Nhớ Lại


Người đăng: ๖☯๖ۣG☯Thoátღಸ

Một quyền nặng gần 800 cân (xin lỗi các đọc giả vì sự sai sót này, từ nay nói
về khí lực xin các đọc giả chú ý: bớt đi 1 số 0 trong cảnh giới luyện khí, khí
lực cũng bằng với sức chịu đựng sức mạnh, như vậy thì truyện sẽ có lý hơn
chút, Tác xin cảm ơn, he he) tạo ra tiếng vu vu khi ma sát cùng từ bóng đen
xuất phát định oanh về phía ngực Vân Phong. Vân Phong đứng yên liền cũng phải
động, hắn dồn khí lực vào tay trái đón đỡ một quyền này.

“Kịch” hai nắm tay va vào nhau, lực lượng như được trung hòa khiến gió hơi nổi
lên.

Bóng đen cũng không nghĩ nhiều, lập tức một cước nối liền mà ra, oanh phá về
phía đầu không phòng bị của Vân Phong. Vân Phong ngay lập tức cuối người thật
nhanh xuống né, tránh thoát đòn hiểm, vẻ mặt của hắn rất ung dung như đang
giỡn.

Vân Phong cuối xuống khiến chân của bóng đen mất mục tiêu, bóng đen vội tranh
thủ khiến cái chân dừng hẳn lại, khí lực còn tồn tại trên đó mà chẻ xuống theo
một đường thẳng nhắm vào đỉnh đầu của Vân Phong.

Vân Phong như đoán trước liền nhanh chóng né người sang bên trái khiến bàn
chân sượt qua trước mặt. Ngay lúc này, bàn chân lại thừa cơ tung lên một cước
trực diện, Vân Phong lập tức dồn khí lực hai tay đưa ra đón đỡ.

“Ịch”chân tay va chạm

Vân Phong lùi ra sau chút, vốn dĩ hắn có thể thừa cơ hội này tấn công lại
nhưng lại thôi, tính ra kẻ này không có sát ý nên hắn cũng nhường người chút,
lui ra là để hắn phản công khiến tên bóng đen phải phục.


  • Đủ rồi chứ, bây giờ đến lượt ta

Vân Phong bẻ bẻ tay chân, lắc lắc cái đầu, cười cười nói trong khi bóng đen
đang tràn ngập thần sắc không tin, tên phế vật này tránh được tất cả chiêu
thức của hắn, còn cái vẻ mặt xem thường kia nữa là sao.


  • Qú hú, á cha cha

Hai tay Vân Phong đột nhiên siếc chặc lại thành hai nắm đấm, một nắm hắn đặt
sát ngực, một nắm hắn đặt ngang bụng không ngừng đung đưa như tạo thành thế,
sau đó hai chân hắn nhảy nhảy không ngừng, đã thế còn không ngừng lấy ngón cái
bên tay phải quẹt quẹt mũi mà hu hú lên, trông cực kì quái dị. Lúc này hắn bắt
đầu cà tưng, cà từng tiến gần về phía bóng đen. (không biết có giống Lý Tiểu
Long không?)

Bóng đen nhìn tình cảnh Vân Phong mà nhíu mày hạ, tên này đang làm gì, trong
lòng hắn không hiểu sao tự dưng cảm thấy không ổn, ẩn ẩn cảm giác rất nguy
hiểm, hắn cần phải tập trung đề phòng.


  • Vậy để ta xem ngươi có bao nhiêu lợi hại.

Bóng đen không chủ động tấn công mà chuyển sang dạng phòng thủ, tiếp chiêu.
Vân Phong đến gần, hai người cách nhau chừng 0,6m, Vân Phong lập tức ra đòn.


  • Qườ chá.

Một quyền với tốc độ khiến mắt thường không thể tin nổi hướng đến đầu bóng
đen mà qua.

“Nhanh quá” bóng đen thầm hô, theo phản xạ hắn lập tức đưa tay bảo vệ đầu.

“Hự” bóng đen rên lên một tiếng đau đớn, rồi cả cơ thể bị đánh lùi về sau.

“Phụt” bóng đen nặng nề phun ra một búng máu, thần sắc xám trắng tràn đầy vẻ
nghi hoặc cùng khiếp sợ.


  • Hú hú hù

Vân Phong thu lại một cước vừa ra, tiếp tục cà tưng tiến đến. Vừa rồi hắn
không có ra quyền, ra đấm mà là trực diện một cước ngay bụng bóng đen, chiêu
thức ban đầu chỉ là hư chiêu, hắn chỉ đưa ra rồi quay về, do tốc độ quá nhanh
khiến bóng đen lầm tưởng quyền đến thành ra không phòng bị thứ khác nên bị hắn
đá bay lùi về sau, xem bộ là bị thương không nhẹ.


  • Hộc, hộc, vừa rồi, ngươi dùng chiêu gì, rõ ràng là ta thấy một quyền đến
    nhưng mà sao lại là cước.

Bóng đen hối hả hỏi, hắn cực kì muốn biết đáp án, chiêu thức này quá quỷ dị


  • Ta chẳng dùng gì cả, chỉ là lợi dụng mắt của ngươi mà thôi.

Vân Phong tiếp cận hắn, không ra tay nói


  • Là như thế nào?

Bóng đen thận trọng phòng thủ lên, khó hiểu hỏi

Vân Phong nhìn hắn đột ngột cười lên trông rất khác thường mà ngay cả chính
bản thân của hắn cũng không biết điều này, nụ cười này xuất hiện như là hưng
phấn về một cảm giác thân quen chợt trở lại.


  • Thị giác có lúc sẽ lừa cả thân ngươi, tiếp chiêu.

Giải thích không rõ nghĩa cho bóng đen, Vân Phong tiếp tục đánh đến, hăn lại
ra một quyền rất nhanh.

“Là quyền, là cước” không kịp suy nghĩ, bóng đen cũng chỉ kịp vừa bảo vệ đầu,
lại đưa chân lên cao thành thế thủ ở bụng.

“Hự” bóng đen lại trúng một quyền ngang eo truyền đến từ bên trái khiến hắn
tiếp tục phun ra một ngụm máu, lần này hắn nhanh chóng quyết định muốn nhận
thua để quay về điều dưỡng, tuy trong lòng cay đắng cùng khó chịu vì thua một
người tu vi luyện khí bằng hắn, đã thế còn là tên được xưng là phế vật, nhưng
mà không làm vậy nói không chừng sẽ bị Vân Phong đánh chết, hắn đành phải muốn
khai báo danh tính và nhận thua. Có điều…

Kể từ khi Vân Phong lạng người qua một bên tấn công vào eo bóng đen, lòng hắn
lại càng có thêm cảm giác như kích thích, dự tính ban đầu hắn cũng chỉ cho tên
này cao lắm là trọng thương rồi xem coi là người nào trong Vân gia nhưng mà ý
nghĩ này đã bị vùi lấp bằng cảm giác quái lạ này khiến hắn càng đánh càng
hăng, nụ cười càng rạng rỡ như một tên cuồng điên, bệnh hoạn, trong đầu hắn
đột ngột có ý nghĩ, kẻ phạm ta phải chết.


  • Ta thua, ng…

Bóng đen chưa nói hết câu

“Bộp” nhân lúc bóng đen ăn một quyền vào eo mà yếu đi cái phòng thủ, Vân Phong
lại ra một quyền ngay ngực, sau đó.


  • Qù hú


  • Á chá, cha, cha cha, hú hu…


“Bộp, bộp, bộp…” 10 quyền liên tiếp sau đó oanh lên toàn bộ thân trên của bóng
đen, bóng đen cũng đã không biết chết từ lúc nào, cơ thể hắn lúc này rất khó
nói, khung xương sườn toàn bộ gãy hết, tim gan nát bấy, nội tạng như bị đánh
nhừ thành bùn nhão, tuy nhiên cơ thể hắn vẫn còn đứng.

“Crắc rắc” một quyền lên má trái, đầu bóng đen rã rời kêu tiếng gãy nát

“Crắc rắc” lại một quyền bên phải, đầu bóng đen như quay 180 độ về hướng ngược
lại. Cơ thể hắn cũng đồng thời muốn ngã hướng xuống đất.


  • Ạch chá.

“Crộp” một quyền từ dưới lên đánh thẳng thật mạnh vào cằm đối phương khiến
tiếng vỡ vụn của răng đều có thể nghe, sau đó đầu lâu tên này tách ra khỏi cơ
thể mà bay lên trời quay một vòng rơi xuống đất.

“Phùn phụt” máu từ cổ hắn bắn ra khắp nơi, dính đầy người Vân Phong.


  • Qú hú hà

Vân Phong như thấy rõ tình cảnh này liền quay thu tay lại, vẻ mặt dữ tợn nhìn
cái xác hồi lâu. Lúc này sắc mặt của hắn biến hóa kinh dị.

Đầu tiên là dữ tợn nhìn cái xác, sau đó chuyển sang lạnh nhạt không tình cảm,
rồi lại chuyển sang gương mặt bình tĩnh nhìn mọi thứ, tiếp theo là thần sắc
khó hiểu, cuối cùng tim hắn đập mạnh thình thịch, đảo mắt ngơ ngác nhìn hai
bàn tay đầy máu lộ vẻ khiếp sợ.


  • Ta, ta vừa làm gì thế này.

Hắn ôm đầu tự hỏi bản thân, hắn rốt cuộc là làm gì. Ngay lúc đầu hắn đánh đối
phương một quyền, trong đầu không hề có sát ý nhưng tự dưng đã có một tên tức
giận như ẩn như hiện, sau đó lại một quyền tên bóng đen, hắn lại càng như phẫn
nộ không lý di, hắn không hiểu tại sao khi cứ nhìn tên này, nhớ lại tên này
theo dõi bản thân, hắn cảm giác như bị xúc phạm, hắn lại liên tiếp ra quyền,
càng ra hắn càng như được phát tiết, trông rất thích thú, bản thân hắn như
muốn hắn tiếp tục, để rồi khi nhìn tên này chết hồi lâu, hắn chợt trở nên bình
tĩnh lại, cảm giác như bị xúc phạm, đánh sướng tay đột ngột biến mất, bây giờ
lòng hắn có thể nghĩ bản thân như là một con quái vật khát máu, trông thật ghê
tởm.


  • Ta còn là ta sao?

Vân Phong tự hỏi bản thân, bất chợt trong đầu hắn vang lên “Hừ, ngươi chính là
ngươi, chứ là ai, ngươi vốn tính cách chính là như vậy”.


  • Thật sao?

Hắn lại hỏi, giọng nói vốn từ bản tâm hắn lại vang lên “Hừ, ngươi không nhớ
hay là đã quên, ở thế giới kia khi ngươi lên 3 tuổi đã rất có năng khiếu học
võ, lên 5 tuổi bẻ gãy tay một thằng con nhà giàu, lên 7 tuổi đánh nhau với 6
thằng cùng lứa, ra tay cực kì độc ác khiến ngươi phải bị đình chỉ học 1 năm,
do tuổi còn nhỏ nên nhẹ như thế, năm 9 tuổi ngươi chỉ vì một câu nói mà tát
mất hàm răng của một tên mập, 12 tuổi đánh nhau khắp chốn, làm đại ca của học
sinh cả một ngôi trường, 13 tuổi khi thấy một bạn nữ trong lớp bị hai tên
thanh niên côn đồ hiếp dâm, ngươi chỉ cầm một cục gạch giết cả hai tên, sau đó
bị bắt nhưng nhờ cha mẹ ngươi, nhờ đàn em, bạn bè ngươi, với lại số tuổi còn
nhỏ nên việc giết hai tên kia được kết án là tự vệ, năm 14 tuổi trong một lần
cứu cô bạn gái nhà giàu của ngươi khiến ngươi bị trấn thương não gây ra mất
trí nhớ, nhân cơ hội này, cha mẹ ngươi liền đem ngươi rời đi chỗ cũ, tránh xa
bạn bè của ngươi để ngươi có cuộc sống mới tốt đẹp, từ đó cái ngươi thật sự đã
bị ẩn đi, thay vào đó là một tên NEET, suốt ngày chơi game, nhưng niềm đam mê
sức mạnh của ngươi vẫn không bị vùi lắp, tiêu biểu là ngươi vẫn còn học võ.
Bây giờ ngươi đã nhớ ra chưa?”


Tiên Phẩm: Lão Quái Vật Sống Lại - Chương #40