Bản Chất Của Đan


Người đăng: ๖☯๖ۣG☯Thoátღಸ


  • Ha hả, không được đâu vị huynh đệ này, nhà ta vốn là chỗ tổ tiên để lại,
    truyền qua đời con cháu, ta không thể bán được, mong ngươi thông cảm.

Vị trung niên này nhã nhặn nhìn nam tử chừng 27, 28 tuổi trước mặt mà từ chối
nhẹ nhàng. Hắn trong lòng rất kì quái, không biết người này ở đâu ra, tự dưng
lại xông vào nhà muốn mua lại phủ viện gia truyền của hắn, thật mất lịch sự.

Đan hắn muốn chọn cái trạch viện này làm căn cứ sau này, bởi nơi này tuy bên
trong huyện lại như tách biệt với huyện, xung quanh trạch viên khá vắng vẻ,
cực ít người qua lại, khung cảnh bên trong trạch viện lại đầy thơ mộng, thi
văn, có cây cối, cành hoa lá hẹ đồ, rất đẹp.

Đan không nói gì, hắn nhìn trung niên chừng 40 này hồi lâu.


  • Ta chỉ cho ngươi một cơ hội, ngươi nên cân nhắc, nếu không sẽ phải hối hận.

Ánh mắt hắn lạnh lùng, vô cảm, trên người cố ý ẩn hiện sát khí kinh khủng tung
hoàng mà nói, đây đã là cực hạn nhắc nhở hắn có thể đưa ra cho trung niên này,
nếu hắn không đồng ý thì đừng trách trời xanh vì sao vô tình. Căn cứ này hắn
đã muốn, dù có đồng ý hay không thì hắn cũng phải nắm trong tay.

“Lạnh quá, vì sao ta lại cảm thấy như có gì đó lành lạnh vây lên người ta”
trung niên âm thầm kinh hãi không hiểu chuyện gì, hắn vốn không phải tu sĩ, tu
luyện giả, cũng không phải quân nhân, binh lính, chưa từng giết người nên hắn
đối với “sát khí” hai từ không thể hiểu rõ.


  • Cha ơi!

Trung niên còn đang chuẩn bị chuyển hướng suy nghĩ đến lời Đan nói thì có ba
hình bóng nữ tử hướng bên trong phòng đi vào, trong đó một cô bé chừng 7 tuổi,
da trắng dễ thường đầy xinh xắn với cặp mắt to tròn đầy vui vẻ kêu reo lên,
nhanh chóng chạy đến bên người hắn mà phòng vào lòng ngồi, lộ vẻ thích thú vô
cùng. Hai nữ tử khác cũng vui vẻ tiến đến.


  • Cha.

Một thiếu nữ chừng 17 tuổi xinh đẹp, thuần khiết, trên tay đang ôm một cuộn
vải đỏ hồng diễm lệ cười hít mắt vì vui mừng (chắc là vì có được cuộn vải) hô
lên với trung niên, nhưng sau đó thấy Đan thần sắc lạnh lùng ngồi đối diện cha
nàng liền xìu vẻ mặt xuống, rụt rè lui qua một bên liếc liếc Đan, “Thúc thúc
này là ai?”, mới hơn nàng 10 tuổi mà đã bị nghĩ là thúc thúc rồi, cô nàng này
thật trong sáng, ngây thơ.


  • Tướng công, đây là?

Vị nữ nhân lớn tuổi nhất trong ba người dịu dàng đi đến bên cạnh trung niên,
hỏi nhỏ bên tai hắn, nàng muốn biết danh tính để còn chào hỏi, sẵn tiện pha ít
trà, khách đến nhà phải tiếp đón.

Ba người này là vợ con của trung niên vừa đi rời nhà mua sắm mà về.

Người trung niên nhìn nàng chút, đôi mắt hắn dịu hiền, hắn không nói gì, lại
quay sang nhìn còn gái vừa mới lớn của hắn đang rụt rè, ánh mắt lườm lườm nam
tử đối điện, cuối cùng mỉm cười ôm con gái nhỏ trong lòng, hắn có vẻ thỏa mãn
nói với Đan.


  • Ngươi cũng thấy, ta thật không có bán, ngươi nên về đi thôi.

Có vợ hiền xinh, con ngoan ngoãn, trạch viện vừa đẹp, xung quanh lại vừa yên
tĩnh, không những còn là gia truyền, có chút xíu quan hệ với Nương gia, hắn
thật không muốn bán, dù giá 10 lượng vàng có thể được một viện phủ lớn hơn nơi
này rất nhiều.


  • Vậy sao.

Đan vẫn với ánh mắt vô cảm đó, đảo một vòng trên gương mặt ba người, lát sau,
hắn vẫn bình thường nói


  • Các ngươi quả là một gia đình hạnh phúc.

Lòng hắn không cảm xúc, tâm hắn không dao động


  • Hãy chết cùng nhau đi.

Sẽ không có bất cứ điều gì làm hắn có thể thay đổi được điều hắn muốn, chỉ trừ
món nợ hắn cần phải trả cho đệ hắn, một món nợ rất lớn, nước mắt cũng đã rơi
một lần cuối hôm qua, từ nay đừng ai nói với hắn về hai chữ tình cảm, con
người thật của hắn chính là hình trạng lúc này, thờ ơ, không hề thương cảm bất
cứ thứ gì, có chăng chỉ là biểu hiện bất cần đời đầy vẻ lãnh đạm.

Bốn người nghe hắn nói vậy đều lộ vẻ kì lạ, bởi hắn nói rất binh thường, bình
thường như đang đọc một quyển truyện, ăn một chén cơm, uống một ngụm nước. Họ
chỉ vừa kì lạ với thần sắc khác nhau thôi, nhưng nó đã được khắc lên, lưu giữ
lại khoảng khắc này, họ đã là một khối băng thống nhất, bên trong đó là hình
ảnh bốn bóng người một nam, ba nữ thần sắc kì lạ vẫn còn đó. Họ đã chết, đây
là cái chết bình lặng nhất mà Đan có thể thực hiện để dành cho một gia đình
hạnh phúc.

Vốn dĩ ban đầu, Đan hắn chỉ muốn chơi bời, vui đùa, hưởng thụ chút cuộc sống
bình thường, từ từ mà hướng đỉnh phong thôi, nhưng mà không ngờ hôm qua hắn
lại gặp một nhân vật khiến hắn…

Gặp Vân Phong là một sự kiện đã đánh thức lên bản thân hắn nhiều đoạn kí ức bị
phủ bụi, nhiều lời hứa quan trọng chưa hoàn thành (có lẽ ngủ quá lâu nên kí ức
bị lu mờ, cần vật kích thích). Hắn hiện tại thành ra thế này cũng không phải
hoàn toàn là vì trợ giúp đệ hắn trở lại như xưa, mà là hắn còn đang khiến bản
thân tăng tốc tu luyện, hắn cần nhanh chóng trở lại vị trí khi xưa để còn tiếp
điều đó, cái điều mà đã khiến hắn phải gặp đại nạn tử vong.

Chỉ liếc qua khối băng, hắn ra khỏi phòng dùng phong linh lực trải rộng khắp
viện phủ này, truy tìm người còn sống trong đây.

Viện phủ không rộng đối với Đan, chỉ một, hai phút là hắn đã đứng bên ngoài
cửa ra vào của viện, bên tron phủ lại thêm 4 khối băng của 3 tên người làm
trong phủ cùng với một bà lão đang nghỉ ngơi trong phòng.


  • Đại nhân.

Hai tên thanh niên cùng hai tên trung niên chừng 37, 38 tuổi, quần áo khá tồi
tàn rách rưới đứng bên ngoài canh cửa nãy giờ lập tức khom người hướng Đan lễ.
Họ là 4 tên luyện khí sĩ chỉ tầm tầng 3, 4, gia cảnh lại nghèo nàn, nhà phải
nuôi mẹ già con thơ, vợ cơ cực mà Đan phát hiện, hắn kêu bọn hắn trở thành
người làm trong phủ này ngay khi đã xác định trú ngụ tai đây.


  • Vào dọn phủ đi, nhớ là phải gọn gàng sạch sẽ, mấy khối băng chừng 10 phút
    sau sẽ tan ra, xử lý cẩn thận, cứ chất lại một nơi, chờ ta về giải quyết.

Đan nói, sau đó lướt đi nhanh mà biến mất.


  • Vâng.

Nhìn Đan rời đi, bọn người này cũng thui thủi vào nhà, trong đầu cũng không
hiểu Đan đang nói cái gì, nhưng mà người ta là Nhập linh cảnh cao cao tại
thượng, lại là chủ nhân chịu thu gom cho bọn họ công việc.

Chỉ hơn hai phút sau,


  • Cái này, cài này.

Một tên té ngã ra sàn, vẻ mặt khủng khiếp vô cùng


  • Thật kinh khủng.

Một tên khác vẻ mặt sợ hãi lui ra sau, kế bên hắn một tên cũng đang run run
cầm cập hai chân, chỉ có lúc này sau lưng họ, một trung niên khác nét mặt chỉ
hơi bất ngờ chút mà thôi, chuyện chết chóc hắn nhìn thấy qua nhiều rồi.


  • Bình tĩnh lại đí, nên nhớ các ngươi đang làm việc cho ai, không hoàn thành
    tốt thì không dám nói đến tính mạng của các ngươi, người nhà các ngươi sẽ ra
    sao, hiểu chứ.

Hắn bình tĩnh nói, hắn phải nhắc nhở cho ba người còn lại


  • Vả lại, ai là người cho tiền các ngươi lo cho người, ai là người giúp các
    ngươi có công việc kiếm được số tiền lớn như thế này, cho nên những các chết
    này tuyệt đối không tiết lộ ra ngoài.

Cũng không phải hắn giúp Đan làm những chuyện nhỏ nhặt này, mà hắn thật sự là
làm theo ý bản thân. Hắn sinh ra vốn nghèo nàn, tuy may mắn có linh căn tu
luyện nhưng mà cũng không có được tốt, năm nay đã gần 40 cũng chỉ là Luyện khí
tầng 4 trung kì, đang trong lúc lo cơm áo, gạo tiền, cơ khổ ngày đây mai đó
cho gia đình, Đan đột ngột xuất hiện trước mặt hắn, cho hắn một công việc một
ngàn lượng bạc một tháng với điều kiện là tuyệt đối kín miệng. Trong lòng mặc
dù đã biết công việc này chắc chắn là xấu, nhưng mà nghe Đan nói là chỉ làm
người hầu trong phủ và kín miệng, lương lại cao cực kì, một ngàn lượng là con
số trước đây hắn chưa bao đạt được, tính ra có lẽ nó bằng 5 năm làm lụng cực
khổ của hắn, trong khí đó mẹ già, con thơ lại đang hằng ngày phải ăn rau với
cơm trắng không một miếng thịt cá, vì vậy hắn phải làm, cho dù giết người cũng
phải làm. Còn ba tên này chính là người đồng cảnh với hắn, được hắn giới thiệu
và đảm bảo cho Đan, sẽ tuyệt đối kín miệng.


  • Nhưng mà…hình như, cái này… cái này là giết người chiếm phủ, nếu bị người
    khác phát hiện báo lên phủ huyện chủ thì…

Một thanh niên cố gắng bình tĩnh, hơi chút run giọng nói, miệng hắn không
ngừng nuốt nước bọt.


  • Đại nhân có nói, nếu các ngươi không làm thì nội trong ngày hôm nay có thể
    rút đi trở về, người sẽ không trách.

Trung niên trịnh trọng nói


  • Về, tại sao phải về, ở nơi này không tốt hơn sao, ta sẽ làm.

Một người thanh niên khác đột ngột chen vào nói, hắn ban đầu có chút sợ hãi,
sau đó khi nghe được trung niên kia nói, hắn trở nên quả quyết, ở nơi đây hắn
chỉ cần chăm chỉ làm việc và kín miệng thì cha mẹ hắn cùng đứa em trai chưa
đầy 14 tuổi sẽ có cuộc sống sung sướng, nhàn hạ mà bấy lâu họ chưa từng có một
lần, cứ nghĩ tới cha hắn thường xuyên làm ở tiệm gạo bị người ta hành hạ lên
xuống, về nhà liền lập tức đổ bệnh, hắn không cầm lòng được. Hắn chỉ tên thanh
niên kia.


Tiên Phẩm: Lão Quái Vật Sống Lại - Chương #55