Thù Cũ


Người đăng: ๖☯๖ۣG☯Thoátღಸ


  • Ngươi nhớ ra chưa…ngươi nhớ ra chưa…ngươi nhớ ra chưa…
    Âm thanh như vang vọng trong đầu hắn không ngừng.


  • Ha


  • Ha ha. Ta đã nhớ ra rồi.


Vân Phong đột nhiên cười


  • Ta đã trở về.

Ngước nhìn trời cao, nhìn ánh trăng mập mờ, nghe những tiếng gió lay cây
thoang thoảng, đôi mắt hắn dần chuyển sang không hiện biểu cảm, dường như
không gì có thể lay động được tâm tình của hắn,Vân Phong tự nói. Sau đó hắn
quay đầu nhìn cái xác, bắt đầu tính kế.


  • Là Vân Vũ.

Cầm đầu lâu trong tay mà lấy xuống cái khăn che mặt, Vân Phong kinh ngạc.
Vân Vũ, một trong 4 thiên tài của Vân Diệu huyện, con trai độc nhất của Nhị
trưởng lão, một vị Nhập linh cảnh Cao cấp có quyền cao chức trọng trong Vân
gia.


  • Không ngờ ngươi lại rãnh rỗi như vậy, bây giờ chết rồi thì không nên trách
    ta.

Suy nghĩ một chút, Vân Phong liền vác cái xác cùng với cái đầu lâu mà mò đường
đi về một hướng.

Lúc sau, Vân Phong đứng trước một căn phòng,to lớn, phía trước căn phòng hình
như có một cái vườn hoa.


  • Ai?

Một giọng nói uy nghiêm, mạnh mẽ từ trong phòng truyền ra.


  • Cha, là con.

Vân Phong bình tĩnh trả lời.

Bên trong một trung niên chừng nhìn như 40 nhưng tuổi thật thì đã quá 50 đang
nằm trên giường, hắn bất chợt ngửi ngửi thấy mùi huyết tinh, lại nghe bên
ngoài là con hắn liền vội hôn nhẹ lên trán một mỹ phụ ngủ ngon kế bên mà bước
xuống giường, trên ngón trỏ của hắn hiện lên một ngọn lửa nhỏ, đủ để soi sáng
một vùng, hắn bước ra ngoài.

Vừa ra ngoài, hắn liền thấy con hắn người đầy máu me, trên tay cầm một đầu lâu
người đứng trong khoảng sân trước phòng, đôi mắt không hề có cảm xúc nhìn hắn
, dưới đất nằm đấy một bộ thân thể không đầu.


  • Ngươi, đến đây làm gì?

Trung niên nhíu mày, bề ngoài hỏi thế, trong lòng hắn cực kì kinh ngạc, con
hắn giết người, đứa con phế vật này có thể giết người, chuyện gì đây.

Vân Phong nhanh chóng quăng cái đầu trên tay lại cho cha hắn, hắn nói như là
chuyện bình thường.


  • Lỡ tay đánh chết hắn, cha thay con giải quyết bộ thi thể này được không.

Trung niên dùng một tay nhận lấy cái đầu, kì quái nhìn Vân Phong, sau đó lại
xoay xoay cái đầu

Để nhìn xem là ai, ai yếu đến mức bị con hắn giết chết, tên người làm nào đây.


  • Vân…Vân Vũ.

Trung niên sửng sốt mà hô, hắn không tin vào mắt mình, quái sự gì đây, con hắn
giết chết một tên luyện khí tầng 11 đỉnh, một tên thiên tài cả trong Vân gia
lẫn Vân Diệu Huyện.


  • Ngươi, ngươi làm sao có thể?

Không biết trung niên là rung động, kích động hay là giật mình, chấn kinh mà
chỉ chỉ Vân Phong, run giọng hỏi.


  • Đem hắn ra làm bao cát, không ngờ hắn chịu không được nên chết rồi.

Vân Phong vô lý đáp.


  • Ngươi nói thật hay đùa, bằng vào ngươi, một tên không có linh căn, không
    thể tu luyện mà giết được hắn.

Trung niên lại hỏi, hắn quả thật không tin chuyện này.


  • Sự thật vốn là trước mắt, cha có tin hay không thì tùy, còn cái xác này cha
    có thể giải quyết không, nếu không thì con liền rời đi, không phiền cha nữa.

Không hề có một tia cảm xúc trong lời này, Vân Phong như nhớ về tình cảnh bị
cha hắn bỏ rơi, không quan tâm khi biết hắn không thể tu luyện.


  • Được, để ta lo.

Suy nghĩ chút, trung niên quyết định, đúng là sự thật ngay trước mắt, hắn phải
tin, còn giọng điệu của Vân Phong thì vốn trước nay cha con hai người bọn hắn
đều lạnh nhạt như vậy, có lẽ qua sự kiện đêm nay trong lòng hắn sẽ bừng cháy
lên một nỗi kích động có một không hai, con hắn thì ra luôn ẩn nấp, con hắn
mới chính là thiên tài thật sự của Vân gia.


  • Cảm tạ cha, vậy con xin để lại cái xác này, chào cha, chúc cha và mẹ ngủ
    ngon.

Vân Phong bình thường nói, sau đó liền quay người bỏ đi, hắn cần về phòng tắm
rửa.

Nhìn bóng lưng Vân Phong rời đi, trung niên không khỏi thở dài một tiếng, hắn
có lẽ đã sai khi mà ngày xưa đối xử tệ hại với con hắn, để giờ đây cha con hắn
gần như không có một tia tình cảm nào khi gặp mặt, nhưng không sao, con hắn
giờ đây trở mình thành thiên tài, hắn là cha tuy không còn mấy tình cảm với
nhau nhưng cũng rất hãnh diện, nở mày nở mặt với người khác.

Lát sau hắn quay lại cái xác, âm thầm tính toán.


  • Nhị lão a, ta thật thấy có lỗi, nhưng mà vì con ta trở mình, thành ra ủy
    khuất ngươi vậy.
    ……..

Tại một căn phòng to lớn khác,


  • Cha, cha ơi, cứu con.

Nhị trưởng lão Vân gia lúc này nhìn thấy một bóng người đen như mực đang không
ngừng kêu gọi hắn, mong hắn cứu mạng, âm thanh như đến từ âm ti. Lát sau, hắn
lại thấy một người không rõ mặt mũi đang cầm trên tay một chiếc đầu đầy máu,
cái đầu này liền mở miệng nói với hắn


  • Cha ơi, con chết thật oan, thật oan, cha ơi.

Lại là âm thanh như đến từ âm ti lạnh lẽo lại truyền đến, Nhị trưởng lão cố
gắng nhìn rõ cái đầu, bất chợt


  • Vũ nhi.

Nhị trưởng lão là một vị trung niên hét lên một tiếng lớn mà tỉnh giấc, mồ hôi
hắn thấm ước cả người, vừa rồi hắn nhìn thấy cái đầu đó là của con hắn.


  • Vu ca, ngươi sao vậy?

Một nữ tử tuổi chừng 28, 29 nằm bên cạnh hắn, nghe được tiếng hét liền tỉnh
dậy, ân cần hỏi hắn.

Không rãnh bận tâm lời nói của nàng này, hắn nhanh chóng bước xuống giường.


  • Ta đi thăm con trai ta chút, lát sẽ về.

Nói xong, hắn liền biến mất ở ngoài cửa

Nhìn thân ảnh rời đi, nữ tử cũng ngồi dậy mà đốt lên một ngọn nến lung linh,
chập chờn lóe sáng ở cây đèn kế cạnh giường.


  • Hắn bị sao vậy?

Nàng tự nhẩm, ánh sáng le lói từ ngọn nến rọi lên mặt nàng, khiến dung nhan
của
nàng hiện ra, tuy có vẻ có chút năm tháng nhưng vẫn rất xinh đẹp, nhưng mà
thật trùng hợp làm sao, đây lại rõ ràng từng là một thiên tài của Vũ Dương
trấn, Linh Lệ Thủy, Linh gia, người hận Đan thấu xương.

“Cộc, cộc” một tiếng gõ cửa.

Lệ Thủy di chuyển người ra mở cửa.


  • Cha.

Nhìn một lão giả gần 60 trước mặt với mái tóc lốm đốm bạc, nàng hô lên. Người
này thật ra cũng chẳng phải cha ruột của nàng, cha ruột nàng đã chết cách đây
10 năm do một tên tiểu tử đeo mặt nạ giấy chém chết ngay trước mặt nàng, người
này chính là thúc thúc ruột cuả nàng, chẳng qua vì cha mất, nhà mất, hai người
dựa vào nhau mà sống, vả lại thúc thúc vừa có gương mặt giông giống cha, lại
vô cùng yêu thương nàng nên nàng xem thúc thúc này như cha ruột.


  • Chuyện gì vậy?

Cha nàng hỏi. Lại là trùng hợp, tên “cha” này không phải là người tự xưng “lão
nô” với Vân Vũ ngày trước sao, đồng thời cũng là người theo dõi Vân Phong một
đoạn thời gian.


  • Con cũng không biết. Mà cha, đã có tin tức gì chưa?

Lệ Thủy lắc đầu, rồi sựt nhớ điều gì đó hỏi, ánh mắt tràn đầy mong đợi.


  • Hài, vẫn không, có lẽ hắn đã thật sự chết cùng với sự chôn vùi của Vũ Dương
    trấn rồi.

Lão thở dài một tiếng.


  • Hi vọng là vậy.

Lệ Thủy đôi mắt chợt đỏ bừng, đầy thù hận, trong đầu nàng vẫn không hề quên
hình ảnh bi thương đó, bất chợt nước mắt nàng lại rơi xuống. Lão giả kia cũng
trầm mạc đầy bi ai, nhớ lại tên tiểu tử mặt nạ bằng giấy đó, hắn không tự chủ
được mà cắn răng, xiếc chặc lại bàn tay, linh lực hệ Thổ không ngừng lan tràn.
….


  • Hắ..ắt xì..ì

Nằm trên một cái cây to giữa đêm khuya đầy lạnh lẽo


  • Hình như có ai nhớ thương ta thì phải.

Đan lau lau đi cái mũi, lại tiếp tục ngủ.
….

Sáng sớm hôm sau,

Bên ngoài từng tia nắng ban mai không ngừng chíu vào phòng Vân Phong, rọi lên
gương mặt hơi tuấn tú, tràn đầy thần sắc bình tĩnh đến cực độ của hắn. Đôi mày
kiếm hắn hơi nhíu lại, hắn lập tức từ trạng thái tu luyện tỉnh dậy. Vệ sinh cá
nhân một hồi, hắn khoát lên mình bộ bạch y nhã nhặn liền rời khỏi phòng, tiến
đến kho Binh Khí để lựa chọn cho bản thân một món.


  • Thiếu gia chủ, xin dừng lại. Nơi này, người không vào được.

Một trong hai tên to con có tu vi Luyện khí tầng 12 canh giữ kho Binh Khí ngăn
cản Vân Phong lại.

Vân Phong cũng không kinh ngạc, hắn hướng đến một tảng đá cao chừng 1m gần đấy

“Đùng”

Một quyền vào tảng đá, nó lập tức nổ ra thành từng mảnh bay đi tứ tung, hắn
quay đầu lại lạnh nhạt nói


  • Đủ chưa.

Hai người to con liền nhìn nhau mà trố mắt, tràn đầy chấn kinh, đây còn là phế
vật thiếu gia chủ, muốn làm nổ cái tảng đá không dày này chí ít cũng cần hơn
500 cân khí lực a. Lát sau bọn họ liền mở cửa kho Binh Khí, để Vân Phong đi
vào lựa chọn.

“Phải đem tin tức này báo lại cho gia chủ” hai người nhìn nhau mà thầm nghĩ,
biết đâu gia chủ nghe được thấy vui mừng quá, thưởng cho bọn họ cái gì thì
sao.


Tiên Phẩm: Lão Quái Vật Sống Lại - Chương #41