Thiêu Tài Lâu Bên Trong


Người đăng: ๖☯๖ۣG☯Thoátღಸ

Đan không nói gì, Vân Phong buồn bực, không thỏa mãn lắm “Mịa, chỉ là 789 cân
thôi mà, làm gì kinh ngạc như gặp báu vật, đáng lý ta bây giờ phải là Luyện
khí tầng 12 mới đúng, ài, xong chuyện này chắc về quay tay thêm, đẩy nhanh tốc
độ”, đúng là bó tay với hắn, ở Vân Diệu huyện này có mấy ai tuổi dưới 18 mà
đạt đến Luyện khí 11 giống hắn, cực kì ít, chỉ có thể là “Bốn công tử cùng Nhị
mỹ nhân” của huyện, nhưng họ thấp nhất cũng là 16 tuổi rưỡi, còn hắn thì chưa
tròn 16 tuổi, ở tuổi này của hắn thì đa số con cháu thế gia khác cao nhất cũng
chỉ là vừa vào Luyện khí tầng 10, mà khoảng cách từ tầng 10 đến tầng 11 không
nói thì ai trong Vân Diệu huyện cũng hiểu có bao, bao khó, ấy vậy mà hắn còn
không thỏa mãn, địt cụ.


  • Cái gì, ta không nghe lầm chứ, 789 cân.


  • Trời ơi, lại có một Công tử ra đời.


  • Tin tức này thật kinh hãi, mau chóng đi loa tin.


  • Hình như hắn chỉ vừa 16, 17 tuổi, ôi mai chuối.


  • ….


Xung quanh biết nghe tin, lại nhìn được só, bọn họ không khỏi ngay lập tức sôi
trào, tin tức là sẽ là một tin chấn động sau vụ Phủ huyện chủ cùng Vân gia.


  • Tên, ngươi tên gì, gia tộc nơi nào, để ta ghi sổ.

Rung động chỉ chốc lát, tên to con không cầm quả cầu lấy ra quyển sổ nhỏ hỏi
Vân Phong, dù sao thì cũng không phải hắn gây nên chấn động, rung động nhiều
quá làm gi, phải nên căm ghết tên này mới đúng, chết tiệt lão thiên thật bất
công.


  • Vân Phong, Vân gia.

Thiếu niên vừa được kiểm tra khí lực bình tĩnh nói.

“Vân gia, chuyện gì vậy, cái tên này sao chưa nghe qua, kệ đi, nói không chừng
là con cháu mới nổi, Vân gia thật có phúc, có đến hai vị Công tử” lời trong
đầu teen to con này cũng không có nói ra, hắn chỉ lộ ra vẻ cực kì kinh ngạc


  • Ngươi có thể đi vào.

“Cút, nhìn mặt ngươi là ta lại hận lão thiên, biến vào trong cho khuất mắt” là
điều hắn mong muốn.


  • Không vội, ta còn đợi hắn.

Vân Phong chỉ chỉ Đan, sau đó lui sang một bên chờ, “không biết tên biến thái
này như thế nào, có hơn được ta không, khà khà”.


  • Đến ngươi.

Tên to con cầm quả cầu nói với Đan, “dừng hù ta nhé, tên kia không hề lên
tiếng lúc đầu mà biểu lộ ra kinh hãi thế rồi, ngươi là tên kì quái khiến mắt
ta bị mờ, hi
vọng đừng đụng siêu nhân”


  • Không cần thiết, ta cũng không muốn người khác chú ý lắm, hay là như thế
    này.

Đan nói nhỏ với hắn, làm hắn kì lạ, nhíu mày liên hồi


  • Ngươi vốn là Luyện khí tầng 12, dùng hết lực đấm thẳng vào bụng ta, không
    cần nghĩ ta sẽ bị thương, cứ làm đi.

Yêu cầu này của Đan khiến hai tên to con gần nhau như là á khẩu, nhưng mà nghĩ
đến sự kì dị hắn ngay từ đầu, lại nhìn cái bản mặt như xác chết của hắn, hai
tên liếc mắt nhìn nhau một cái, trong lòng đều không khỏi nuốt nước bọt “nếu
hắn có thể đỡ được?”, bọn hắn không muốn tưởng tượng.


  • Được, chuẩn bị cho kĩ, ta không phải dạng vừa đâu.

Tên to con một tay cầm quả cầu, một tay súc lực lượng gần 900 cân, nhanh chóng
hướng phía bụng củ Đan oanh ra một quyền hết sức, Đan đã muốn thì hắn làm, có
gì chết hắn không chịu trách nhiệm.

“….”

Không có tiếng động gì xảy ra

“Tay ta sao lại không thể nhúc nhích tiến đến được nữa” tên to con liền dùng
ánh mắt khó hiểu nhìn kĩ một quyền vừa ra của hắn”


  • Cái này…cái này…

Ánh mắt hắn dại ra, hoàn toàn đơ ra, bởi tại nơi một quyền của hắn, nằm đó hai
ngón tay (trỏ và giữa) rất nhẹ nhàng, nhưng chính cái sự nhẹ nhàng này lại
hoàn toàn áp chế nắm đấm của hắn, khiến nó không thể tiến lên được thêm một
li, đứng bất động.


  • Ngươi…ngươi…

Sợ hãi nhìn Đan, hắn chỉ có lắp bắp nói một từ, việc mà Đan làm đã phá đi sụ
nhận thức của bản thân trước nay, thiếu niên 16, 17 tuổi nhẹ nhàng dùng hai
ngón tay ngăn cản một quyền đầy uy ực gần 900 cân của Luyện khí tầng 12, không
có khả năng, hư cấu, liệu Luyện khí tầng 12 viên mãn cả 1000 cân có thể làm
được điều này, tên to con này tự thân biết đó là không thể…

Cũng không chỉ có hắn, tên to con khác cũng đã đứng hình.


  • Vân gia, vô danh.


  • Đi


Dùng đại xuất thân, bỏ mặt hai tên to con như bức tượng, đôi mắt như vô hồn,
Đan quay sang nói với Vân Phong đang kì quặc nhìn hai tên tự dưng như khúc gỗ.

Vân Phong lườm lườm “Chuyện gì vậy, có thấy gì xảy ra đâu sao tự dưng thành
bức tượng, tên này không lẽ là biết yêu pháp?” nhìn bóng lưng Đan mà bước theo
thầm nghĩ.

Tình cảnh một quyền chỉ là xảy ra trong nháy mắt, Vân Phong cùng với mọi người
đứng sau lưng Đan nên không hề quan sát được gì, trước mặt thì là Thiên Tài
Lâu, ngoài hai tên to con cũng chẳng ai thấy.


  • WTH, cái gì vậy?


  • Sao tên kia cũng được quyền đi vào?


  • Kì quái vậy, chưa có thấy kiểm tra khí lực gì mà.


  • Hai tên kia làm cáo gì mà như bức tượng vậy.


  • Đậu đen, nhảm bò, về.



Tức tối không có đáp án, nhìn bóng lưng hai người Đan cùng Vân Phong đi vào
của lớn rồi đóng lại, lại nhìn hai bức tượng lúc này đã quay sang nhìn nhau
với ánh mắt khiếp sợ, mọi người bỏ đi.
….


  • Vân gia cùng Phủ huyện chủ động tĩnh càng lúc càng lớn…


  • Thai A huynh, hôm qua thua ngươi vài chiêu, hi vọng hôm nay có thể cho ta
    gỡ gạt…


  • Nương A muội, ta đã xin cha đến hỏi cưới muội…


  • Mộc A tỷ, tỷ vẽ thật đẹp…


  • …..


Vừa vào bên trong lâu như cách biệt hoàn toàn với không gian bên ngoài, hiện
ra trước mặt hai người là một võ đài chu vi chừng 50m X 50m không ai chiến
đấu, xung quanh là những gian phỏng riêng biệt khác nhau, mà từ đó Đan vẫn có
thể nghe rõ những cuộc đối thoại, còn về Vân Phong thì hắn không có năng lực
này, kiến trúc nơi này cách âm khá tốt.


  • Thật yên tĩnh.

Vân Phong kì lạ lên tiếng, hắn cứ tưởng rằng vừa vào là gặp người là người,
nào không có thấy méo gì đâu, xem ra hắn còn quá coi thấp hai chữ “thiên tài”,
hai chữ này đâu phải ai cũng có thể đạt được mà vào.


  • Lên trên đi thôi, ta không thich nới không có cửa sổ.

Đan bỏ lại một câu, quay người bước lên cầu thang nằm ngay hướng bên phải
gần đó.


  • Yêu cầu khí lực phải đạt 400 cân trở lên, nếu không tự gánh hậu quả.
    Vân Phong nhìn thoáng qua một cái bảng đặt ngay dưới cầu thang lẩm nhẩm, sau
    đó cũng theo bước Đan lên lầu.


  • Nguyệt tỷ, ra ngoài chúng ta cùng đi dạo chút thế nào?


  • Cũng tốt.


Ngay lúc này cũng đồng thời có hai thiếu nữ từ trên lầu nhẹ nhàng đi xuống.

“Tốt hơn là có thể tìm được người kia” trong đầu hai nàng đều suy nghĩ như
vậy, mặc dù biết bản thân mơ ước quá cao, dù sao ngươi ta cũng là Linh sư
cảnh, đã vậy còn trẻ nữa, nói không chừng là con cháu nào đó trên Thành xuống
thám tính động tĩnh nơi khu rừng đó, nhưng bọn họ rất mong muốn, cực kì hi
vọng ý nghĩ này thành sự thật.

Qủa thật nó cũng đã thành sự thật, Đan ngay trước mắt hai nàng đấy thôi, có
điều bọn họ không thể nhận ra cho dù Đan đã biến ảo khuôn mặt lại thành thiếu
niên cưỡi ngựa trừ gian ngay trước. Điều này là điều hiển nhiên, bởi lúc đó
hai người chỉ thấy một nửa gương mặt quá đỗi bình thường khó phân biệt trong
đám đông của Đan, vả lại lúc đó hắn còn mặt trang phục bằng linh lực rất kì
dị.


  • Thật đẹp.

Vân Phong ánh mắt không thể rời nhìn hai thiếu nữ như hoa, như họa này.

Cầu thang này khá rộng, bốn người cũng nhanh chóng lướt qua nhau, Đan vẫn cứ
vô cảm,bình thường như thế tiến lên phía trước, còn Vân Phong thì cứ đứng nơi
giao nhau đó nhìn bóng lưng hai người thiếu nữ.


  • Hừ, nhìn cái gì mà nhìn.

Cảm ứng được ánh mắt quá mức mãnh liệt của Vân Phong, vị được kêu là Nguyệt tỷ
quay lại nhe răng hung ác nhìn hắn.

Vân Phong ngay lập tức cười cười gượng, gãi đầu liên tục, mắt lúc nhìn lúc
không nhìn ngó hai người.


  • Hừ.

Thấy cái vẻ ngây ngô của Vân Phong, Nguyệt tỷ cũng thấy tội, nàng sau đó chỉ
hừ lạnh cái rồi dắt tay thiếu nữ bên cạnh rời đi.


  • A, cái tên vừa rồi nhìn rất lạ mắt, sao hắn vào được đây, còn muốn lên lầu
    hai nữa?

Âm thanh từ xa của thiếu nữ bên cạnh vang lại đầy nghi hoặc


  • Kệ hắn, cùng chúng ta không liên quan

Nguyệt tỷ lộ vẻ không quan tâm, tiếp đó hai bóng người mất hút sau cánh cửa to
lớn ngăn cách hai phương không gian.


  • Thật dễ thương.

Chìm đắm trong hình ảnh nhe răng đe dọa của Nguyệt tỷ, lẩm bẩm nói, hắn dường
như chưa có tỉnh.


Tiên Phẩm: Lão Quái Vật Sống Lại - Chương #57