Người đăng: phamquocan9498
“Man Hoang Đại Lục - vùng đất của những huyền thoại cổ xưa về Ngũ Thánh Thú.
Nơi mà Nhân – Yêu – Tinh Linh tộc chung sống hòa bình với nhau, cùng chung tín
ngưỡng thờ phụng Ngũ Thánh Thú. Nơi mà dường như mọi thứ đều xoay quanh con số
“năm” một cách thần kỳ. Tương truyền đại lục đã tồn tại được gần năm mươi vạn
năm. Trải qua biết bao thăng trầm, biến cố của thời gian nhưng trên đại lục
luôn luôn chỉ tồn tại năm vương triều, đế quốc, tộc đàn phân chia theo năm
phương vị: Đông, Tây, Nam, Bắc, Trung. Phương Bắc tuyết trắng quanh năm, mấy
mù che kín mặt trời, khắp nơi là tuyết nguyên lạnh giá là nơi đóng đô của
Huyền Thiên bộ lạc. Tuy được gọi là “bộ lạc” nhưng phong cách quy hoạch, chế
tài giống như một quốc gia nên được người dân các nơi khác gọi là Huyền Thiên
Quốc. Nằm giữa một vùng đất màu mỡ, núi cao sông dài, cây cối xanh tươi, chim
muông ca hát ở phương Đông là Thương Lan Đế Quốc – đế quốc phồn hoa bậc nhất
ngũ châu. Nhờ thiên địa hài hòa cho nên người dân nơi đây luôn có một cuộc
sống ấm no, đầy đủ không phải lo lắng cái ăn, cái mặc. Dân cư nơi này ngày một
đông đúc, thành trấn sầm uất mọc lên như nấm phủ kín cả đế quốc. Đi về phía
Nam là lãnh địa của Nam Cung Quốc. Nam Cung Quốc nằm trên vành đai núi lửa của
Man Hoang Đại Lục, nhiệt độ dưới mặt đất lúc nào cũng trên 50 độ C khiến cho
con người gần như không thể ở nơi này trong thời gian lâu dài. Duy chỉ có Tinh
Linh nhất tộc là thích ứng với điều kiện khắc nghiệt nơi đây liền chiếm cứ một
phương, xây dựng vương triều. Phương Tây, một vùng hoang sơn dã lĩnh rộng lớn
là vùng đất thích hợp nhất cho sự phát triển của Yêu tộc. Hầu hết cư dân sinh
sống nơi đây thuộc về Yêu tộc, Nhân tộc và Tinh Linh tộc cũng có tồn tại nhưng
thực sự là ít ỏi đến đáng thương. Cai trị vùng đất này là một chính quyền do
vạn yêu thống nhất bầu ra mệnh danh là “Vạn Yêu Đế Triều”, một vương triều
thần bí rất ít khi xuất đầu lộ diện. Và cuối cùng, nằm lọt thỏm giữa tứ đại
vương triều – vùng đất Trung Châu rộng lớn, Thánh Quốc tồn tại như một cái
“Định Hải Thần Châm” duy trì sự cân bằng cho cả Man Hoang Đại Lục. Thánh Quốc
cường đại, cường đại một cách biến thái đến nỗi không thể cường đại hơn được
nữa. Cường đại đến nỗi, chỉ cần Thánh Vương ho khan một tiếng cũng khiến tứ
đại vương triều xung quanh giật nảy mình, lông tóc dựng ngược, nhắm mắt nín
hơi không dám ho he động đậy. Quả thực là một tồn tại cực kỳ khủng bố đáng ra
chỉ có trong truyền thuyết.”
Thương Lan Đế Quốc, khu rừng phía tây Vân Khê Trấn.
Tiếng vó ngựa vang lên dồn dập. Trên lưng ngựa, một mỹ phụ tầm ba mươi tuổi
gấp rút thúc ngựa chạy băng băng về hướng chính Đông. Trong lòng người phụ nữ
đang ôm chặt lấy một nam hài tử tầm ba, bốn tháng tuổi bụ bẫm, đáng yêu. Mỹ
phụ thúc ngựa đi nhanh khiến cho đứa bé chịu giằng xóc không nhẹ nhưng nó vẫn
một mực bình tĩnh không hề mở miệng “oa, oa” khóc tiếng nào. Đứa bé mày kiếm,
mắt sáng, ngũ quan đều đặn, thân hình bụ bẫm cứ như vậy yên lòng nằm trong
vòng tay người mỹ phụ. Hai hàng lông mày đứa bé khẽ nhíu lại, đôi mắt long
lanh nhìn thẳng lên bầu trời với tư thái nghiêm nghị xuất trần. Bóng ngựa vừa
khuất được vài cái nháy mắt thì một bầy sói hơn ba mươi con cũng vọt tới miệng
gầm gào, tru tréo tỏa ra sát khí nồng đậm. Bầy sói này cũng không khác biệt
với những con sói bình thường là mấy ngoại trừ đôi mắt đen như bầu trời đêm
không trăng, không sao. Từ trong đôi mắt tỏa ra một luồng hắc khí nhàn nhạt
khiến cho bất cứ ai nhìn vào như bị lọt sâu vào trong đó, lạnh lẽo đến thấu
xương. Bọn chúng đích thị là một bầy “Dạ Nhãn Lang Yêu” trưởng thành – nỗi ám
ảnh khủng khiếp của bất cứ ai đi qua khu rừng này. Loài dạ nhãn lang yêu cực
kỳ hung mãnh và khát máu. Chúng khỏe gấp mười lần so với những con sói bình
thường. Răng nanh, móng vuối sắc bén cực độ không khác gì những lưỡi dao cạo.
Không chỉ thế, bất cứ sinh vật sống nào bị chúng cào hay cắn trúng thì chỗ vết
thương máu sẽ không ngừng chảy ra cho đến khi trở thành một cái xác khô. Bầy
lang yêu cứ đuổi theo con ngựa đằng trước không ngừng nghỉ. Chúng lách qua
từng thân cây không lồ của khu rừng nhẹ nhàng như không, uyển chuyển như dòng
nước càng ngày càng tiếp cận con ngựa của người mỹ phụ. Con ngựa của người mỹ
phụ đã đi được gần một ngày một đêm vậy mà nửa canh giờ trước còn bị một bầy
lang yêu tập kích, trúng một trảo trên đùi trái. Con ngựa đến sức thở cũng
không còn đã vậy máu ở vết thương chảy ra không ngừng đáng lí ra đã không còn
cầm cự được từ lâu. Nhưng con ngựa này là chiến mã đã kinh qua ngàn vạn trận
chiến, sức mạnh, ý chí đã không thể còn dùng những con ngựa bình thường mà so
sánh được. Tuy nhiên, bảo mã duy trì được tốc độ tối đa suốt nửa canh giờ đã
lên đến cực hạn của bản thân nó rồi. Ánh mắt của nó mờ dần, bốn chân phi nước
đại theo bản năng, miệng há ra thở từng hơi nặng trĩu. Ngồi trên lưng ngựa,
người mỹ phụ thúc ngựa mà trong lòng nóng như lửa đốt. Bà biết ngựa của mình
đã gần như kiệt sức từ trước đang định tìm chỗ nghỉ chân và cho tiểu hài tử
uống sữa thì biến cố đột nhiên xảy ra. Mỹ phụ cầm cương thúc ngựa tiếp tục
chạy mong sẽ cắt đuôi được bầy sói dữ nhưng rốt cục ngựa thì đã tới giớn hạn
có thể ngã quỵ bất cứ lúc nào còn bầy sói thì cứ bám riết không buông cứ theo
sát phía sau. Cảm thấy vó ngựa mỗi lúc một chậm, còn tiếng của bầy sói mỗi lúc
một gần hơn, người mỹ phụ nhìn xuống đứa bé trong lòng mình ôn nhu cất lời,
giọng run run:
- “Thái… ừm… hài tử, ta xin lỗi vì đã không bảo vệ được cho con.”
Đứa bé vẫn nằm im ở đó, mặt không đổi sắc, cặp mắt nghiêm nghị nhìn thẳng lên
bầu trời. Thần vận trong mắt tỏa ra một sự kiên định, bất khuất cực kì mạnh mẽ
giống như trên cuộc đời này không có bất cứ việc gì có thể khiến nó sợ hãi kể
cả cái chết. Khi mỹ phụ nói hết câu vừa hay bắt gặp ngay ánh mắt của đứa bé
khiến trong lòng bà dâng lên một sự an tâm kỳ lạ. Giống như trên đời chỉ cần
được ở bên cạnh đứa nhỏ này, được ôm nó trong lòng bàn tay thì cho dù bầu trời
có sập xuống cũng không cần mảy may lo lắng. Cảm xúc tưởng như thoáng qua
nhưng càng ngày càng bùng nổ mạnh mẽ. Từ trong tâm trạng lo lắng và tuyệt
vọng, người mỹ phụ nhẹ nở một nụ cười ấp áp ngập tràn hạnh phúc. Nụ cười vừa
bật ra cũng là lúc con ngựa của bà đã không còn gắng gượng được nữa mà trút
hơi thở cuối cùng. Hai chân trước của con ngựa khuỵa xuống hất văng mỹ phụ về
phía trước. Mỹ phụ vôi buông dây cương ra, vòng hai tay ôm lấy tiểu hài tử
trong lòng thật chặt, thân hình cuộn tròn lại bao lấy đứa bé vào trong lòng.
Ta cho dù có thịt nát xương tan cũng không thể để cho hài tử bị bất kỳ một vết
xước nhỏ nào là những suy nghĩ duy nhất trong đầu còn lại từ khi mỹ phụ bị hất
văng ra khỏi lưng ngựa. Trong giây phút ngắn ngủi con ngựa ngã xuống bầy dạ
nhãn lang yêu cũng vừa vặn đuổi tới nơi, có năm sáu con vồ ngay tới xé xác con
ngựa. Còn lại mấy con ở đằng xa đang đuổi tới và bốn con nhanh chân hơn đang
vọt tới trước chuẩn bị đón lấy hai người đang lơ lửng trên không trung kia.
Người mỹ phụ thoáng xót xa cho số phận của đứa trẻ còn đang mặc tã nằm trong
lòng mình.
Trời cao tại sao cho đứa bé được sinh ra nhưng lại cướp đi tình yêu thương của
phụ mẫu dành cho nó?
Tại sao một đứa bé còn chưa được cứng cáp đã phải lang bạt ra ngoài giang hồ
cùng với mình – một người không có chút máu mủ ruột rà, để giữ lấy một đường
sinh cơ?
Tại sao một đứa bé bụ bẫm đáng yêu phải dầm sương, dãi nắng ngày ngày ở trên
lưng ngựa trốn chui trốn nhũi bôn ba vạn dặm đến nơi này?
Tại sao đã sắp đến được nơi còn gặp phải dã thú tập kích, sinh mạng nguy kịch,
ngay đến cả thân xác toàn vẹn cũng sẽ không còn?
Hàng trăm hàng ngàn câu hỏi tại sao chợt tuôn ra trong đầu người mỹ phụ trong
phút chốc hai người đang lơ lửng trên không trung. Trái tim người mỹ phụ chợt
quặn lên như đang thắt lại, một cảm giác vi diệu dâng lên trong lòng. Mỹ phụ
cảm giác như đứa bé nhỏ nhắn đang nằm trong lòng mình chính là đứa con mà mình
mang thai mười tháng, rứt ruột sinh ra. Hai hàng lệ trào ra từ hốc mắt người
mỹ phụ, vòng tay nhẹ nhàng và ôn nhu của người ôm đứa bé ngày một chặt hơn
nhưng lại tinh tế không khiến cho đứa bé mảy may cảm giác được một tia khó
chịu hay đau đớn nào. Mỹ phụ ôm đứa bé thầm nhủ:
- “Hài tử, kiếp này ta không bảo vệ được cho con, ta rất xin lỗi con. Nếu có
kiếp sau, ta xin được một lần nữa trở thành mẹ của con, được chăm sóc con,
được nhìn con lớn lên khỏe mạnh, thành gia lập thất, sinh con đẻ cái, sống một
cuộc đời hạnh phúc trọn vẹn.”
Một sợi dây liên kết giữa hai mẫu tử không cùng chung huyết thống này chậm rãi
hình thành. Một người mẹ quyết tâm bảo vệ cho đứa của mình như cảm động đất
trời và vạn vật xung quanh. Bầu trời trong một sát na như tối sầm lại, cỏ cây
xung quanh như ủ rũ đi, bốn con dạ nhãn lang yêu đang hùng hục xông tới cũng
dường như chậm lại. Nhưng rốt cục mọi thứ chỉ diễn ra trong sát na ngắn ngủi
rồi lại tiếp diễn một cách bình thường. Mỹ phụ mắt thấy chỉ còn cách mặt đất
khoảng một khoảng ngắn, vươn cánh tay ra là có thể chạm đến được mặt đất thì
khẽ lật mình đưa lưng đối diện mặt đất. “Bịch” một tiếng mỹ phụ đã rớt xuống
đất, trượt đi một khoảng ngắn rồi dừng lại. Mỹ phụ thoáng “ư” một tiếng, từ
khóe miệng chảy ra một tia máu tươi nhưng lại vội vàng kiểm tra đứa bé trong
lòng ngực mình xem có được an toàn không. Thấy đứa bé vẫn bình tĩnh nhìn trời
như trước không một mảy may sứt mẻ mỹ phụ mới nhẹ nhàng nở một nụ cười ôn nhu
sau đó nhắm mắt lại chờ đón sự giải thoát. Bầy dạ nhãn lang yêu đuổi tới phóng
lên cao, khẽ tru lên một tiếng rồi nhe nanh, giương vuốt chuẩn bị thưởng thức
bữa ăn ngon lành trước mặt…