Lục Y Lão Nhân


Người đăng: phamquocan9498

Mỹ phụ vừa mới nhắm mắt lại, bốn con dạ nhãn lang yêu còn đang lơ lửng giữa
không trung thì một bóng người lục y nhẹ nhàng lướt tới chắn trước mặt hai mẫu
tử. Bóng người nhẹ nhàng xuất hiện không một tiếng động, cây cỏ trên đường
không mảy mảy lay động, không có bất kỳ một hạt bụi nào bốc lên. Người áo xanh
xuất hiện một cách quỷ dị giống như không hề tồn tại, hư hư thực thực nhưng rõ
ràng đang đứng sờ sờ chắn phía trước mỹ phụ và hài tử. Người áo xanh thoáng
dừng lại trong một sát na để lộ ra khuôn mặt của một lão đầu râu tóc bạc phơ,
dáng vẻ đạo mạo, thanh tao, đôi mắt già nua nhưng vẫn trong veo, tỏa ra hào
quang vạn trượng như nhìn thấu hồng trần. Lão đầu lục y khẽ liếc qua hai người
phía sau, thấy mỹ phụ tuy bị thương nhưng không ảnh hưởng xương cốt còn đứa bé
vẫn điềm nhiên nằm trong vòng tay của người mỹ phụ thì yên tâm quay lại đối
mặt với bốn con dạ nhãn lang yêu đang lơ lửng trên không. Nói ra thì lâu nhưng
mọi việc chỉ diễn ra trong một sát na. Lão đầu lục y đưa tay ra sau lưng nhẹ
nhàng rút kiếm, kiếm ra khỏi vỏ mà không có bất kỳ một tiếng động nào phát ra.
Lão đầu khẽ chuyển mũi chân lướt tới đối diện với bốn con lang yêu trên không
với tốc độ nhanh đến nỗi mắt người thường không thể nào nhìn thấy được gì ngay
cả một chút tàn ảnh. Lão đầu hoành kiếm thành hình cầu vồng xẹt ngang cổ bốn
con dạ nhãn lang yêu. Bốn con lang yêu hung mãnh đang lơ lửng hoàn toàn không
nhìn thấy được bất cứ điều gì chỉ có cảm giác như một làn gió nhẹ vừa thoáng
lướt qua bên cạnh mình. Lão đầu lục y lướt qua nhẹ nhàng rồi không hề dừng lại
mà tiếp tục xông về phía đàn lang yêu phía sau. Từng đường kiếm lóe sáng rồi
lướt qua cổ từng con lang yêu một như cắt vào không khí. Trong khoảng thời
gian chưa tới một cái chớp mắt, lục y lão đầu đã vọt thẳng từ đầu này qua đến
đầu kia của bầy dạ nhãn lang yêu. Mũi chân lục y lão đầu khẽ chạm xuống mặt
đất rồi dừng lại. Vạt áo thoáng bay, kiếm đã được tra vào vỏ từ lúc nào không
rõ, trên người không dính một hạt bụi dù là nhỏ nhất.

Lục y lão đầu cứ đứng đó tiêu sái tự nhiên như mọi chuyện vừa rồi diễn ra chỉ
là hư ảo. Mỹ phụ đang nằm dưới đất nhắm chặt mắt nhưng bỗng nhiên cảm thấy
xong quanh yên ắng đến lạ thường. Không còn tiếng gầm gừ, không còn tiếng thịt
ngựa bị xé ra khỏi người, không còn tiếng bước chân dồn dập của bầy sói, không
còn tiếng phì phò khát máu luôn văng vẳng bên tai suốt nửa canh giờ. Tất cả
mọi động tĩnh bỗng nhiên biến mất khiến cho tai mỹ phụ đột nhiên ong ong khó
tả. Mỹ phụ hít một hơi dài rồi mở mắt ra. Một hình ảnh khủng khiếp mà có lẽ cả
đời này mỹ phụ cũng không thể nào quên được đang diễn ra. Tất cả những con dạ
nhãn lang yêu trước mặt đang đồng loạt bị tách làm hai nửa. Thân thể vẫn đang
đứng, đang chạy, đang phóng tới nhưng còn đầu thì đồng loạt rơi xuống. Máu
tươi từ cổ của những con lang yêu phun ra như mưa. Một con mưa máu đúng nghĩa
đen. Máu tươi phun ra thành dòng thấm ướt mặt đất. Cổ họng của lũ lang yêu vẫn
còn đang khẽ động giống như còn sống nhưng đầu thì đã rời khỏi cổ. Nhìn thấy
tình cảnh trước mặt mặt người mỹ phụ chuyển sang xanh mét rồi quay sang một
bên nôn thốc nôn tháo. Sau một hồi nôn khan, mỹ phụ dần bình tĩnh lại trong
lòng nhẽ nhõm hẳn đi, không biết mọi chuyện đột nhiên xảy ra như thế này là vì
sao nhưng dù sao mình và hài tử cũng đã thoát được một kiếp sinh tử. Tuy vừa
mới ngã hộc máu nhưng dù sao thương thế cũng không đến nỗi nghiêm trọng, mỹ
phụ ôm hài tử vào lòng rồi từ từ đứng dậy. Trước đó vì mất bình tĩnh không để
ý thấy nhưng hiện tại mỹ phụ thấy xa xa đằng trước có một bóng dáng lục y đang
đứng. Đáng đứng tiêu sái tự nhiên, trường kiếm đeo trên lưng thập phần vừa
vặn, vạt áo nhẹ bay, tóc bạc trắng phất phơ trong gió. Một dáng đứng chỉ có
thể hiển hiện trên người của những “thế ngoại cao nhân nhìn thấu hồng trần”.
Mỹ phụ chấn kinh nhưng cái dáng đứng làm ra vẻ kia lại khiến cho người có chút
sôi máu khẽ nhủ thầm:

- “Bà mẹ, chỗ máu mẹ xác thịt thế này mà thằng già nào lại đứng làm bộ làm
tịch thế này?”

Mỹ phụ nói rất nhỏ nhưng với thính giác của một cao thủ đỉnh cấp như lục y lão
giả thì những lời nói kia làm sao mà thoát được. Lão giả sắc mặt thoáng ửng
hồng loạng choạng muốn ngã, đầu suýt chút nữa cắm xuống mặt đất. Lục y lão giả
sau giây phút chấn kinh vì những lời thì thầm của mỹ phụ cũng lấy lại phong
thái tiêu dao của mình. Ho khan mấy tiếng lão giả cất lời:

- “Các ngươi làm sao lại bị bọn hắc nhãn lang yêu này truy đuổi?”

Lời nói của lục y lão giả phát ra như mộng như ảo, phiêu phiêu dật dật như
không thuộc về thế giới này. Mỹ phụ nghe được thanh âm này trong lòng chợt
động. Thực sự lão giả này là một cao thủ đỉnh cấp nhân gian. Cùng với câu hỏi
của lục y lão giả đã chứng minh chính người này đã xuất thủ cứu vớt tính mạng
hai người. Nghĩ lại những lời nói vừa nãy của mình thật sự là quá đáng quá
thể. Mỹ phụ quỳ rạp xuống dập đầu vội nói:

- “Tiểu phụ có mắt như mù xuất khẩu bất kính với lão tiền bối. Mong tiền bối
lượng thứ.”

Lục y lão giả thoáng tí nữa đã bật ngửa. Nữ nhân trước mặt mới một khắc trước
đó bảo ta làm bộ làm tịch thế nào bây giờ đã quỳ xuống xưng hô tiền bối thế
kia? Có trở mặt cũng đâu cần lật nhanh như lật bánh tráng thế kia. Nhưng rồi
lục y lão giả cũng bỏ qua nghi hoặc trong lòng, nhẹ nhàng vuốt râu, trên môi
nở một nụ cười hòa nhã:

- “Không cần…”

Mỹ phụ vẫn luôn quan sát lục y lão giả nhìn thấy khóe miệng lão giật giật, mặt
nhăn lại, miệng vừa nói hai chữ “không cần” thì cả đầu đổ đầy mồ hôi, sống
lưng lạnh ngắt, áp lực trong lòng còn lớn hơn cả bầy sói lúc trước gấp trăm
lần. Mỹ phụ dập đầu lia lịa, luôn miệng:

- “Xin tiền bối tha mạng, xin tiền bối tha mạng…”

Lục y lão giả không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ù ù cạc cạc mà nhìn mỹ phụ
trước mặt dập đầu lia lịa. Quái, rõ ràng mình đã bảo là “không cần”… Nghĩ đến
đây, lục y lão giả như vỡ lẽ ra chuyện gì đó, nhẹ lướt tới đứng trước mặt mỹ
phụ, cố gắng áp chế thanh âm nói:

- “Đứng dậy đi. Trả lời câu hỏi của ta.”

Mỹ phụ vẫn quỳ mọp xuống đất, không dám đứng lên, giọng run run trả lời:

- “Tiểu phụ họ Vương, tên là Nguyệt Cơ. Nguyên quán ở Thanh Phong thành thuộc
Thánh Quốc. Vì loạn lạc nên phải mang theo thái… ưm… hài tử chạy nạn đến nương
nhờ Thương Lan Quốc. Không ngờ đi hơn một tháng trời gần đến được nơi thì lại
gặp bầy dã thú tập kích. May thay gặp được tiền bối xuất thủ tương trợ nếu
không hai mẹ con tiểu phụ đã phơi thây nơi hoang dã này rồi. Tiểu phụ xin kết
cỏ ngậm vành mang ơn tiền bối, lập bài vị thờ sống tiền bối…”

Nghe tới đây, mặt lão giả lục y khẽ giật giật đúng nghĩa đen. Con hàng này
đúng là dám nói. Lúc nãy bảo ta làm bộ làm dáng bây giờ còn đòi lập bàn thờ
sống. Bà nội nó ta còn muốn an nhàn thêm vài ngàn năm nữa chưa muốn xuống lỗ
sớm như vậy đâu. Để con hàng này nói chút nữa có khi nào trù ta chết không chỗ
chôn không nữa. Lục y lão giả “khụ khụ” mấy tiếng rồi lên tiếng:

- “Được rồi, được rồi. Ngươi đang bị thương, đứng lên một lát, không cần kể
nữa.”

Mỹ phụ vội vàng đứng dậy, thở hắt một hơi như bỏ xuống được tảng đá đang đè
nặng trong lòng. Vừa mới đứng dậy thì thấy lục y lão gia một chỉ điểm tới giữa
trán của mình, một luồng thanh khí từ đó chui vào tán đi khắp cơ thể. Thoáng
giật mình một cái rồi mỹ phụ cảm thấy một cảm giác khoan khoái đang lan tràn
ra khắp cơ thể. Chấn động lúc trước bị té ngã biến mất chỉ sau một cái nháy
mắt. Mỹ phụ vui mừng lại muốn quỳ xuống dập đầu cảm tạ lục y lão giả thì lục y
lão giả vươn tay ra hiệu cho mỹ phụ dừng lại. Lục y lão giả đã quá sợ “kim
khẩu” của con hàng này rồi. Thật sự là nói ra câu nào chỉ khiến cho người ta
muốn hộc máu câu đó mà thôi. Lục y lão giả bỗng như nhớ lại cái gì đó nhíu
nhíu mày suy nghĩ rồi lên tiếng hỏi:

- “Lúc nãy ngươi nói các ngươi bị “dã thú tập kích”?”

- “Vâng. Đúng là có chuyện đó.” – Mỹ phụ trả lời ngay lập tức.

- “Thật quái! Bọn Dạ Nhãn Lang Yêu này từ khi nào bắt đầu chủ động tập kích
người? Không lẽ trên người hai người này có thứ gì hấp dẫn bọn chúng?”

Nói rồi lục y lão giả thoáng liếc nhìn một cái mỹ phụ từ trên xuống dưới một
cái. Rõ ràng không có gì khác lạ, hoàn toàn là một nữ tử không có võ công, lại
còn là xử nữ. Nghĩ đến đây, lục y lão giả chợt rùng mình, đỏ mặt. Mấy ngàn năm
rồi từ khi nào khẩu vị của mình lại trở nên mặn như vậy đến mấy chuyện này còn
để ý. Nhưng rồi lục y lão giả cũng nhận thấy điều khác thường. Xử nữ? Xử nữ
thì làm sao lại có hài tử được? Chẳng lẽ nhân gian mấy ngàn năm đã có phương
pháp đặc biệt khiến cho nữ nhân mang thai sinh con nhưng vẫn còn là xử nữ
được? Nghĩ đến đây lục y lão giả lại một lần nữa mặt đỏ như đít khỉ tự vả vào
mặt mấy cái rồi nhắm mắt thở gấp. Tịch mịch mấy ngàn năm không ngờ mình còn
suy nghĩ được ba cái chuyện hạ lưu vô sỉ như thế này. Mỹ phụ đứng đối diện
nhìn thấy hành vi của lục y lão giả cứ rùng mình đỏ mặt xong rồi còn tự tát
mình ù ù cạc cạc không hiểu chuyện gì đang xảy ra cứ ngây người mà nhìn trân
trối, miệng há hốc muốn rớt cả hàm dưới xuống đất. Lục y lão giả quan sát một
hồi không nhận thấy mỹ phụ quả thực là không có gì đặc biệt liền tiến tới một
bước, nghiêng đầu nhìn đứa trẻ đang nằm trong lòng người mỹ phụ. Vừa nhìn sơ
qua, lục y lão giả với định lực ngàn năm cũng phải thất thanh kêu lên một
tiếng:

- “A! Đây là…”


Tiện Thần Vô Địch - Chương #2