũ trấn trưởng như bị ngũ lôi oanh đỉnh. Tức
đến muốn hộc máu mồm. Mẹ nó, ta cho nhà ngươi ở, đã bảo rõ ràng là nhà rồi còn
ở đó mà chuồng heo, chuồng ngựa, chuồng chó. Vậy không phải rõ ràng là bảo cả
trấn chúng ta đang ở chuồng heo, chuồng ngựa, chuồng chó hay sao? Mao Ngũ
trưởng trấn giờ này như muốn hít thở không thông, môi mím chặt ngăn cho không
phải văng tục. Mao Ngủ trấn trưởng lần này thật sự không biết Thanh Lâm lão
tiền bối trước nay chỉ luôn cứu giúp người chất phác, lượng thiện lần này lại
đem về con hàng kiểu gì thế này. Mở miệng hai câu thì một câu đã khiến cho
người ta tức khí muốn chết. Lợi hại, quá là lợi hại.

Mao Ngũ trấn trưởng một đường buồn bực không thôi rốt cục cũng dẫn Vương
Nguyệt Cơ đến trước một căn nhà trống, ba gian, gọn gàng sạch sẽ. Đứng trước
căn nhà này Vương Nguyệt Cơ nhẹ nhàng ôm chặt tiểu hài tử vào lòng, mắt rưng
rưng, sụt sùi:

- “Hài tử, cuối cùng chúng ta cũng có được chốn nương thân. Sau này ta sẽ
chăm sóc cho con thật tốt, nhìn con lớn lên, mẹ con chúng ta sẽ mãi mãi sống
bên nhau hạnh phúc tại nơi này…”

Nói rồi âu yếm thơm lên mặt tiểu hài tử một cái. Nhìn tình cảnh mẫu tử tình
thâm trước mặt mọi buồn bực uất ức trong lòng Mao Ngũ trưởng trấn hoàn toàn bị
xua đi mất. Nhưng cảnh tượng cảm động ấy kéo dài chưa được bao lâu thì biến cố
kinh thiên xảy ra. Một âm thanh “ọt ọt” kì dị vang lên rồi theo sau đó tiểu
hài tử nghiêm nghị, bình tĩnh trước giờ đột nhiên khóc rống lên một tiếng thất
kinh. Cả Vân Khê trấn trước nay yên bình chuẩn bị đối mặt với một trường hạo
kiếp long trời lở đất…


Tiện Thần Vô Địch - Chương #4