Người đăng: ๖☯๖ۣG☯Thoátღಸ
Đan lại gần đống lửa, tiếp tục nói
Trời giờ tối rồi có lẽ gà mờ như ngươi sẽ không quan sát được điều gì. Nghe
đây, khi một người bình thường như ngươi tấn công đều sẽ lộ ra một điểm giao
động không khí, chỉ cần đối thủ tinh mắt sẽ nhìn ra được ngươi đang vận dụng
sức mạnh lên nơi nào, từ đó đưa ra phòng bị. Cái này đến sáng ta sẽ chứng minh
cho ngươi thấy.
Thứ hai nhìn ánh mắt ngươi, thường thi khi tấn công mắt ngươi sẽ nhìn chăm
chú lên bộ vị nào đó trên cơ thể của đối thủ mà ngươi muốn tấn công, lúc đó
thường thì sẽ là thời cơ mà đối thủ đưa ra chiến lược phản công.
Cho nên cũng có nhiều người nói cách tấn công tốt nhất là phòng thủ.
Ngô Lâm như bình tĩnh, hiểu ra, thì ra hắn bại như vậy, đồng thời hắn khâm
phục cùng đổ mồ hôi, Tông sư quả nhiên lợi hại.
Đan lấy tấn công Ngô Lâm làm mẫu. Đan giơ đấm lên về phía trước, khí lực ngưng
tụ hướng thẳng đến bụng Ngô Lâm mà đến tế như chẻ tre.
Ngô Lâm nhìn Đan chỉ cao bằng nữa người hắn hùng hổ lao đến, hắn tập trung
ánh mắt xem cú đám đấy sẽ đánh vào đâu, bụng hay chân. Khoảng cách càng lúc
càng gần hăn rốt cuộc biết Đan sẽ đánh vào bụng, hắn ngay lập tức vận sức vào
hay tay che nơi bụng. Lúc này hắn chỉ được phòng thủ do Đan yêu cầu, nên hắn
phải toàn lực.
“Bình”
Chân Đan đá thẳng vào chân phải của hắn, còn cú đấm không biết đã biến từ lúc
nào, hắn sửng sờ, làm sao có thể?
Đan nhàn nhạt nhìn Ngô Lâm sắc mặt không hiểu cùng rung động nói.
Ngô Lâm hỏi, hư chiêu này thật là đả kích hắn, hắn muốn nó, hắn cần nó để tâm
thần bớt dậy sóng.
Có thể, chỉ cần ngươi luyện tập siêng năng, chăm chỉ là được. Phương pháp
thì lát ta lại nói.
Vâng, vãn bối sẽ rất siêng năng.
Đan quay về ngồi gần đống lửa, hắn tổng kết lại
Nhìn Ngô Lâm gật đầu, ánh mắt lộ vẻ kiên định, Đan hơi cười lại nói
Hai người bắt đầu cũng tự kiếm nơi ngơi, Đan thì ngồi trên một tảng đá nhập
định như tu luyện, Ngô Lâm thì dựa vào một gốc cây nhắm mắt.
Sáng hôm sau, Đan bắt Ngô Lâm dẫn đi khá nhiều nơi trong khu rừng, Ngô Lâm hồi
nhỏ tựa đã tự kỉ mà khám phá rừng đến giờ nên cũng thuộc đâu đó vài chỗ. Gần
như sau cả ngày Đan mới ngừng việc đi trong rừng, Đan bắt đầu chỉ bảo Ngô Lâm
rèn luyện. Hiện tại hai người họ đang ở khá sâu trong rừng, nếu muốn đi ra có
lẽ phải mất hơn một ngày đường mới được, phía bên trái bọn họ cách 200m là một
thác nước nhỏ, đủ để Ngô Lâm ngồi xuống dưới thác rèn luyện, bên phải là một
dãy cây cối nhỏ thấp nhiều cành, đằng sau là những cây to lớn cao hơn 6, 7m,
phía trước gần 500m là một cái đàm lầy, trong đó có thể thấy được những người
anh em cá sấu. Không những thế vì nơi này khá sâu trong rừng nên việc bắt gặp
hổ, báo, chó sói là chuyện thường.
Nhìn Đan bỏ đi, Ngô Lâm thật sự rùng mình, cái này còn hơn cả địa ngục, nhưng
chỉ chốc lát thôi hắn cũng chẳng nói gì, như cam chịu bởi hắn biết muốn mạnh
mẽ phải có sự đánh đổi, hắn còn nhục chưa trả, còn nỗi lo chưa dứt, hắn không
thể buông xuôi.
Sau khi dùng bữa tối từ 2 con gà rừng, hắn và Đan đại chiến, nói thì nói đại
chiến chứ thật ra là hắn bị ăn hành, Đan chỉ với tu vu luyện khí tầng 1 đánh
hắn bầm tím khắp nơi.
Sáng đến vừa khó khăn bắt được con lợn rừng cỡ nhỏ làm thịt ăn thì sau 5 giờ
đồng hồ hắn như chó chết, vừa mới nghỉ được 1 canh giờ thì bị Đan tạt nước kêu
dậy ngồi ăn trưa sau đó xuống dưới thác nhập định. Nước trên thác tuy độ cao
không quá chỉ chừng 10m nhưng đổ xuống hắn liền lập tức không đỡ được nổi lènh
bềnh trên nước. Tinh dậy thì bị bắt đi đùa với hổ, báo, hậu quả nhanh chóng
trèo lên cây cao trốn. Vài giờ sau lại bắt đi quất với bé cá sấu to con đang
nằm ấp gần bờ, cuối cùng bị đuôi nó tạt cho một cái ói một ngụm máu bỏ chạy.
Cuộc sồng Ngô Lâm lúc bấy giờ là như thế, có lần đêm xuống gặp bầy sói, do
chạy không kịp bị cắn mất một miếng thịt ngay chân trở thành quắt què, cũng
may tay cũng linh hoạt trèo nhanh lên cây, bầy sói phía dưới không ngừng kêu
gào, ngồi đó đợi, nếu không nhờ Đan phát hiện, dụ đi thì hắn có nước chết khô,
chết đói trên cây.
Sau ba ngày tu vi hắn nhanh chóng tăng lên luyện khí tầng 3, từ đó tu vi lại
trở về kiểu tăng nhích từng bước nhưng cũng đã nhanh hơn lúc xưa không biết
bao nhiêu lần. Lúc này hắn đã không còn làm tiều phu nữa mà trở thành cá lạch,
chuyên lạng lách, đánh võng. Đan bảo hắn đem rừng cây nhỏ nhiều nhánh chặt đi
một phần nhánh, vì cây không cao nên những nhánh cũng vừa tầm Ngô Lâm ra tay
chặc. Kết quả Đan bắt hắn ngày ngày phải uống éo qua những cây này trong một
khoảng thời gian càng ngày càng rút ngắn, hậu quá là người hắn lại mang nhiều
vết thịt bị rách, cũng mau nhờ Đan đắp bã dược gì đó khiến cho vết thương mau
khỏi, lại không có sẹo vì thế hắn cũng liều mình hơn nhiều.
Lại nói về Đan, những ngày này hắn rất hay đi lung tung, nếu không phải lúc
Ngô Lâm đánh với báo, hổ, cá sấu thì hắn chẳng quản từ xa núp lùm xem xét, họa
may còn vớt được mạng cho tiểu tử Ngô Lâm hoặc đêm đến luyện tay chân thì hắn
hay chạy xung quanh kiếm thảo dược, thấy cái gì quen mắt dược thảo đều lụm
hết. Đan ban đầu dự tính đến Ngô gia kiếm chỗ ở tạm, từ từ chỉ điểm cho Đan tu
luyện muốn xem phế vật thành thiên tài, nhưng mà sáng vừa nghĩ, tối đến hắn
liền thấy chán, rất tùy hứng, vì lẽ đó hắn quyết định truyền dạy cái hắn biết
cho Ngô Lâm nhanh nhất, sau đó để hắn tự phát triển còn bản thân ra ngoài
bương trải mới có hôm nay (đã nói là lão tính tình kì cục rồi).
Những ngày Đan lụm dược, Ngô Lâm đau khổ luyện tập, khu rừng cũng có khá nhiều
người đến và nhìn thấy hai người, có người thường, cũng có tu luyện giả nhưng
mà thấy một người luyện khí tầng 3 khắc khổ tự sướng, một người không có tu vi
lụm cỏ lạ hoặc dược thảo bình thường thì cũng kệ, bọn hắn cũng làm việc của
mình.
Thời gian không ngừng trôi, chốc lát 50 ngày đã qua. Đan hiện tại vẫn ngồi
nhập định tu luyện trên một tảng đá ven thác, không còn đi loanh quoanh lụm
lạc, chắc cũng không ai biết hắn hiện tại tu vi đã là luyện khí tầng 4, tốc độ
khủng khiếp.