Quay Về


Người đăng: ๖☯๖ۣG☯Thoátღಸ


  • Tiền…bối.

Hai chữ hắn vừa nghĩ đến khiến hắn rất rất rung động, hắn từng có lần đọc một
điển tịch viết về thế giới tu chân được cất trong Thư Các của Ngô gia, tuy nói
là sách thông thường, gia tộc tu chân nào cũng có, sách này có thể cho ngươi
kiến thức lớn lao nhất của thế giới tu chân do một vị cao nhân viết lưu truyền
trong trấn. Trong đó hắn vẫn còn nhớ như in một đoạn cuối trang sách có nói về
cấp bậc tu chân “Linh sư cảnh, chí cao cảnh, người người đều có sức mạnh phi
thường khó tả, có khai sơn, lấp biển, chui vào đất, có bay lượn trên bầu trời,
có ngự thống những yêu thú dũng mãnh,…Đặc biệt ngàn năm trước, có một vị tuyệt
thế Linh sư cảnh nghe đâu trước lúc chết đã dùng một thứ kì công gì đó mà có
thể đoạt xá thân xác người khác mà sống lại, kì dị vô cùng”. Nhớ đến đây hắn
không khỏi rùng mình, nghĩ về tư thái tiểu tử thể hiện, năng lực của Tông sư,
hắn thật chỉ có thể nghĩ ra hai chữ tiền bối đói với tiểu tử trước mắt này.


  • Thú vị, tiểu tử. Không ngờ có thể đoán được ta.

Tiểu tử nhìn Ngô Lâm cuời cười, tiểu tử này hóa ra cũng thông minh, đỡ đi
miệng lưỡi của hắn, cho dù hắn cũng không phải tiền bối như Ngô Lâm nghĩ, bởi
lẽ hắn đã ở một cấp bậc khác, bỏ xa hai chữ tiền bối.


  • Thế nào, lời ta nói lúc trước, ngươi nghĩ ra sao?

Dự tính hắn phải mất thêm chút ít mới xong kế hoạch nhưng bây giờ có thể suông
sẻ.


  • Vãn bối nguyện ý, mong tiền bối giúp vãn bối.

Hắn quyết tâm nhanh chóng, nghiêm chỉnh nhưng đầy mong chờ quỳ ở đấy, cơ hội
mà hắn mong chờ hằng đêm đã đến, hắn ngu sao không đồng ý.


  • Ồ, ngươi không nghĩ rằng vì sao ta lại muốn giúp ngươi sao.

Tiểu tử thốt ra câu này làm Ngô Lâm sửng sốt. Qủa thật, hắn không biết vì sao,
bản thân hắn chẳng có gì để người khác ham muốn.


  • Vãn bối ngu si không rõ, mong tiền bối chỉ điểm.

Ngô Lâm thật muốn biết, bằng sự đời hắn đã trải, hắn tuyệt không tin có người
không vì lợi ích gì mà tự nhiên giúp người khác, nó phải có điều gì đó.


  • Được, ngươi đứng lên đi, ta cũng chẳng giấu ngươi. Ta vừa mới sống lại đây,
    tu vi yếu nhược, cần dựa vào một nơi để trở lại lúc đỉnh phong, ngươi hiểu
    chứ?

Tiểu tử thản nhiên nói, ngoài mặt vẫn mang ý cười cười.

Ngô Lâm tỉnh ngộ, thì ra là vậy. Hắn nghĩ cũng đúng, tiền bối giờ nhìn tu vi
còn yếu hơn cả bản thân hắn, nếu một mình tu luyện lại đỉnh phong thì sẽ mất
rất nhiều thời gian cũng như khó kiếm dược tài để tăng trưởng, nhưng nếu có
chỗ dựa, chỗ cung cấp tài nguyên để tu luyện thì quá tốt, rút ngắn không ít
thời gian.


  • Vãn bối hiểu, ta sẽ đưa tiền bối quay về báo cáo với gia tộc.

Ngô Lâm chân thành nói, trong lòng hắn rất vui, không nói đâu xa chỉ cần nghĩ
đến việc trợ giúp một vị Tông sư trở về đỉnh phong, không biết sẽ có bao nhiêu
lợi cho gia tộc chờ đợi phía trước, hắn là người đưa vị Tông sư vào gia tộc
tất sẽ được tưởng thưởng to lớn, cha hắn cũng được hãnh diện, đặc biệt hắn còn
được một Tông sự chỉ điểm tu luyện, quá cao hứng.


  • Không cần, ý ta không phải dựa vào gia tộc ngươi, chắc ta phải giản giải
    đôi chút.

Tiểu tử lập tức phủ nhận khiến Ngô Lâm thật khó hiểu, vậy là sao.


  • Xin tiền bối chỉ rõ.

Tiểu tử quay lại, thản nhiên nhìn hắn, bĩnh tĩnh nói


  • Thứ nhất thứ ta cần chỉ là một nơi dung thân, không phải trở thành người
    cho gia tộc ngươi tôn thờ. Ngươi chỉ cần đưa ta gia nhập gia tộc ngươi, không
    cần báo cáo ta cho ai hết, tính ta rất không thích được người chú ý, ngươi
    hiểu.
    Thấy Ngô Lâm gật đầu, hắn lại nói


  • Thứ hai, khi ta cần những gì đều sẽ nói cho ngươi, ngươi sẽ thay ta hoàn
    thành mọi thứ hoặc tìm về những thứ ta yêu cầu.
    Ngưng lại chút để nhìn sắc mặt Ngô Lâm, hắn nói tiếp


  • Thứ ba, cũng là điều cuối. Ta và ngươi quan hệ, cũng như thân phận của ta
    tuyệt đối là bí mật, chỉ ta và ngươi biết, không được có người thứ ba, cho dù
    đó có là thần tiên hay ma, quỷ từ địa ngục. Ngươi có dám đảm bảo?


Ngô Lâm thần sắc hơi căng thẳng lên, nhưng hắn nhanh chóng quyết định, cơ hôi
khó có được, những điều này cũng không phải quá khó đối với hắn.


  • Vãn bối tuyệt sẽ dùng mạng để đảm bảo.

Ngô Lâm đưa tay lên trời thề thốt, ánh mắt kiên định.


  • Tốt, chỉ cần ngươi làm tốt ba điều trên, ta dám chắc sẽ không lâu, người
    khác chỉ có ngước lên nhìn ngươi một cách ngưỡng mộ.
    Tiểu tử bá đạo, khẳng định làm cho Ngô Lâm nhiệt huyết sôi trào trong lòng hắn
    quyết tâm sẽ thực hiện hết những gì tiền bối chỉ bảo, không sai sót.


  • Từ đây về trấn ngươi có xa không?


Tiểu tử nhìn hắn hỏi.


  • Khoảng 2 giờ đi bộ thưa tiền bối.

Ngô Lâm thành thật đáp.


  • Vậy mau đưa ta về trấn, trên đường vừa đi chúng ta vừa nói chuyện.

Ngô Lâm bắt đầu dẫn vị tiền bối men theo đường cũ của hắn về trấn, trên đoạn
đường họ nói rất nhiều chuyện, nhưng đúng hơn thì một người hỏi, một người
đáp. Bỏ qua chuyện này, ta lại cần nói đến tiểu tử đáng yêu 5 tuổi kia.
Tên hắn chỉ có một chữ là Đan, hắn xuất hiện ở khu rừng này cách đây chỉ một
ngày, hắn chính từ không khí chui ra, lai lịch của hắn không ai biết. Khi gặp
Ngô Lâm hắn ngay lập tức nảy sinh ra một kế hoạch để giúp bản thân tu luyện
trở lại một cách nhanh chóng, là nói dối thôi, thật chất là hắn có cái bệnh kì
cục hay muốn vui đùa, nghe Ngô Lâm nói phế vật hắn liền nảy ý “nếu một tên phế
vật đột nhiên thành thiên tài thì thế nào? chắc vui vãi”. Vì vậy mới có sự
việc xảy ra lúc nãy.

Vũ Dương trấn là trấn mà Ngô Lâm ở, vừa vào trấn đã thấy được sự đông đúc, ồn
ào của con người. Nơi này nhộn nhịp, hốn hả, đường xa rộng lớn thênh thang,
kiến trúc san sát, lớn nhỏ đều có, có quán rượu, quán ăn, có “lầu các” nhiều
những nữ tử đầy đủ tướng mạo, có tiệm thuốc, binh khí,…Con người cũng đầy đủ
thứ bậc, có quần áo rách rưới ngồi cầm chén một góc, có những người reo hò
buôn bán, có người dạo phố ngắm cảnh, có người đứng bên cầu nhìn ngắm dòng
nước rong xanh làm thơ, có người kỵ ngựa rong rủi trên đường cực soái, có
người ngồi kiệu mặt mang vải che dung mạo, dáng người thướt tha, đầy dụ hoặc,
còn có nhiều nhiều lắm, đây là lần đầu sau bao nhiêu cái thời đại mà Đan rốt
cuộc có thể trông thấy nhân sinh, hắn nở một nụ cười nhàn nhạt.

Từ đầu trấn về đến Ngô gia đại khái mất nửa giờ đồng hồ, trong quảng đường này
rất nhiều người nhìn chăm chú Đan xì xào, bàn tán làm Ngô Lâm cũng thấy khó
chịu, trên đường về qua trò chuyện hắn cũng biết Đan vừa phục sinh đã trần như
nhộng, xung quanh cũng không có cái gì để che thân nên mới ngắt lá, hái hoa
chế tạm cho bản thân một miếng che thân, nghĩ đến đây hắn chợt bừng tỉnh, liền
kéo Đan tiền bối lại quán may mặc, sắm ngay cho Đan một bộ thường phục giá
bình dân, phế vật như hắn trong Ngô gia cũng không có nhiều tiền tiêu xài
lắm, sau đó hắn mới quay lại Ngô gia.

Ngô gia bên ngoài có cửa rộng lớn, oai nghiêm, có 4 tên tráng niên cao to dữ
dằn gác cửa, vào bên trong thì không gian quả thật rất rộng lớn, không biết
mấy mẫu.
Vừa về Ngô gia hắn liền đến nơi quản lý nhân khẩu, khai báo là Đan trở thành
thư đồng của hắn, điều này làm người quản lý khó hiểu, nơi này là tu chân gia
cần thư đồng làm gì, nhưng mà hắn cũng chẳn dám hỏi bởi vì Ngô Lâm có người
cha là trưởng lão, rất khó nhằng nên cũng chỉ khúm núm ghi chép thêm nhân
khẩu. Xong chuyện này Ngô Lâm mới quay người đưa Đan về phòng của hắn, nhưng
đi đến nửa đường khi không thấy ai xung quanh thì bị chặn.


  • Ê phế vật, gặp mặt bọn ta mà sao không chào hỏi.

Đứng trước mặt Ngô Lâm là hai thiếu niên đồng tuổi hoặc hơn hắn một tuổi,
trong đó một người tên Ngô A vểnh mặt cười đểu nói.


  • Ta tại sao phải chào hỏi các ngươi, thật vớ vẩn. Mau tránh đường.

Ngô Lâm cả giận, hắn không ngờ Ngô A dám nói thế với hắn, lúc trước Ngô A căn
bản cũng chỉ cười hắn nhưng không ngờ bây giờ dám khiêu khích trực tiếp hắn,
đã thế bây giờ còn có tiền bối nơi này, hắn không thể mất mặt được, mặc dù
biết là Ngô A tu vi luyện khí tầng 3, hắn cũng tất kháng cự.


Tiên Phẩm: Lão Quái Vật Sống Lại - Chương #2