Mẫu Tử Lợi Hại


Người đăng: phamquocan9498

Lục y lão giả sau khi thốt lên một câu thất thố liền lắc đầu chớp mắt vài cái
tựa như mình vừa hoa mắt nhìn lầm cái gì đó rồi nhìn thật kỹ tiểu hài tử kia
mấy lần nữa. Cuối cùng xác nhận mình không nhìn nhầm, lục y lão giả mới xuýt
xoa gấp gáp:

- “Quả nhiên, quả nhiên… Thảo nào, thảo nào…”

Mỹ phụ nhìn thấy phản ứng của lục y lão giả có chút quá khích không hiểu
chuyện gì đang xảy ra đang muốn mở miệng hỏi thì lục y lão giả bật cười ha hả,
vui sướng đến tột đỉnh ngửa mặt lên trời hét lớn:

- “Chân thần huyết mạch, Kỳ Lân căn cốt. Tạo hóa, quả thật là tạo hóa. Trên
đời này lại có thể loại căn cơ biến thái đến mức độ này. Ha ha ha ha ha…”

Mỹ phụ chưa từng tu luyện võ đạo nên không biết những lời của lục y lão giả
vừa nói có ý nghĩa lớn như thế nào. Nhưng nếu có một võ giả nào đó ở đây nghe
thấy được những lời vừa rồi của lục y lão giả chỉ có nước bật ngửa mà ngất xỉu
đương trường. Chân thần huyết mạch là gì? Chân thần huyết mạch là huyết mạch
đỉnh cấp nhân gian chỉ có trong truyền thuyết. Còn Kỳ Lân căn cốt cũng là loại
căn cốt đỉnh cấp mang theo lực lượng của Kỳ Lân Thánh Thú đệ nhất thiên hạ.
Hai loại căn cơ chỉ có trong truyền thuyết này bây giờ lại hiện hữu trên cùng
một người. Điều đó cho thấy một thiên tài võ đạo xưa nay chưa từng có đã được
sinh ra đời. Đứa bé này sẽ có một tiền đồ rộng lớn, tương lai sáng lạng, đạp
lên đỉnh phong võ đạo, phá toái hư không, độ kiếp thành tiên. Cái thể loại căn
cơ biến thái đến cực điểm này cho dù có nằm không cũng hơn người khác khổ tu
gấp mấy chục lần. Quả đúng là yêu nghiệt, yêu nghiệt đệ nhất cổ kim. Lục y lão
giả sau một thoáng hân hoan khôn cùng, miệng cười không khép được được thì
nhìn tiểu hài tử kia với ánh mắt gần như phát sáng:

- “Nhanh đưa nó cho lão phu bế một lát. Nhanh nhanh lên.”

Mỹ phụ chần chừ một lát rồi cũng không dám trái lời lão gia hỏa lục y trước
mặt vội vàng đưa tiểu hài tử sang cho lão giả. Trong phút giây ngắn ngủi tiểu
hài tử trao tay hai người, mỹ phụ đã bảy tám lần thay đổi sắc mặt, trong lòng
nhốn nháo không yên. Lão giả của nhẹ nhàng cẩn thận nhìn đứa bé đến trong vòng
tay của mình với tư thái “cầm trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan. Cẩn
thận đến cực điểm. Duy chỉ có tiểu hài tử đương trường kia lại trấn tĩnh đến
lạ lùng, biểu cảm trên mặt từ lúc còn ở trên lưng ngựa cho đến lúc này không
một lần thay đổi. Nhưng lúc vừa đến trong vòng tay của lục y lão giả thì bỗng
nhiên nét mặt thoáng đỏ lên một chút, đôi chân mày cũng khẽ nhíu lại một chút,
thay đổi rất nhỏ nếu không chú ý sẽ không dễ dàng nhận thấy được. Lục y lão
giả cười hề hề đón tiểu hài tử đến ôm trọn trong lòng ngực, khẽ nâng lên hít
lấy hít để cái mùi thơm của hài tử mới sinh chưa bao lâu. Nhưng xộc vào mũi
của lục y lão giả không phải là mùi thơm da thịt hài tử hay mùi sữa gì gì đó
mà là một mùi thối kinh thiên động địa, quỷ khốc thần sầu. Mùi thối khủng bố
cộng hưởng với pha “hít lấy hít để” của lục y lão giả mang lại sức công phá
cực kỳ mãnh liệt. Sắc mặt lục y lão giả từ trắng hồng chuyển sang trắng bệt
rồi hóa đỏ bừng, sau đó tím lại rồi chuyển thành xanh mét trông như một con
tắc kè hoa đang liên tục đổi màu. Cảnh tượng kỳ dị đệ nhất cổ kim kia khiến
cho mỹ phụ trông thấy cũng hít thở không thông, kinh hãi đến tột đỉnh. Mỹ phụ
thắc mắc không lẽ lục y lão giả trước mặt đột nhiên tái phát kỳ bệnh hay là
tẩu hỏa nhập ma? Đang kinh ngạc không biết chuyện gì xảy ra thì mùi thối cuối
cùng cũng lan đến chỗ của mỹ phụ. Mùi thối kinh thiên kia vừa xộc vào mũi mỹ
phụ ngay lập tức phản ứng. “Nha” một tiếng, khịt mũi đẩy không khí ra khỏi mũi
rồi với tốc độ nhanh nhất nín thở chạy xa mấy mươi trượng. Sau khi cảm thấy
khoảng cách đã đủ xa mỹ phụ mới dừng chân lại, hai tay chống lên đầu gối mà
thở dốc:

- “Thật là quá hại người mà. Lão giả này không ngờ mỗi lần đánh rắm là mặt sẽ
đổi màu như tắc kè. Không ngờ còn là rắm lép, vô thanh vô tức muốn độc chết
người mà. Chỉ với bấy nhiêu công phu cũng đã đủ trở thành đệ nhất cao thủ
thiên hạ vô song rồi. Không biết lão gia hỏa này ăn cái gì mà rắm thối còn hơn
cả hố phân trăm năm.”

Lục y lão giả đứng mũi chịu sào gần như muốn tắt thở lại còn bị đổ nguyên
thùng phân “rắm thối hơn cả hố phân trăm năm” lên đầu khiến cho người tức muốn
nổ phổi, một ngụm máu tươi xông lên tới yết hầu chực phun ra. Con mẹ nó hai
con hàng này là khắc tinh của lão tử ta phỏng? Công phu hàm dưỡng ngàn năm
chưa một lần nổi cáu mà hai con hàng này một tung một hứng khiến cho lão tử
đại hỏa công tâm suýt nữa tông đầu vào gốc cây chết tự sát. Thêm cái lão nương
bì kia cứ mở mồm ra là khiến lão phu muốn cắt phăng cái “lưỡi thần” kia đi cho
thiên hạ thái bình. Lục y lão giả tức khí đang muốn thở dốc lấy hơi thì phát
hiện ra mùi thối xung thiên kia vẫn còn quanh quẩn chưa tiêu tán lỡ mà hít vào
một hơi nữa cái mùi này đi vào trong huyết mạch thì chắc chắn không một loạt
độc nào trên đời này có thể sánh bằng đâu. Lục y lão giả nhẹ nhàng phát động
cương khí hộ thân để xua đi mùi rắm xung quanh. Sau mấy lần “xua rắm”, lục y
lão giả rụt rè hít hít nhẹ nhẹ vài cái xác định không còn sót lại một tí xíu
mùi nào mới vội vàng hít một hơi đầy phổi. Vừa hít lục y lão giả vừa lầm bầm
lầu bầu:

- “Mẹ nó! Hộ thân cương khí của cường giả Hóa Thần đỉnh phong đem đi xua mùi
rắm. Chuyện này mà lộ ra thì còn cái gì là mặt mũi nữa.”

Lão giả lục y nét mặt thống khổ nhìn tiểu tử nằm trong lòng đang nhìn mình
cười toe toét như trêu ngươi:

- “Hảo hài tử! Lợi hại, lợi hại. Không chỉ căn cơ biến thái mà cái bổn sự này
cũng đã là đệ nhất thiên hạ rồi. Lão phu phục rồi, phục rồi.

Lục y lão giả tuy có chút uất nghẹn nhưng rồi đột nhiên nở nụ cười thư sướng
vô cùng. Mỹ phụ ở đằng xa nghe tiếng cười sang sảng kia ngẩng mặt lên nhìn về
phía lục y lão giả dường như muốn té xỉu:

- “Thả rắm thối kinh thiên như vậy giờ còn cười thật sảng khoái nha. Đúng là
đệ nhất vô sỉ thiên hạ vô song.”

Mỹ phụ đang chậc chậc lưỡi, gật gật đầu tán thưởng đột nhiên mặt cắt không còn
giọt máu, lắp bắp:

- “A! Hài tử của ta lãnh đủ không biết… không biết có qua khỏi không…”

Nói rồi mỹ phụ một lần nữa co chân chạy một hơi trở về nhìn thấy tiểu hài tử
nằm trong lòng lục y lão giả đang cười khặc khặc, thư sướng đến tột đỉnh. Mỹ
phụ lảo đảo ngồi bệt xuống đất lắp bắp, tay run run chỉ vào mặt lục y lão giả:

- “A! A! Lão… lão độc vật ngươi… ngươi… rắm của ngươi… rắm của ngươi… làm cho
hài tử của ta mê thần loạn trí… ngươi thật là táng tận lương tâm… đến đứa bé
mấy tháng tuổi cũng không tha lại còn cười… cười khoái trá như thế…”

Mỹ phụ vừa thở vừa mắng xối xả còn lục y lão giả nghe thấy ù ù cạc cạc không
hiểu gì đơ mặt há miệng. Cái gì mà “lão độc vật”, “rắm của ta”, “thần mê loạn
trí”. Lục y lão giả vừa mới bị tiểu nương bì này đổ nguyên một thùng phân “rắm
thôi hơn hố phân trăm năm” bây giờ lại bị đổ thêm một thùng phân nữa mà thùng
này còn lớn gấp trăm lần thùng trước khiến cho lão giả sắc mặt lần nữa biến
xanh hóa tím. Mỹ phụ hoảng hốt bật dậy nhảy lùi ra sau mấy bước:

- “A! Lại đến, lại đến…”

Lục y lão giả cạn lời, lão biết bây giờ có giải thích gì đi nữa thì cũng không
rửa sạch được nỗi oan này rồi. Lục y lão giả miệng khô, lưỡi đắng nhắm mắt
dưỡng thần, hít một hơi thật sâu rồi nhẹ giọng nói:

- “Ngươi lại đây. Ta có chút chuyện muốn dặn dò.”

- “Không thả rắm nữa?” – Mỹ phụ vặn hỏi.

Lục y lão giả nhăn mặt nhíu mày, thở dài một hơi chắc nịch:

- “Không thả rắm nữa!”

- “Chắc chắn không thả?” – Mỹ phụ lại hỏi.

Lục y lão giả trong lòng thầm chửi “Mẹ nó!” muốn một chưởng đánh nát cả khu
rừng này. Nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống:

- “Chắc chắn không thả.”

- “Thề đi!”

Lần này mỹ phụ đã không còn e sợ cái gì cao thủ đỉnh cấp nhân gian nữa rồi.
Người cảm thấy ngay cả lời nói của lục y lão giả đã không còn chút trọng lượng
gì đối với mình nữa. Chỉ có thề mới tin tưởng được thôi. Lục y lão giả lần này
thực sự bị khi dễ đến nỗi không còn chừa một chút mặt mũi nào nữa rồi. Một tay
ôm tiểu hài tử trong lòng, một tay ôm ngực phun ra một búng máu tươi gằn một
tiếng:

- “TA THỀ!”

Thật sự là không biết nói gì hơn. Ngàn năm cao thủ chỉ vì vài câu nói của một
tiểu nương bì không có chút võ công mà tức đến phun cả búng máu tươi thì đúng
là. Ai da! Công phu của mẹ con nhà này đúng là đệ nhất thiên hạ. Nói xong hai
chữ “ta thề” kia khiến lục y lão giả nghẹn khuất đến cực điểm, khóc không ra
nước mắt. Mỹ phụ gật gật đầu tỏ vẻ hài lòng:

- “Tiên huyết chi thệ. Đáng tin, đáng tin.”

Con má nó! Lục y lão giả giờ này làm gì còn chú ý đến phong thái cao thủ, hàm
dưỡng ngàn năm, mặt lão đỏ bừng, lòng mắng liên hồi đủ thứ ô ngôn uế ngữ. Rốt
cục thì tiên huyết chi thệ nào mà phun ra cả chén máu thế kia. Thật sự là muốn
quỳ xuống ba quỳ, chín lạy với con hàng cực phẩm này. Mỹ phụ sau khi gật đầu
hài lòng thì vội vàng bước tới giật lấy tiểu hài tử trong tay lục y lão giả.
Nhìn nhìn hồi lâu mỹ phụ đôi mắt đỏ hoe, nhỏ lệ:

- “Hài tử đáng thương! Rắm của lão già kia…”

Lục y lão giả chưa kịp nghe hết câu đã bật ngửa ra sau, ngất xỉu đương trường.
Thật sự là tức chết ta rồi!


Tiện Thần Vô Địch - Chương #3