Người đăng: ๖☯๖ۣG☯Thoátღಸ
Luyện khí cảnh chia thành 12 tầng cao thấp, tầng thứ nhất yêu cầu khí lực phải
được tăng thêm 10 cân, tầng 2 yêu cầu khí lực phải được tăng thêm 20 cân, tầng
3 yêu cầu khí lực 35 cân, tầng 4 yêu cầu khí lực 50 cân, tầng 5 yêu cầu khí
lực 70 cân, tầng 6 yêu cầu khí lực 80 cân, tầng 7 yêu cầu 100 cân, tầng 8 yêu
cầu khí lực 150 cân, tầng 9 yêu cầu khí lực 200 cân, tầng 10 yêu cầu khí lực
300 cân, tầng 11 yêu cầu khí lực 500 cân, tầng 12 yêu cầu khí lực 800 cân.
Tuy có vẻ con số xê xích không lớn, thế nhưng lại cực kì khó để thực hiện.
Sáng đến, vừa dùng bữa xong Đan cùng Ngô Lâm mang theo một cây rìu quay về nơi
rừng cũ, chỗ gặp nhau. Theo Đan nếu tu luyện ở Ngô Gia có thể sẽ gặp quấy rầy
nhiều lắm nhất là những sửu nhi hôm qua, hiện tại Ngô Lâm tu vi còn yếu cần
trốn tránh một thời gian, thuận tiện trong rừng cũng dễ cho việc “dạy dỗ”.
Đan chỉ vào một cục đá nhỏ hơn gấp năm hình thể của Ngô Lâm, đạm nhạt nói.
Đến đây Ngô Lâm liền biến sắc mặt, giỡn hả, cái tản đá này tầm 40 cân, ta vừa
luyện khí tầng 2 cũng chỉ được tăng thêm 20 cân, vậy hóa ra còn 40 cân (hắn cơ
thể đã có 60 cân từ trước) đi chặt cây, sao làm được, mỗi cây cũng phải tốn
khí lực đi chặt, 40 cân duy trì được bao nhiêu, chưa kể khiêng cục đá này trên
lưng lúc đầu còn chịu được nhưng khiêng càng lâu sẽ càng mất dần khí lực, cuối
cùng là bị nó đè chết.
Đan mặc kệ vẻ mặt mướp đắng của Ngô Lâm, nói xog liền quay người ngồi dưới gốc
cây nhập định như tu luyện.
Ngô Lâm muốn khóc nhìn Đan, dự tính nói gì nhưng hắn lại nhớ đến bản thỏa
thuận với Đan, Đan chỉ nói và hắn làm, hắn nếu không làm được Đan liền bỏ đi.
Ngô Lâm bình tĩnh lại chút ít, tự nhủ bản thân, quả thật hắn càn cố gắng. Hắn
bắt đầu nhắm mắt mà nhắm mũi thực hiện.
“Ùynh uỳnh …”
Chẳng ai biết chuyện gì xảy ra tiếp theo, chỉ biết khi Ngô Lâm gần như bỏ
cuộc, Đan đã nói một câu khiến hắn khùng lên “chỉ cần 3 ngày luyện tập như thế
luyện khí tầng 3 nằm trong tay ngươi”, từ đó hắn như chó điên cắn hết cây này
đến cây khác, tuy nhiên sau 5 giờ đồng hồ hắn chỉ hoàn thành 99 cây mà xỉu
mất, tình trạng hắn gần như sắp chết.
Tỉnh dậy nhìn bầu trời ngả sang vàng hồng được những cành cây che lấp, hắn
gượng dậy nhìn phía trước Đan đang tu luyện trước mặt lắc lắc đầu cho tỉnh
người.
Đan đột ngột hỏi, Ngô Lâm liền ngồi yên cảm nhận cơ thể. Lúc sau sắc mặt hắn
mừng rỡ lên
Ngô Lâm rất vui vì chuyện này, khí lực của hắn đã tăng lên đến 25 cân, hắn rất
kích động, bao năm nay hắn tu luyện chỉ có từng ngày từng ngày tăng lên vẻn
vẹn một cân là nhiều, có lúc còn không tăng nhưng hôm nay chỉ 5 giờ đồng hồ mà
đã tăng nhanh như thế., làm sao mà không vui, coi bộ nghe theo tiền bối rất
đúng đắn.
Đan vẫn ngồi đó nói chuyện, vừa rồi trong lúc Ngô Lâm bất tỉnh, hắn đã đột phá
đến luyện khí tầng 1.
“Tầng 3” Ngô Lâm lộ vẻ cuồng nhiệt, hắn thật sự rất cần thực lực, tu vi, hắn
phải rửa hận, cần trả thù.
Vâng vãn bối sẽ có gắng.
Được, gần đây chúng ta sẽ không về nhà để luyện tập tại đây, ngươi đi săn
chút gì bằng cây rìu đó đi, trời gần tối, ta sắp đói đấy.
Đan tiếp tục nhập định như tu luyện. Ngô Lâm “vâng” một tiếng, đi ra ngoài
kiếm chút đồ. Trời hơi tờ mờ tối, Ngô Lâm cầm một con thỏ và 2 con rắn về, đem
ra suối làm thịt, lột da nhưng sau khi hoàn thành hắn mới phát hiện là không
có lửa.
Lúc này Đan rốt cuộc đụng tay, hắn tìm khúc củi mục, một ít cỏ khô, một nhánh
cây khô, sau dó đục khoét khúc củi một lỗ to, nhét cỏ kho vào, dùng nhánh cây
cắm vào lỗ xoay tròn, nhanh liên tục. Hơn 7 giây sâu, lửa bắt đầu cháy, Đan
kêu
Ngô Lâm kiếm củi khô nhằm duy trì lửa, hắn thì nướng thịt.
Dùng xong bữa, lại nghỉ ngơi 1 giờ đồng hồ, Đan lại bắt đầu chỉ dạy Ngô Lâm
dưới ánh lửa lập lờ.
Đan bình thường nói nhưng Ngô Lâm trong lòng lại kịch liệt rung động, “vượt
cấp trảm tướng” đây là một điều vinh quang, sáng chói, hắn làm sao mà không
kích động.
Ngô Lâm không chút chậm trễ làm theo.
Đan đứng lù lù nơi đó, hai tay chấp sau lưng như coi thường thiên hạ. Ngô Lâm
súc thế, dồn lực hai chân đẩy mạnh lên đất tung người phóng đến phía trước
thật nhanh tựa như con sói vồ mồi, hai tay hắn xiết chặc lại, nén lực lên tay
phải một cách âm thầm, dự định gần sát Đan sẽ tung ra một cú định mệnh lên đầu
Đan. Đan đứng đó nhìn Ngô Lâm lao đến, hắn không phản ứng gì chỉ dùng đôi mắt
bình tĩnh xem, lúc này Ngô Lâm bỗng chốc thấy cơ thể như bị xem thấu, cảm giác
cực bất an, hơi dựng người lại chút lại tiếp tục lao mạnh về phía trước. Khi
khoảng cách đã đủ hắn tung ra một đấm trời giáng vào người Đan, không thương
tiếc vì hắn không tin một Tông sư sẽ dễ bị hạ như thế, chân hắn súc thế chuẩn
bị bồi Đan một cú nếu Đan thoát nắm đấm.
“Vù”
Đấm hụt vào khoảng không, Ngô Lâm nhìn Đan chuyển động trước mắt hắn liền biến
sắc, làm sao tiền bối biết ta sẽ đấm mà phản ứng kịp. Đan không tránh né thế
công của hắn và chủ động tấn công ngược lại, Đan linh hoạt tiến đến một bước
nghiêng cơ thể về một bên, tưởng chừng như né cú đấm của Ngô Lâm nhưng thật ra
là tấn công trực diện vào chân mà Ngô Lâm đang dụng lực dự tính bồi Đan một
cước.
“Chết tiệt” Ngô Lâm thầm hô, chân hắn dồn sức chưa đủ, nếu bị đánh trúng sẽ
không chống đỡ được, có tung ra cũng không gây được bao nhiêu, hắn đành thu
lực về định lui ra xa nhưng đã trễ. Đan quá nhanh, Đan đánh một quyền lên bắp
đùi hắn, tuy không mạnh chỉ ngang với luyện khí tầng 1 nhưng lại khiến Ngô Lâm
đau lắm, chân hắn như tê dại, mỏi nhừ không đứng vững. Ngô Lâm rên lên một
tiếng, chân không vẫn liền khuỵu xuống, Đan nhanh chóng nắm bắt thời cơ, đưa
tay kẹp chặt yết hầu hắn. Ngô Lâm bất động, hắn đã bại, sinh tử vào tay người
khác.
Đan buông tay trở về vị trí cũ lãnh đạm nhìn hắn.
Ngô Lâm cắng răng, tuy hắn đã dự tính là sẽ bại, nhưng không ngờ lại bại một
cách nhanh chóng và không có lực phản kháng như thế này, phải biết Đan còn
nhỏ, khí lực sãn có bao nhiêu, 10 cân, 12 cân?
Đan xem xét trận vừa rồi kể ra cái yếu của Ngô Lâm, Ngô Lâm đầy buồn rấu, hắn
không biết những cái tệ hại đấy đâu ra nhưng Đan nói thì tất là như thế, vả
lại hắn cũng có nghĩ lại chút trận vừa rồi, hắn thấy cũng có lý, tựa như lúc
hắn có cảm giác bị nhìn thấu đã hơi dừng người lại, đúng là tâm thần không ổn.