Đoạt Tạo Hóa


Người đăng: ๖☯๖ۣG☯Thoátღಸ


  • Gương mặt này…holy shit, thật là hư cấu mà. Aiiii

Nhìn gương mặt cực kì kinh diễm mà đẹp đẽ khiến cho bất kì ai cũng phải đổ
gục, Đan thở dài một hơi, Đan như nhớ về điều gì đó, bất chợt lúc này


  • Pa pa.

Một giọng mềm mại, yếu ớt truyền đến, một đôi mắt to tròn, long lanh tuyệt đẹp
nhưng đầy vẻ hư vô, mờ mịt, xa xôi nhìn hắn.

Đan có hơi bất ngờ nhưng cũng khẽ mỉm cười yêu thương nhìn thân thể này. Trên
người hắn lúc này bộ quần áo rách rưới đột ngột bị thiêu trụi lộ ra một thân
thể tuy trắng nhưng có vẻ hơi dơ, cơ bắp thì cũng bình thường, không cường
tráng lắm của hắn. Hắn khẽ run lên một cái, cơ thể hắn thình linh như được một
làn nước chà rửa sạch sẽ, sau đó thân thể hắn đột ngột xuất hiện bộ đồ rất kì
quặc và lạ mắt đối với thế giới này, đồng thời tóc hắn cũng ngắn hẳn đi.

Nếu nói theo cách của một thế giới khác cách đây rất rất xa xôi, thì phần thân
trên của Đan mặt một cái áo sơ minh trắng có ống tay áo ngắn đi đến khủy tay,
cổ áo có thắt một cái cà vạt xanh nhạt, phần dưới hắn mặc một cái quần tây
đen, trên eo nằm đấy một cái dây nịch buộc lại, đơn nhiên hắn cũng không có bỏ
áo vào quần.


  • Lâu rồi, ta cũng chưa có mặc lại bộ đồ này.

Đan như hồi tưởng lại quá khứ. Bộ đồ này là do Đan điều khiển linh khí trong
đan điền phóng thích ra hình thành nên, phải nói đây là một loại thủ thuật cực
kì đơn giản của những Linh Sư, đơn nhiên để duy trì thì linh khí cũng tiêu hao
nhưng mà rất thấp.


  • Pa pa.

Thân thể tiểu nữ kia thấy những việc này trước mắt cũng không quan tâm, hai
tay nàng đưa lên hướng về phía Đan, đôi mắt như mong chờ được.

Thấy vậy Đan cũng lập tức bế nàng ra khỏi những cánh hoa mà ôm vào lòng, để
đầu nàng dựa vào ngực hắn, hắn vội vàng vuốt nhẹ nhàng lên chiếc lưng mịn màng
của nàng, cười rất khó coi nói.


  • Nữ nhi của ta, ta thật không ngờ lần đầu chúng ta gặp nhau, con lại lớn như
    thế này, đậu phộng.

“Chắc sau này nếu có thiếu thốn, ta lập tức bắn máu”, hắn như sờ mó lại quang
cảnh trong kí ức ngày xưa mà lòng thầm nghĩ.


  • Pa pa, pa pa.

Tiểu nữ nhỏ nhắn này vừa tò mò, vừa lạ lẫm giựt giựt cái cà vạt hắn mà nói
liên hồi.

Đan không nói gì nữa, hắn cứ ôm nàng như vậy mà hít từng luồng hương thơm dịu
mát từ nàng, trong lòng hắn thầm thở dài, hắn không ngờ bản thân lại có một
đứa con gái chỉ vì vô ý phun máu lên một đóa hoa.

Hồi lâu sau, hắn nhanh chóng đưa ra quyết định. Hắn đặt nàng trở lại bông hoa,
rồi trực tiếp điểm nhẹ lên mi tâm của nàng khiến nàng lâm vào ngủ say. Sau đó
hắn…hắn dựng nào ngồi thẳng đứng, tiếp theo hắn liên tục dùng tay điểm lên
khắp cơ thể nàng, không biết hắn tính làm gì. Lúc sau, hắn thu tay lại thì
ngay lập tức ở chỗ mi tâm của nàng xuất hiện một điểm đỏ, điểm đỏ này xuất
hiện chẳng những không khuyết đi vẻ đẹp của nàng mà còn tăng thêm vẻ cao quý,
như tiên nữ xuất thế.

Xong việc này, Đan lại ôm nàng vào lòng mà ngồi xuống, tay hắn liền giơ lên,
linh khí hình thành một dây leo nhẹ nhàng xé từng cánh hoa xuống. Hắn bắt đầu
may vá cho nàng một bộ đồ, tất nhiên các dụng cụ đều là do linh khí hắn biến
hóa.

Hơn nửa ngày đảm đang, khéo léo, tỉ mỹ, Đan mặc cho nàng một bộ đồ trắng tinh
đầy vẻ mịn màng và hương thơm như khiến người ta lạc vào bồng lai tiên cảnh.

Nhìn nàng một chút, Đan bất chợt cuối xuống hôn vào bờ môi mềm mại, đỏ hồng
của nàng, nhìn bề ngoài thì cái hành động này của Đan như một đứa đê tiện
nhưng sự thật bên trong lại là một sự thật phủ phàng. Đan cố gắng nhịn xuống
tâm thần chấn động kịch liệt không yên, nhịn xuống sự đau đớn tột độ của bản
thân mà gắng gượng cắt xé đi một phần nhỏ của linh hồn hắn truyền qua cho “con
gái” hắn, để giữ liên lạc giữa hắn và nàng, phải biết với thực lực hiện nay
của hắn, việc này cực kì nguy hiểm, có khả năng dẫn đến linh hồn rơi vào ngủ
say như trước, nhưng hắn vẫn làm, vì hắn tự tin vào trình độ của bản thân.

Vài phút sau, hắn buông xuống đôi môi ngọt ngào của nàng mà áp chế sự hỗn loạn
của khí tức. Hắn nhắm mắt lại, để cố gắng đưa sự cố về lại lúc ổn định.

Lại qua vài phút sau, hắn đã ổn định lại được cơ thể, hắn tiếp tục làm việc.

Đan đem nàng đặt xuống đất trong hang động, hắn tự làm cho ngón trỏ của hắn
chảy hư vô huyết, sau đó hắn lấy ngón trỏ đang chảy huyết này mà không ngừng
vẽ lên đất một đồ án không biết tên, cũng không thể nhìn thấy.

Hơn 10 phút sau, đồ án rốt cuộc được hoàn thành, đồng thời mặt hắn cũng chuyển
sang trắng bệnh mà xanh mét. Hắn vội ngồi xuống bắt đầu tịnh dưỡng.

Sáng sớm hôm sau, Đan cảm nhận cơ thể có chút xíu ổn trở lại liền tiếp tục
nghi thức. Hắn đặt con gái hắn vào trung tâm của đồ án, sau đó.


  • Lấy tên ta Đan, lấy danh ta Hắc Hủy Tổ Đạo, lấy Đạo ta đã chứng, lấy Ý chí
    mà dựng nên, lấy qui tắc do ta tạo lập,...Ta, hôm nay muốn đoạt tạo hóa nơi
    đây.

Hắn không ngừng quơ tay múa chân như xiếc khỉ, nói ra những lời lẽ chẳng biết
ra làm sao, như một trò cười vậy, con bà nó, hắn muốn đoạt tạo hóa tưởng dễ
lắm, làm như mình siêu nhân không bằng,

Bỗng chốc lúc này…chả có con mẹ gì xảy ra cả. Đột ngột một luồng sáng kinh
thiên không một tiếng động từ trên bầu trời xanh hội tụ mà chíu xuống, luồng
sáng này xuyên qua vách đá mà giáng vào bên trong hang động, nhập vào cơ thể
con gái Đan, không ngừng cọ rửa thể chất của nàng, linh căn của nàng.

Nhìn tình cảnh nào, Đan cũng không nói gì, cũng chẳng biểu cảm gì, bởi vì đó
là điều tất nhiên. Hắn ngay tức khắc đưa thân hóa mờ ảo dần nhập vào không khí
mà quan sát tình hình, bởi vì hắn biết sẽ có rất đông người đến.

….

Lúc Đan vừa thực hiện nghi thức đoạt tạo hóa thì tại một nơi không biết ở đâu
mà nơi này chỉ có duy nhất 9 vật trú ngụ.

Một biển sáng vàng bao la, vô tận, một thanh kiếm ẩn náo bên trong.

Một rừng cây xanh bạc ngàn, vô cùng vô tận, một cây cực cực to lớn Thụ ở trung
tâm.

Một biển nước không có tận cùng, một cái cổ kính trôi nổi.

Một biển lửa ngập tràn, không thấy điểm đầu, nằm nơi đó một chiếc cự đỉnh 9
chân.

Một mảnh đất dài như vô hạn, nằm nơi đó yên lặng một phiến đá.

Một mảnh gió bão đầy rẫy không ngừng thổi quét, trung tâm một lá cờ phe phẩy.

Một biển sấm sét rầm vang, tràn đầy lôi nộ, một mảnh lôi dực dày đặt bay lở
lửng bên trong.

Một biển mờ mịt đen tối, một mảnh dài đen lặng lẽ cư ngụ.

Một mảng trắng tinh không thể nhìn tới, một cái la bàn xoay tròn bên trong

Lúc này khi Đan vừa khởi động nghi thức, thình lình 9 vật này đều rung lên
không ngừng.


  • Là hắn, hắn chưa có chết?

Giọng nói đầy ngạc nhiên cùng khó tin cực kì thô cứng như đã trải qua không
biết bao thời đại mà không mở miệng từ thanh kiếm to lớn truyền đến mà vang
vọng khắp nơi.


  • Làm sao có thể, làm sao có thể?


  • Chó chết, hắn vẫn chưa chết sau lần kiếp nạn đó sao?


  • Ta, có thể cảm nhận được sự hiện diện nhỏ bé của hắn nhờ vào thuộc tính của
    ta. Hắn có lẽ không chết nhưng mà tu vi đã bị phế bỏ rồi. Đây là cơ hội tốt
    nhất để phục thù nổi nhục nhã ngày xưa.


  • Đúng vậy, ta cũng cảm thấy được.


  • Giết, giết, giết…


Lần lượt từng tiếng phẫn nộ từ 9 vật đan xen nhau với ý gần như giống nhau cực
kì mà ầm vang khắp nơi này, chấn động cả không gian nơi này.


  • Haizzz. Trong minh minh, vốn đã là như vậy, vì sao các ngươi còn thù hận.


  • Dù sao hắn cũng là con trai của Chín chúng ta.


Chiếc La Bàn đột ngột thở dài, bình tĩnh mà nói, với hắn, sự việc đã xảy ra
vốn là nên xảy ra, vì trong tự nhiên nó đã quy định là phải xảy ra.


  • Kệ con bà ngươi, ngươi không đi thì chúng ta đi.


  • Thủy Kính, ngươi có thể tra ra hắn không?


Thanh kiếm giận dữ nhìn La Bàn mà quát lớn, sau đó nhìn về Kính trong dòng
nước vô tận.


  • Mẹ ngươi, ngươi bị lú à, ngày trước đã bảo là tra không được mà. Hắn trong
    cơ thể sinh ra Hắc động nuốt con mẹ nó hết cảm ứng rồi, biết nơi nào đâu mà
    tìm. Bây giờ chỉ có thể đưa hóa thân xuống thần giới mà tìm hắn thôi.

Kính buồn bực nói.


  • Đã vậy thì ta đưa hóa thân đi trước. Thù này ta phải trả, xỉ nhục năm đó
    không thể quên.

Cái Cây to nói xong, liền lập tức rụng xuống một lá cây to bự, là cây này rơi
xuống liền hóa thành một thiếu niên mà biến mất không thấy nữa.


  • Chúng ta cũng đi thôi.

Lần lượt từng vật cũng đưa hóa thân giáng xuống thần giới, chỉ riêng mỗi cái
La Bàn là vẫn đang xoay tròn mà không hành động gì khác.

Đồng thời cũng ngay lúc này, tại một nơi mà nơi này chỉ tồn tại một thanh niên
cực kì tuấn tú yêu dị đầy vẻ uy nghiêm và đen tối, kì lạ thanh khuôn mặt hắn
so với Đan nhìn như 2 giọt nước.


  • Là ngươi sao, bản tôn của ta.

Thanh niên này thì thào, sau đó lập tức biến mất không một chút tăm hơn, chỉ
để lại trong không gian nơi này một câu.


  • Lần này, ngươi sẽ thuộc về ta, ta sẽ trở thành bản tôn, hahahaha.


Tiên Phẩm: Lão Quái Vật Sống Lại - Chương #30