Người đăng: ๖☯๖ۣG☯Thoátღಸ
Thấy hai ngừng vẫn còn ngu ngơ nơi đó, hắn cực kì phẫn nộ quát lên to lớn
khiến cho cửa xổ lung lay, đung đưa không ngừng, cả phòng đều phải vì tiếng
này mà hơi run lên, tất ca người trong phủ chắc hẳn đều có nghe lớn nhỏ.
Gần ngay bên, cha Ngọc Nhược như nghe được tiếng bom nổ sáng bên, đầu óc ong
ong không ngừng khiến hình ảnh trước mắt như bị phóng đại rung chuyển.
“Phốc”
Cha Ngọc Nhược một Nhập Linh đỉnh cao gần như viên mãn còn như thế, Ngọc Nhược
chỉ là một Luyện khí tầng 11 đỉnh, gần tiếp cận tầng 12 mà thôi, sao có thể
chịu nổi. Nàng nhanh chóng sắc mặt biến trắng bệch, vội nôn ra một ngụm máu,
cơ thể lung lay quỳ không vững, có thể bất tỉnh bất cứ lúc nào.
Vậy mới thấy được cách biệt thực lực là như thế nào, đồng thời sức mạnh một
Ngưng linh cảnh là như thế nào, chưa kể đến thi triển linh thuật, họ chỉ cần
hét một tiếng là Nhập Linh đỉnh phong cũng không giữ được bình tĩnh để mà
chiến đấu.
Cha Ngọc Nhươc vận Mộc linh lực của bản thân nhanh chóng phá tan đi xung lực,
sau đó vội đỡ con gái của bản thân mà lui ra ngoài, lập tức tiến hành chỉ lệnh
của lão trung niên này.
Cha con Ngọc Nhược vừa đi giây lát, lão trung niên cũng lập tức rời phủ, Vân
Diệu huyện hôm nay chắc rất náo nhiệt.
…….
Trong một phòng trọ bình dân,
Hì hục, hít hà.
Khí lực ta lại tăng thêm một cân, nay đã là 789 cân, cần không kém 11 cân
ta sẽ trở thành Luyện khí tầng 12, có thể tầm gần một tháng tới ta sẽ đạt
được.
Vừa hít đất bằng một ngón trỏ vừa cảm nhận khí lực dồi dào mạnh mẽ, Vân Phong
khẽ lẩm bẩm trong đầu, kể ra cũng đã gần 14 năm từ lúc hắn bắt đầu có thể tu
luyện khí lực, hắn chỉ có tự kỉ trong nhà mà quay tay, quay chân liên tục.
Đến đây hắn lại đẩy nhanh tốc độ hít, mồ hôi chạy xuống trên người hắn như
tắm. Trong Vân gia tài liệu nói về Nhập linh cảnh sở hữu sức mạnh kì dị nhiều
lắm, rất nhiều, đa số toàn ca tụng, lại nói tu luyện cự c kì khó, khó khăn hơn
nhiều so với Luyện khí, chiến đấu cũng không dùng tay chân đánh đấm là chính
mà là dùng một thứ gọi là linh thuật, còn về linh thuật là thứ gì, với đẳng
cấp phế vật lúc trước thì không thể tìm hiểu kĩ.
Hắn lại phải càng tranh thủ, nhanh chóng bước chân vào cảnh giới này, sau đó
rời đi Vân Diệu huyện ngao du khắp thế giới.
Bỗng ngay lúc này,
“Mệt mỏi như vậy” hắn chưa kịp nói ra, cơ thể hắn liền ngã gục xuống sàn mà
bất tỉnh, chỉ bởi…
Xuyên việt linh hồn là, không, phải nói đến thế giới mà Đan tạo ra trước.
Khi lên một cấp độ cao, Đan hắn muốn ngộ Đạo “sự vận hành của thế giới, truy
tìm căn nguyên của mọi sinh linh”, vì vậy hắn bắt đầu chế tạo một phương khu
vực không lớn đối với hắn. Trong phương khu vực này, hắn bẻ cong không gian,
bắc cầu hắc động nối phương khu vực này với thế giới bên ngoài, để cho thú vị
chút, hắn, hắn lại dùng hắc động hút hết linh khí, nguyên khí, tất cả những
khí có thể tu luyện đi ra hết. Cuối cùng hắn đưa chín loại thuộc tính, đất đá
vào bên trong, ở bên ngoài hắn áp đặt thời gian cho phương khu vực này nhằm
khiến thời gian trôi qua cực nhanh đối với hắn, giúp hắn tiện cho việc cảm
ngộ, còn bên trong vẫn không có truyện gì xảy ra, tiếp đến là hắn chỉ có mặt
kệ bên trong xảy ra chuyện gì, hắn chỉ biến thành một bức tượng thủ hộ bên
ngoài. (Cái này là Tác trộn Khoa học cùng với Tác tự nghĩ mà ra nha, sai sót
gì ae bỏ qua).
Năm tháng trôi qua không ngừng nghỉ, bên trong phương khu vực này, chín loại
thuộc tính không ngừng va chạm, tác động lẫn nhau, nhờ vậy cũng đã tạo ra
những chấn động và lực hút kì dị vô cùng. Những chấn động này dần phân tán đi
một phần nhỏ của chín thuộc tính, làm phần nhỏ thuộc tính ngao du khắp nơi,
những lực hút cấp tốc thu nhặt đất cát thành một khối khổng lồng hình tròn
khiến bên trong phương vực này rất nhiều khối cầu đất ra đời, có mặt khắp nơi.
Lúc này bên trong phương khu vực của Đan là tình thế như vậy.
Năm tháng tiếp tục trôi, chín thuộc tính do chấn động kéo đi từng li từng tí
nên dần dần cũng đã biến mất, chỉ để lại nơi này không biết là bao nhiêu quả
cầu đất khổng lồ nằm la liệt với những màu sắc khác nhau, trông cực kì huyễn
lệ. Có đến đầy hắc ám, có xanh đầu cây cối tươi tốt, có rực cháy không ngừng,
có vừa lửa vừa có cây cối, có quả một bên là nước, một bên toàn vàng oánh
ánh,…
Một nơi nằm rất xa hiện tại, có hai quả cầu đất khổng lồ rất kì lạ. Trong đó,
một quả cầu khổng lồ chỉ toàn là lửa rực cháy không ngừng đứng bất động trong
phương vực này, bên cạnh là một quả cầu có kích thước nhỏ hơn, không ngừng
xoay tròn xung quanh quả cầu rực cháy, trên quả cầu này rất thú vị, vì nó vừa
có óng ánh vàng nhạt, có cây cối mọc lên khắp nơi, lại có những ngọn núi sừng
sững thỉnh thoảng phun ra dòng nước dày đặc nóng chảy, có những mờ vụ trắng
tinh đầy huyền ảo, có những làn khói đen mông lung, bí hiểm, có những đám mây
không ngừng rít gào đầy lôi điện, có những cơn gió lốc không ngừng xoáy trong
dòng nước mênh mông…
Năm tháng lại như thoi đưa, những gió lốc dần biến mất nhưng cũng có lúc lại
xuất hiện, lôi điện chỉ có khi trời sắp tuôn xuống những cơn mưa đầy nước, ánh
vàng kim chìm vào trong lòng đất cùng với những dòng chảy nóng chảy, khói đen,
mờ vụ đều tan biến, hiện hữu trên bề mặt quả cầu lúc này chỉ còn lại nhiều
ngọn núi cao thấp, cây cối um tùm cùng dòng nước tươi mát…
Thời gian lại qua đi, những sinh vật nhỏ bé từ từ xuất hiện, cũng không ai
biết bọn nó là từ đâu mà đến, ngay cả Đan bên ngoài cũng kì dị, sau đó hắn lại
càng kinh ngạc hơn khi tiếp tục theo dõi những con sinh vật này. Những sinh
vật bé nhỏ dần biến đổi, đa số bọn chúng bỗng dưng biến mất, tiếp theo trên
quả cầu này lại không ngưng xuất hiện những sinh vật có hình dáng to lớn khác
nhau, có hình dạng cự đại trong nước, có bay lượn trên không, có hai chân to
lớn với hàm răng sắc nhọn chạy trên đồng bằng,…
Rất lâu sau đó, nếu tính trong Phương vực này đã lại qua thêm vài trăm triệu
năm, sinh vật trên trên quả cầu này đã biến dạng ra muôn dạng, muôn hình, muôn
khả năng, có báo, có hổ, cá chém, chim chíp, đại bàng,…đại khái là cũng tương
đối giống với thú vật bên ngoài thế giới của Đan, có điều là chúng không to
lớn và đầy sức mạnh như bên này. Đây cũng là lúc những sinh vật to lớn trên
quả cầu hoàng toàn chết hết mà không còn đời sau nữa.
Cùng lúc đó, có một chủng loài vượn cực kì thông minh khiến Đan chú ý đến và
quyết định theo dõi liên tục loài vượn này, chỉ bởi từ lúc bọn chũng xuất hiện
đã có tập tính sống thành bầy đàn, biết lụm nhặt trái cây để ăn mà sống, biết
“hú hí” sinh sản gần giống nhất với con người nơi Đan ở. Sau này lại qua vô số
năm, đời sau chủng loài vượn này lại càng biến đổi hình dạng cực rất rất giống
con người rồi, chúng dã biết tạo ra đò vật bằng đá, bằng kim loại, ban đầu là
biết ăn thịt tươi, nhưng không lâu lại biết tạo lửa nướng mà nướng thịt ăn,
chúng bắt đầu đào khoét hang đá mà chui vào sống qua ngày.
Lại qua rất lâu, Đan lúc này như ngẩng người mà hiểu ra nhiều thứ, chủng loài
vượn đó đã thay đổi mà Đan cho rằng chúng không còn là vượn nữa, mà đã thành
con người, con người chân chính như thế giới của hắn và phân tán khắp nơi trên
quả cầu, đặc biệt là “họ” cũng có những màu tóc, làn da, màu mắt khác nhau khi
ở những nơi không giống nhau trên quả cầu này, hoàn toàn trùng khớp với thế
giới bên ngoài kia. Bọn con người này đã dần biết lập thôn xóm, lập thành trì,
bắt đầu cũng giống thế giới hắn, trồng trọt, chăn nuôi kiếm sống qua ngày, tạo
ra vũ khí đi xâm chiếm lãnh thổ với nhau, bây giờ trên quả cầu này đã trở
thành lãnh địa được thống trị bởi những phân nhánh loài “con người”mới, họ đã
phân chia khắp quả cầu này.