Vân Phong


Người đăng: ๖☯๖ۣG☯Thoátღಸ

Đêm khuya Vân gia,


  • Tiểu Phoonnnngg….nào lại đâyyyyyy làm…một chén…với ta.


  • Vânggggg….


Đến đây, Vân Phong ngay lập tức tỉnh dậy, mồ hôi chảy ra không ngừng.


  • Đó là ai?

Hắn thở phì phò ra từng hơi, vừa rồi do tập luyện mệt mỏi nên hắn ngủ thiếp đi
lúc nào không hay, đúng lúc này thì hắn mơ một giấc mơ mờ ảo.

Trong mơ hắn thấy đến một khung cảnh bình yên vô cùng, một khung ảnh có cây
cối bao quanh, trung tâm có một bộ bàn ghế bằng ngọc bóng loáng đẹp đẽ, xung
quanh gió thổi rì rào khiến từng cánh hoa anh đào rơi lả tả lên bàn, tiếng
nước róc rách đâu đó bên cạnh. Lúc này một hình ảnh không thể nhìn rõ ngồi
trên bàn ngọc rót rượu mà nhìn về phía hắn gọi lại, muốn hắn đến cùng uống một
chén. Kì lạ là hắn dường như là hắn cũng không phải hắn vô thức đáp lời hình
ảnh kia, dẫn đến bản thân hắn giật mình thoát khỏi giấc mơ.


  • Kể từ lúc ta đến thế giới này, dường như có cái gì đó ẩn sâu trong ta đang
    từ từ thức tỉnh.

Vân Phong đưa tay lau đi mồ hôi trên trán mà ngẫm nghĩ. Kể ra Vân Phong cũng
đã đến thế giới này 15 năm, sau sự kiện hắn chết do ăn cơm giả, sống lại bản
thân ở thế giới này, hắn cũng biết chuyện gì xảy ra, hắn có lẽ là xuyên việt
giống như những bộ truyện tiên hiệp, vũ giả mà hắn thích đọc miêu tả bên
trong.
15 năm hắn hoàn toàn im lặng trong Vân gia, gần 15 năm hắn được ban tặng danh
hiệu phế vật, 15 năm hắn mới biết được lòng người, 15 năm hắn mới biết được ai
yêu thương, quan tâm hắn, gần 15 năm hắn mới thật hiểu nhân sinh nơi này, hắn
mới biết được vì sao trong truyện trước kia luôn đề cao “thực lực vi tôn”, 15
năm phá bỏ đi ảo tưởng tình cảm của hắn, phá bỏ đi quan điểm “dù là thế giới
nào, tình cảm vẫn sẽ còn và nó quý hơn tất cả những thứ khác” ngây thơ của
hắn, 15 năm, hắn đã đến lúc phải ra ngoài ánh sáng, đi chu du thế giới này.


  • 10 ngày nữa là tộc hội, lúc đó sẽ là lúc ta bước ra ngoài.

Bỏ qua chuyện giấc mơ cùng với bí ẩn những hình ảnh kia, Vân Phong quyết định
cho bản thân, đối với hắn những thứ kia đến thì sẽ đến, lúc cần biết hắn sẽ
biết, nếu nó tồn tại trong hắn tức là hắn có quan hệ gì đó, có khi là kiếp
trước theo đạo “Phật” của hắn không chừng.

“Gạch” một tiếng vỡ ngói trên phòng Vân Phong


  • Ai.

Vân Phong quát lên, sau đó hắn lập tức đẩy của ra ngoài vì nghe thấy tiếng vật
thể chạy trên mái phòng hắn.

Vừa ra khỏi phòng, hắn liền thấy một bóng đen người chạy ngay trước mặt hắn
không xa, hắn lập tức truy. Bên trong Vân gia không hề có chấp pháp canh gác
hay trực đêm, bởi họ chỉ thủ bên ngoài, ngoài mà không lọt thì bên trong sẽ
không xảy ra chuyện gì, nên Vân Phong chỉ có thể tự giải quyết, vả lại hắn
cũng đang tự hỏi, vì sao tên này ở trên nóc phòng hắn, là theo dõi hắn hay là
còn ý gì khác, đơn nhiên hắn chắc chắn hơn 90% tên này cũng là người Vân gia,
chứ không tại sao hắn lại xuất hiện ở Vân gia nội được, phải biết Vân gia
phòng thủ bên ngoài cực kì chặt chẽ.

Đêm đã khuya, mọi người trong Vân gia vốn đã ngủ hoặc tĩnh tu, Vân gia lại to
lớn nên động tĩnh hai người cũng không khiến ai chú ý.

Bóng đen này chạy đi một hồi liền dừng lại tại một quảng trường rộng lớn, quay
người về phía Vân Phong đuổi theo.

Đến nơi, dưới ánh trăng Vân Phong thấy hắn dừng lại tại diễn võ trường không
khỏi có chút kì quái mà đứng đối diện bóng đen này.


  • Ngươi giấu diếm cũng đủ lâu.

Bóng đen chợt mở miệng nói, âm thanh hiện rõ một người trẻ tuổi thanh thiếu
niên, trong lòng hắn rất bất ngờ, tên thiếu chủ phế vật này không ngờ có thể
đuổi kịp tốc độ của hắn, bởi vây hắn phải thay đổi lộ tuyến mà đến diễn võ
trường, nhân cơ hội này hắn muốn thử luôn thực lực của tên thiếu chủ phế vật.


  • Ngươi là ai? Mà thôi, có hỏi câu này chắc ngươi cũng chẳng trả lời, vậy
    ngươi có thể cho ta biết vì sao ngươi theo dõi ta?

Vân Phong bình tĩnh hỏi, hắn có thể cảm nhận được khí lực tên này ngang ngửa
với hắn, đồng nghĩa với việc tên này cũng là luyện khí tầng 11 đỉnh.


  • Được thôi, ta theo dõi ngươi đơn giản là vì nghi ngờ ngươi giấu diếm thực
    lực, quả thật lần này đã chứng minh ngươi giấu diếm rất giỏi.

Bóng đen cười cười nói, lý do này hắn cũng không cần giữ, cứ nói thẳng ra.

Hắn nghi ngờ Vân Phong cũng không lâu, vừa tháng trước thôi, lý do là hắn
không tin một tên phế vật mà ngày nào vẻ mặt cũng cực kì bình tĩnh, không quan
tâm thứ gì, nhìn con cháu khác bằng ánh mắt như nhìn mấy thằng ngu, từ đó hắn
sinh ra nghi ngờ, rồi nhờ một thân cận của cha hắn đi thám thính tình hình
giúp hắn, qua những tin tức thu được hắn lại thêm nghi ngờ hơn về việc một tên
phế vật tối nào cũng đi tu luyện, rốt cuộc hôm nay hắn muốn xem thật hư tên
phế vật này thế nào.

Còn chuyện vì sao hắn phải quan tâm đến việc làm sáng tỏ thực lực của Vân
Phong thì rất đơn giản, hắn đường đường là một trong 4 đại công tử của Huyện,
được xưng là thiên tài ngay cả ở Vân gia và Vân Diệu Huyện nên trong lòng có
sự tự mãn, nghi ngờ Vân Phong giả phế vật khiến trong lòng hắn khó chịu, hắn
không thấy tu vi Vân Phong, không biết thực lực của Vân Phong khiến lòng hắn
sinh tâm ma, có khi nào hắn tu vi cùng thực lực cao hơn cả ta, không cam tâm
như vậy, hắn đành phải làm sáng tỏ điều này, hắn muốn thỏa mãn bản thân, hắn
chắc chắn là tuổi trẻ thiên tài của Vân gia, chỉ nhiêu đây đã khiến hắn phải
làm vậy, hắn chỉ cần chứng minh được hắn mạnh hơn Vân Phong, liền sẽ rời đi,
chẳng quan tâm đến Vân Phong nữa.

Do trong gia tộc cấm nội đấu nên hắn chỉ có thể lén lúc thế này để thử Vân
Phong. Nhưng mà hắn đã sai lầm với quyết định này, bởi vì…


  • Ta chẳng có giấu cái gì, các ngươi không nhìn ra được thực lực của ta cũng
    chỉ là do các ngươi không đủ năng lực mà thôi.

Vân Phong lạnh nhạt nói, hắn cũng không biết vì sao bản thân lại không hiện tu
vi như vậy.

Bóng đen nghe vậy cũng có suy nghĩ, có lẽ cơ thể tên phế vật này đặc thù nên
không thể nhìn ra được, còn chuyện hắn cố tình giấu diếm tu vi hay là bảo vật
này nọ thì hắn trăm phần trăm không tin, dù sao thì tên phế vật này từ lúc
sinh ra thì Linh Căn châu đã chẳng phản ứng.


  • Hừ, vậy để ta xem ngươi thực lực như thế nào.

Bóng đen lạnh lùng nói, rồi nhanh chóng hướng về phía Vân Phong tấn công.
Nhìn bóng đen lao đến, Vân Phong vẫn rất bình tĩnh, đứng yên không di chuyển,
trông cực kì tự tin, bởi hắn biết bọn người luyện khí ở thế giới này chỉ được
cái khí lực lớn thôi, kĩ thuật đánh đấm thì dở tệ thua xa thế giới trước kia
của hắn, hắn dường như có thể quan sát hết đường đi nước bước của tên này. Vì
sao lại như vậy, vì hắn ở thế giới kia đã từng học nhiều loại võ ở trên ti vi,
từ đường phố và chủ yếu là qua internet, trong đó hắn học kĩ nhất hai loại võ
là Tuyệt Quyền Đạo và Vịnh Xuân Quyền, rồi khi ở thế giới này hắn đã mài dũa,
kết hợp những gì học được tạo thành một bộ võ kĩ bát nháo, lộn xộn, nói chung
thì trừ những Linh Sư hoặc vây công quá nhiều người thì hắn hoàn toàn bất bại
ở Luyện khí cảnh.
Bóng đen lao đến thật nhanh, khí lực tích tụ một quyền không mạnh mà đánh đến,
hắn tự tin nếu là bản thân toàn lực, Vân Phong sẽ chết, hắn phải làm vậy để
còn kịp thu tay về nếu Vân Phong quá yếu.

“Phặc”

Vân Phong nhẹ nhàng đưa tay ra đón đỡ một quyền không mạnh này khiến nắm đấm
nằm gọn trong lòng bàn tay hắn.


  • Không cần phải giữ lại thực lực đâu, nói cho ngươi biết ta cũng giống ngươi
    đều là Luyện khí tầng 11 đỉnh.

Vân Phong lạnh nhạt nói, sau đó đưa tay đẩy nhẹ để bóng đen thuận tiện lùi về
sau, lúc vừa rồi nếu hắn ra tay thì bóng đen chết chắc, khổ nỗi hắn không đê
tiện như vậy.


  • Được

Tình huống vừa rồi khiến hắn khó có thể tin, lại nghe câu này hắn liền đổi sắc
sang bình tĩnh, hắn biết Vân Phong nói sự thật, từ một quyền vừa rồi hắn đã
cảm nhận được, hắn cần dùng hết thực lực hắn có, Vân Phong không đơn giản.


  • Ta không ngờ ngươi cũng không có lợi dụng tình huống lúc nãy thuận tiện tấn
    công ta. Đã vậy ngươi sẽ không có cơ hội nữa.

Không cần cảm tạ kẻ địch, bóng đen toàn lực oanh kích mà đến.


Tiên Phẩm: Lão Quái Vật Sống Lại - Chương #39