Trừ Gian


Người đăng: ๖☯๖ۣG☯Thoátღಸ


  • Đó là Ta.

Đan ánh mắt cực kì lạnh lẽo như một đôi lợi kiếm mà quét về phía hai cơ thể
không đầu khiến máu phún lên không ngừng đang ngã xuống ngựa. Không ai biết họ
chết như thế nào, cũng chẳng ai biết Đan ra lúc nào.


  • Chỉ là hai con nhãi một Nhập linh trung cấp, một nhập linh sơ cấp mà dám
    đòi “ăn” cái thân thể mà ta yêu thích, hừ.

Hừ lạnh một tiếng, Đan nhanh chóng leo lên một con ngựa mà phóng đi hướng về
Vân Diệu huyện. Nhưng mà vừa rời đi 1 phút, hắn liền quay trởi lại.


  • À há, hình như quên lấy đi một thứ.

Đan vội vã nhảy xuống ngựa mà lấy đi một chiếc nhẫn trông rất bình thường nằm
trên tay cái xác không đầu của vị nữ tử kia, hắn cũng không biết rằng, trong
ngực cái xác này có một cái ngọc bội đã ảm đạm sắc mà vỡ nát.

Kì lạ thay, gương mặt Đan lúc này đã trở nên cực kì bình thường, như thằng bạn
hàng xóm vậy, chả có gì xuất chúng.


  • Đồ tốt, đồ tốt.

Đan vui vẻ đeo chiếc nhẫn vào rồi leo lên ngựa, tiếp tục phóng về phía huyện.
Chiếc nhẫn này nhìn có vẻ như bình thường nhưng thực chất lại là một cái có
thể chứa được đồ vật, nó được tạo thành từ một nguyên liệu đặc thù cùng với
bàn tay vàng của trận pháp sư, do vậy sức chứa cùng với độ bền, đẹp đều phải
dựa vào nguyên vật liệu và cấp bậc trận pháp sư. Chiếc nhẫn Đan vừa chiếm được
này cũng chỉ là cấp thấp nhất, không gian chứa được cũng chỉ dài rộng 3m.

Đan một tay cưỡi ngựa, một tay sờ mó chiếc nhẫn, đôi mắt không ngừng lập lòe.
Lát sau có khá nhiều đồ đạc nữ tử từ trong chiếc nhẫn bay ra, rơi rụng trên
đường đi, đồng thời trên tay Đan hiện lên 4, 5 gốc linh dược, hắn vội vàng bỏ
vào miệng mà nuốt, sau đó mang chiếc nhẫn vào ngón út, phóng ngựa nhanh hơn
chút về phía trước.
….

Tại một nơi cách Đan không biết bao nhiêu xa, trong một căn phòng đầy xuân
sắc. Một nữ tử không đẹp đang khỏa thân, nàng ta ngồi xuống bên cạnh một nam
nhân cường trán, khôi ngô nhưng tràn đầy bi thương mà an ủi, trên tay nam nhân
này đang cầm chặc nơi đó một cái ngọc bội ảm đạm, vỡ vụn.


  • Đừng buồn nữa, A Phi, ta sẽ giúp ngươi tìm hung thủ giết hại muội muội
    ngươi.

Đôi mắt tên này đã đỏ từ lâu, hắn lắc đầu mạnh mẽ nói


  • Không cần, ta sẽ tự tìm cách lần ra kẻ này, ta muốn hắn bị băm thành trăm
    mảnh.

Nữ tử kia nghe hắn nói vậy, lại nhìn ánh mắt như hổ của hắn mà không khỏi mê
ly, cơ thể nàng nóng dần lên, hạ thân nàng như có thứ gì đó muốn nhỏ ra từng
giọt, nàng nhanh chóng quấn quanh người hắn mê hoặc nói


  • Đúng là nam nhân mà ta chọn, thật mạnh mẽ, nào để ta thưởng cho ngươi chút
    ít tu vi.

Sau đó, hai người bắt đầu quấn lấy nhau, tiếng kêu rên vang khắp phòng.

Hơn nửa ngày sau sự kiện chiếm được đồ tốt, hình ảnh từ nơi Đan đang phi ngựa
bắt đầu kéo dài về phía trước không xa.

Một đội hơn 10 tên quần áo có thể khác nhau nhưng đều có chung một cái khăn
đen che mặt, trên tay cầm đao kiếm không ngừng vây quanh hai nữ tử không những
bận trang phục cực kì đẹp đẽ lộ vẻ tiểu thư đài các mà còn có khuôn mặt cực kì
xinh đẹp.


  • He he, không biết cơn gió nào lùa qua khe kéo hai vị mỹ nữ đến rừng hoang,
    chim hú này mà dạo chơi, có hay không cùng chúng ta đi “chơi” một hồi.

Tên đầu lĩnh trong nhóm cười gian tà, đê tiện nói, nước miếng thấm cả vải che
mặt. Hắn không ngờ hôm nay lại bắt được hai cô bé cực kì ngon sơi, nhớ ngày
xưa chỉ toàn đực rựa từ cái trấn nhỏ men theo đường này lên huyện chứ nào có
xuất hiện gái gú, đã thế còn là từ huyện về trấn nữa chứ, nhìn kìa, dáng người
yểu điệu đó, gương mặt mà khi rên lên chắc chắn siêu diễm lệ, ướt át đó, đồi
núi nhô lên sau lớp áo đó, hai chân khép chặc khiến thác nước như ẩn như hiện
đó, ôi cái sự đói khát da thịt mịn màn của ta ơi, ôi…nó như muốn bùng nổ, mặc
kệ hai cô bé thế lực thế nào, hôm nay ta phải giải bày cái áp bách bấy lâu mà
chỉ dám thông ass của mấy thằng lính, khà khà, chơi xong thì trốn, nơi rừng rú
này có mà tìm bằng niềm tin.


  • Các ngươi có biết chúng ta là ai không mà dám láo xược như vậy.

Thiếu nữ xinh đẹp có vẻ mạnh mẽ hơn thiếu nữ đang hoảng sợ kế bên cố gắng bình
tĩnh nhìn bọn người phía trước mặt quát lớn.


  • Uí giời ơi, ta sợ quá, ta sợ quá, không biết là thế lực nào vậy, ta nghe
    như muốn rụng rời đôi chân.

Một tên trong đó lập tức “hoảng sợ” hỏi, nước miếng đúng tùm lum, ướt hết cái
khăn.


  • Hừ hừ, hai chúng ta đều là đến từ gia tộc cự phách trong Vân Diệu huyện,
    Mộng gia và Nguyệt gia. Biết rồi thì nhanh chóng cút đi.

Thiếu nữ này hình như còn rất ngây thơ, không hiểu rõ trong từ ngữ tên kia lộ
ra điều gì mà đắc ý nói.


  • Hé hé, chúng ta sẽ cút mà hé hé.

Một tên khác vội chà chà hai tay, cười dâm nói


  • Nhưng mà trước đó, hãy cùng chúng ta chơi đùa tí nào.

Tên thủ lĩnh đã không kìm chế cây thương được nữa, nó dựng như lều, hướng phía
hai nữ tử kia mà chỉ chỉ đến. Thấy tên thủ lĩnh như vậy, bọn người kia cũng
nhau chóng dựng lều giống hắn, cùng nhau chỉ chỉ hai người thiếu nữ.


  • Các ngươi, các ngươi muốn làm gì.

Nhìn xuống khố quần mấy tên này, nàng thiếu nữ hơi chút mạnh mẽ kia kịch liệt
thất sắc, mặc nàng như không còn chút máu, đôi mắt đẹp ở ẩn nhiều nước mắt.
Thiếu nữ bên cạnh thì khỏi nói, nước mắt chảy ròng ròng mà ôm chặc thiếu nữ
bên cạnh, không dám ngước mặt nhìn bọn người kia.

Hôm nay đứng chuyện buồn của hai người, vốn dĩ nghe tin gần đây có bảo vật
xuất thế nhưng lại bị gia tộc cấm đoán không cho tới nơi này, với tính tò mò
cùng bướng bỉnh, hai người tỷ muội kết nghĩa liền hẹn nhau lén trốn ra xem
xét, đến giữa đường thì gặp những tên này từ trong lùm cây chui ra chặn đường
mới diễn ra tình cảnh này.

“Soẹt”

Tên thủ lĩnh nhanh chóng kéo xuống một mảnh áo của một thiếu nữ lộ ra một mảng
trắng tuyết nỏn nà.

“Soạt”

Bọn người kia cũng thay nhau lần lượt mà xé rách quần áo hai người để họ lộ ra
từng mảng, từng mảng đầy thơ mộng.


  • Tha, tha…cho bọn ta.

Hai thiếu nữ chỉ một mang theo một cái yếm hồng cùng chiếc quần nhỏ che đi núi
đồi, thác nước, ôm chặc nhau mà thút thít van cầu.


  • Thủ lĩnh, chúng ta có hay không đem vào rừng hưởng lạc.

Không để tiếng hai thiếu nữ, một tên đũng quần khó chịu hỏi tên thủ lĩnh.


  • Việc gì, làm luôn ngoài này cho khí phách.

Thủ lĩnh cười dâm đãng mà nói lớn khiến bọn người đều lộ vẻ thán phục, không
hổ là thủ lĩnh.

“Cờ rộc, cờ rộc…”

Lúc này một tiếng phi ngựa nhanh chóng tiến đến bọn họ khiến ai cũng giật mình
mà quay lại kể cả hai vị thiếu nữ đang gần như lõa lồ kia.

Xuất hiện trong mắt bọn họ là một hình ảnh rất khó có thể phai mờ, đặc biệt là
hai người nữ tử kia.

Một thiếu niên không rõ khuôn mặt do vầng mặt trời sau lưng tỏa ra ánh sáng
che khuất đi chỉ để lộ ra một đôi mắt âm lãnh nhìn đến bọn họ, trong con ngươi
đó không có bất kì tình cảm nào.

Thiếu niên này cưỡi ngựa nhanh chóng mà lướt qua đoàn người, không hề dừng lại
hay nhìn ngắm quá kĩ bất cứ thứ gì.


  • AAAAAA AAAAA


  • AAAAAAA AAA


Hơn 10 tên mang khăn đen che mặt đột ngột la hét lên, cơ thể bọn hắn bắt đầu
rực cháy không ngừng, cùng lúc này, một mảnh vải màu hồng đẹp dài chừng 2m
nhanh chóng từ phía sau thiếu niên đang rời xa mà phiêu phiêu rơi lên người
hai vị thiếu nữ đang ngơ ngác đứng nhìn hơn 10 tên dần hóa tro bụi.


  • Hắn là ai?

Hai thiếu nữ vội nhìn theo bóng lưng người khuất phía xa thì thầm tự hỏi,
trong lòng các nàng không biết đang suy nghĩ hay cảm giác gì.

Lại nói Đan chạy ở phía xa kia, bề ngoài hắn vẫn không có cảm xúc nhưng mà
trong lòng…


  • Đậu xanh, phải nói hành động lúc nãy của ta thật sự soái ca mà

…tự sướng không tin được. Vừa rồi nếu theo lẽ thường thì hắn sẽ núp ở phía xa
mà rình xem bộ phim thực tế nơi chốn rừng hoang, nhưng mà lòng hắn vẫn còn
buồn bực chuyện lúc sáng thành ra thấy sự việc này lại khơi gợi cơn giận của
hắn, hắn đành ra tay. Đơn nhiên hắn cũng phải chú ý hình tượng khi ra tay, sao
cho nó đẹp mắt chút, tại vì có gái mà.

Không chú ý đến tình huống kia nữa, hắn nhanh chóng tiến về Huyện trên con
đường phía trước.

Gần ba ngày sau, Đan đứng trước một tòa cửa ra vào to lớn có khá nhiều người
qua lại, bên cạnh cửa lớn này là mười tên Luyện khí có tu vi tầng 9, 10 gác
cửa, trong đó có hai người đang không ngừng chặn những tên ra hoặc vào cửa mà
kiểm tra giấy tờ gì đó.


Tiên Phẩm: Lão Quái Vật Sống Lại - Chương #36