Người đăng: ๖☯๖ۣG☯Thoátღಸ
Tinh cầu mà nơi con người này chú ngụ được gọi là trái đất hay địa cầu. Con
người nơi này không hề có một chút sức mạnh đặc thù, có chăng cái họ có là một
cái đầu óc đầy logic, đầy tính sáng tạo và cực kì thông minh.
Con người nơi này, họ lúc đầu sinh ra chỉ là những con người đần độn, không
khác khỉ, vượn là mấy. Nhưng trải qua hàng triệu triệu năm họ dần tiến hoá,
dần cải thiện bản thân để có thể thực hiện được những điều mà hầu như con
người ở tu chân giới không thể thực hiện nếu không có thực lực.
Có lần họ nhìn biển rộng xa xôi mà trông ngóng, ước gì họ được đi chu du khắp
chốn trên làn nước kia, thế là rồi vài chục năm sau họ sáng tạo ra thuyền, rồi
sau này dần dần tiến hóa thành tàu, thành chiến hạm.
Có lần họ tò mò không biết dưới đáy biển kia là thứ gì, nó có đẹp hay không,
nó trông như thế nào, thế là họ lại sáng tạo ra tàu ngầm, chủ du dưới đáy
biển.
Có lần họ nhìn chim bay lượn tự do trên bầu trời, họ tự hỏi tại sao một con
động vật thấp cấp lại có thể bay được, còn bọn họ đây những con người thông
minh, làm chủ khắp tinh cầu lại không có năng lực này, rồi lại vài chục năm
sau, họ chế tạo ra khinh khí cầu, máy bay.
Có lần…
Có lần…
…
Tóm lại họ là chủng loài luôn không ngừng tiến hóa, không ngừng muốn được vươn
xa hơn, không muốn trở nên cổ hủ lạc hậu. Đương nhiên để trải qua được những
lần tiến hóa này họ phải luôn cần sự đánh đổi, có thể là tiền bạc, có thể là
địa vị, có thể là đất nước, có thể là tính mạng,…nhưng mà cái chờ đợi phía
trước của họ chỉ là hai chữ “tha hóa”.
Quy luật, trong bất kì một thế giới nào dù có tu luyện được hay không đều luôn
luôn tồn tại một quy luật không thể xóa bỏ, đó là lòng tham gây nên tội ác, sự
thống trị trở thành tai họa.
Trên tinh cầu chủng loài tiến hóa này, có rất nhiều quốc gia lớn nhỏ khác nhau
nằm phân bố rải rác, vì thế mà chiến tranh luôn diễn ra để những nước lớn có
thể gom gọn nước nhỏ, tăng lên kích thước thống trị của đất nước bản thân.
Trong chiến tranh chủng loài này lại vừa nhỏ bé mà cũng vừa to lớn. Vừa to lớn
bởi vì họ đã ra những vũ khí có sức phá hủy kinh thiên động địa, vừa nhỏ bé vì
họ không hề có sức chống cự trước một con dao hay một loại vũ khí súng ngắn mà
họ tạo ra. Chiến tranh ở nơi đây tuy đối với thế giới tu chân thì chả là cái
đinh gì nhưng đối với chủng loài nơi đây thì lại là điều cực kì khủng khiếp,
và phần thắng luôn về nước lớn.
Những nước nhỏ này có nước phản kháng thì thành cát bụi, có nước quy phục thì
thành con rối, làm vật hi sinh cho nước lớn.
Rồi một ngày sau đó rất lâu, một liên minh được dựng lên nhằm duy trì hòa bình
thế giới xuất hiện. Họ nhanh chóng kêu gọi khắp địa cầu gia nhập để xây dựng
nên một tinh cầu không chiến tranh, mọi người sống hòa bình, tự do với nhau.
Rồi lại đến một ngày, liên minh này đã toàn thắng, tinh câu được chia lại,
chủng loài con người nơi này bắt đầu một cuộc sống bình yên như họ mong đợi,
nhưng họ có thật sự sẽ được sống bình yên, tự do…đáp án đơn nhiên là không,
không, không bao giờ có chuyện đó.
Chiến tranh không còn nhưng cuộc chiến vì “đồng tiền” lại nổi lên, con người
nơi đây bắt đầu thực sự tha hóa. Đồng thời một chiến tranh hiện đại nhất,
khủng bố nhất từ trước đến nay đang dần xuất hiện.
Vi En một nước nhỏ bé nằm sát cạnh biển,
Trong một mái nhà được làm bằng tôn, một người phụ nữ mặc quần áo bà ba, mang
trên đầu một chiếc nón lá đang đứng trước cửa mà quay đầu lại nhìn một thanh
niên chừng 20 tuổi có thừa đang ngồi trên giường tương tư điều gì đó.
Hắn thờ thửng một câu, ánh mắt cũng không nhìn người phụ nữ mà vẫn trầm tư.
Nhìn người con ngẩn ngơ suy nghĩ, người mẹ cũng không nói gì, chỉ khẽ cười
nói.
Nói xong, người phụ nữ cũng rời đi khuất xa cánh cửa.
Thanh niên này tiếp tục suy nghĩ mà không để ý, trong đầu hắn lúc này đang
hiện lên một kế hoạch điên cuồng, hắn thầm than trong lòng.
Biểu tình, biểu tình khỉ gì. Mẹ thật là ngây thơ, nước Vi En của chúng ta
bề ngoài tuy không công bố nhưng từ lâu nước ta đã thuộc về Ti Qui rồi, chẳng
qua là bây giờ Ti Qui đang đề phòng bọn Meo, bọn vì hòa bình thế giới nên
không trực tiếp ra tay thôi. Ngay cả chính phủ cũng đã công nhận điều này rồi
đấy, cho nên Ti Qui ngày càng lấn nước ta mà bọn chính phủ có làm méo gì được
đâu, bởi vì bọn chính phủ biết sự thật này.
Định mệnh, click trên mạng thì toàn gặp trẻ trâu, nào là nói chính phủ này
nọ tỏ ra yếu thế, không tận lực dành lại biển, đậu phộng bọn nó biêt méo gì,
Chính phu chẳng qua là vì tính mạng người dân nên mới như thế thôi, âm thầm
giúp thằng Ti Qui hoàn thành kế hoạch, chứ nếu chọc thằng Ti Qui để nó nổi
khùng lên thì chiến tranh thế giới lần thứ 3 nổ ra sớm. Nước Vi En ta sẽ bị nó
chém đầu tiên.
Nhưng mà dù có vậy, ta cũng hận, hận bọn chó má Ti Qui. Mệ kiếp, tết này ta
có dành dụm được ít tiền, chuẩn bị tự chế bom, qua ôm bom liều chết với bọn
chó má chính phủ Ti Qui.
Thanh niên này trong lòng la hét như thế đó, nhưng mà hắn cũng chỉ nghĩ thôi,
có gan làm hay không là một chuyện.
Hắn bước xuống giường, lấy bịch đựng cơm hộp được để trên giỏ chiếc xe đạp
xuống mà mở ra ăn nhanh như chớp, một miếng, hai miếng, lại ba, bốn miếng.
Cờ hó tụi mày Ti Qui, đậu xanh tụi mày.
Bà bắn nó nhắc tới bọn Ti Qui này lại nhớ đến mấy tới mấy đứa khốn khiếp
tham tiền kia. Con mẹ nó, không ngờ cùng là người Vi En mà bọn chúng là buôn
bán đồ ăn bằng nhựa, chế tạo hóa chất đưa vào đồ ăn, đầu độc đồng tộc, cái xxx
cái bọn chó mà tụi mày…
Ơ…ơ…ạc…ạc.
Thanh niên đột ngột ngã ra đất, miệng xòe bọt máu. Hắn không hiểu chyện gì
đang xảy ra nhưng mà hắn cảm thấy bụng mình đau, đau lắm, đau kịch liệt như bị
ai đó trực tiếp mổ ra, hắn quằng quại đưa hai tay ôm bụng nhìn mà vô ý nhìn về
phía hộp cơm đang vung vãi trên đất.
Nhìn miếng thịt sườn đang không ngừng rò rỉ ra chất nước deo dẻo nhìn như đồ
nhựa, ngoài ra trong một ít cơm con có một con rết nhỏ xíu, hai con ruồi nữa,
thanh niên thở dài buông xuôi cơ thể, hắn đã chấp nhận cái chết đang đến.
Phong, con đang làm gì vậy.
Phong, mẹ mới mua cho con bộ đồ mới, con xem có vừa không.
Ha ha, Phong ra mua cho cha lít rượu, ta cần uống với cha vợ tương lai
ngươi vài ngụm.
Phong, dạo này anh có tâm sự sao, em thấy anh hay trầm tư nhiều, chắc không
còn thích em nữa chứ gì, hừ, ghét.
…
Đầu thanh niên chợp xuất hiện rất nhiều hình ảnh, rất nhiều lời nói như bên
tai
Thanh niên cố gắng vùng vẫy trong đau đớn, cố gắng lết bản thân ra ngoài mong
sao có người cứu, nhưng tất cả cố gắng là vô vọng. Hắn lết đến được cửa ra
vào, một dòng nước mắt tuôn ra, cơ thể hắn được thư giản thư thái, tuy nhiên
gương mặt hắn vẫn hiện nên vẻ thống khổ mà ra đi.
….
Một thai nhi chuẩn bị sinh ra đời mà động đậy tay chân trong bụng mẹ nó, không
ngừng mờ mịt hỏi thầm
Ta, ta chẳng phải chết rồi sao?
A AA…a
Thai nhi lại âm thầm nghĩ, bỗng lúc này đầu hắn như có một luồng tin tức gì đó
mập mờ như vô tận biển nước không ngừng tuôn ra vào trong não hải hắn, khiến
hắn ngất xỉu trong đau đớn ngay tại bụng mẹ.
Bên ngoài,
Nào nào, dặng, cố dặng, cố lên thưa phu nhân.
Hự…ư…á….hự
Phu nhân, sắp ra rồi, thưa phu nhân.
Hự…a….
Hứ aa…a
Ra rồi, ra rồi thưa phu nhân.
Một bà đỡ ẵm trên tay một đứa bé mình còn đang dính máu vui mừng hô lên, tuy
có hơi kì lạ là vì sao đứa trẻ không khóc, nhưng bà cũng vội cho qua dù sao
miễn còn sống là tốt. Sau đó bà đỡ này ngay lập tức cắt nối rốn, dùng nước ấm
rửa đi thân thể đứa trẻ. Ít lâu sau, bà liền quay lại nhìn người phụ nữ xinh
đẹp đang mệt mỏi ngóng trông tay bà ta mà nói
Là con trai thưa phu nhân.
Đư…đưa t..a
Phụ nữ xinh đẹp kia cố gắng đưa hai tay mệt mỏi hướng bà đỡ mà đến, mong ngóng
được bê con do bản thân sinh ra. Thấy vậy bà đỡ liền đưa đứa trẻ đến cho người
phụ nữ ôm ấp yêu thương.
“Éc”
Tiếng cửa phòng bị mở ra, một trung niên hơn 40 bỗng chốc hùng hổ chạy vào như
đang muốn xem xét tình hình.
Bà đỡ hành lễ với hành mà đồng thời báo tin.
Người trung niên mừng rỡ cực kì, hắn hưng phấn đi nhanh đến bên giường ngắm
nhìn hai mẹ con đang đang yêu thương.