Một Giây Cục Hứng


Người đăng: ๖☯๖ۣG☯Thoátღಸ

Không may, kế hoạch thì luôn có điểm khuyết, hai người bên ngoài lại cứ kì
quái vì sao Thu Vũ nói loạn lên không ngừng, cũng chẳng thấy tiên tử trả lời,
vài phút sau hai người rốt cuộc không kiên nhẫn, mở cửa đi vào. Cảnh tượng
trước mắt thật không tin được, hai người này lập tức nổi giận, một quyền đánh
chết Thu Vũ. Không có đối tượng, tiên tử mò tới hai người dụ hoặc, khối thân
thể trắng đẹp trần chuồng như thế khiến hai người lửa nóng cũng bốc lên, cuối
cùng hai người liếc mắt nhau, vẻ bỉ ổi hiện lên, âm thầm tính toán cái xác Thu
Vũ sẽ thay bọn hắn nhận tội, còn tiên tử thì biết đâu khi bọn hắn làm xong,
tiên tử sẽ yêu thích bọn hắn không rời, nào dám tố cáo, nghĩ thế hai người
liền đóng cửa phòng lại, oẳn tù tì xem hai trước, ai sau, ai canh chừng, ai
vui vẻ. Con người một khi máu dâm dồn đến não thì cái chuyện gì bọn hắn cũng
dám làm.

Xong chuyện, tiên tử mệt mỏi ngủ say, bọn hắn mang xác Thu Vũ đi cáo trạng.
Kết quả cao tầng Mộng lâu nổi giận tát hai người chết, “thôi xong, thôi xong”
3 vị cao tầng nhất Mộng lâu nhìn nhau, trong mắt đều có ý định trốn, thế lực
sau vị tiên tử này bọn hắn không chịu nổi. Sau khi chia tay, 3 người mỗi hướng
chạy, chạy thật nhanh trong đêm, bỏ mặt cả sản nghiệp. Trong khi đó những
người khác trong Mộng lâu đều không biết gì hết, vẫn chè chén, hú hí.

Mộng Yến sáng sớm thức dậy, yếu đuối, mệt mỏi mà không ngừng rơi nước mắt. Tu
vi nàng vốn là luyện khí tầng 12, thân phận lại cao quý, không ngờ lại bị một
tên phế vật luyện khí tầng 4 cùng với hai cái luyện khí tầng 7 làm nhục, nàng
làm sao có thể chịu được. Bởi nghe theo lệnh gia tộc lại nơi này nghe ngóng
tin tức, lại nào có ngờ bản thân bị trúng xuân dược, đã thế nào còn không biết
bị đầu độc lúc nào. Nàng trong tâm bi thương, cầm bút viết vài dòng chữ trên
một tờ giấy
thấm đẫm nước mắt, nàng treo người tự vẫn.

….

Chỉ bởi một hồi bán xuân dược tào lao của Đan mà Vũ Dương trấn lâm vào náo
động, xem bộ Thu gia chắc không xong.

Đan hắn cũng chẳng quan tâm, tính tiền xong hắn liền đi tìm tiệm rèn để rèn
khối linh thiết thành vũ khí cho bản thân sử dụng, dù cho hắn biết cách luyện
chế thật sự không phải như vậy. Khi đến được tiệm rèn, hắn không muốn vào học
việc nữa bởi vì hắn không được vào miễn phí như tiệm dược mà là phải tốn 300
lượng bạc, nên hắn đành dùng 200 lượng bạc mướn một chỗ rèn đúc 1 giờ đồng hồ
để tự rèn cho nhanh. Mặc dù điều này khiến người trong tiệm khá ngạc nhiên vì
số tuổi của hắn nhưng có được tiền thì cũng kệ. Một giờ trôi qua nhanh, Đan ra
khỏi tiệm rèn, trên tay hắn là một con dao nhỏ sắc bén (giống con dao trong
CF), toàn thân của nó đen nhánh, dài chừng 30 cm, cầm trong tay hắn cảm giác
rất là linh hoạt, đây cũng là lý do mà hắn tự mình đi rèn.


  • Ô, tăng lên luyện khí tầng 12 rồi à.

Đan thoáng cái ngạc nhiên nhìn thân thể, hắn cảm nhận được khí lực bản thân đã
đạt 8000 cân và còn không ngừng tăng lên, không hổ là linh dược chuyên tăng tu
vi cho Linh sư cảnh. Hắn nhanh chóng quyết định sẽ bế quan vài ngày để nén
lực.

Nén lực là một loại thủ đoạn yêu cầu cực cao và rất khó thực hiện, ngoài ra nó
không những đòi hỏi thiên phú tuyệt luân như thể chất phải thuộc loại Thần thể
trở lên, mà linh căn phải còn phải là thiên linh căn mới thực hiện được. Nén
lực giúp cho không gian chứa khí lực được trở nên rộng rãi hơn so với người
thường và nó cũng đồng nghĩa rằng ngươi sẽ mạnh hơn so với cùng cấp. Thực chất
có thể nghĩ khí lực như một tờ giấy dựng đứng, khi nén nó xuống nó sẽ tạo ra
một khoảng trống mới để tăng thêm khí lực vào, hoặc cũng có thể nghĩ khí lực
như không khí đầy trời, ta có thể khiến nó đặc lại và biến thành nước, tăng
thêm không gian cho khí lực mới.

Một luyện khí tầng 12 bình thường khi khí lực được tăng phúc đến 1 vạn cân
chính là cực hạn, cơ thể sẽ bắt đầu dựa vào thiên phú của ngươi mà có hay
không xuất hiện đan điền để tiến vào Linh sư cảnh, còn người đã nén lực thì
nhìn bề ngoài vẫn là luyện khí tầng 12 nhưng khí lực có thể đạt đến 1300 cân,
1500 cân,...tùy vào thiên phú nhưng cực hạn là 9000 cân, sau 9000 cân bắt buộc
khải khai đan điền, thức tỉnh thuộc tính tiến vào Linh sư cảnh, tất nhiên điều
này chỉ trừ một người.

Sau khi đặt tiền trọ cho một tháng sau, Đan ngồi xếp bằng trên giường trong
phòng trọ lúc trước bắt đầu nén lực. Việc nén lực này đối với hắn cũng không
hề khó, chủ yếu là thời gian thực hiện hơi dài, chắc cần phải mất vài chục
ngày mới đem dược lực cùng còn lại với 2 cây linh dược hấp thụ hết, bởi hắn đã
làm một lần ở kiếp trước. Còn về yêu cầu thì lại không cần nói đến, chưa kể
kiếp trước hắn thân thể được tạo thành một cách phi phàm ( hắn không có cha,
mẹ) ra sao, chỉ nói đến thân thể kiếp này của hắn cũng đã biết dư sức vượt,
một thân thể không cần kiêng dè linh dược, chỉ việc nuốt linh dược là tu vi
lại tăng, đã thế còn không cần phải tu luyện, chỉ việc để nó tự hấp thu linh
khí là đã biết cái khối thân thể này như thế nào rồi, và Đan hằng ngày vẫn
luôn tìm hiểu công dụng của nó.
Kiếp này hắn đã được định trước là vô địch, như ngày xưa đã từng.

Thời gian chớp mắt trôi qua nhanh, sau 29 ngày gấp gáp ăn cơm, gấp gáp vệ
sinh, mà tắm cũng không thèm, Đan rốt cuộc hoàn thành việc nén lực, tuy nhiên
khí lực hắn cũng chỉ đạt đến 7000 cân, có lẽ hắn cần nén lực thêm vài lần nữa
mới đạt tới cực hạn bản thân là 1vạn cân. Hắn bây giờ cần ra ngoài xả khí,
ngồi lâu đối với hắn thật chán.

Trong khoảng thời gian Đan nén lực, Vũ Dương trấn xảy ra khá nhiều sự tình
khác nhau, đương nhiên sự tình nổi bật nhất là Thu gia và Mộng lâu bị một thế
lực không biết tên ở Huyện diệt đi khiến mọi người nom nớp lo sợ, đặc biệt là
nam nhân lại có thêm phần tiếc nuối, riêng hai nhà Linh gia và Ngô gia thì quá
mừng, tự nhiên có thêm một phần tài sản, lại bớt đi một đối thủ, đương nhiên
là tuyệt.

Ra ngoài quán trọ, nhìn mặt trời lên cao chót vót, không khí mát người khiến
Đan thấy thật thoải mái. Suy nghĩ chốc lát hắn liền đi về phía Ngô gia, lâu
rồi hắn cũng chưa quay lại gặp Ngô Lâm, không biết tiểu tử giờ thế nào.

Đang đi đường, bỗng chốc một vật có hình tròn được làm bằng nhiều mảnh vải gộp
lại lăn đến chân hắn. Hắn nhìn xung quanh xem lại liền thấy một cô bé cỡ bằng
tuổi hắn ở phía xa chạy nhanh lại hướng hắn, trên mặt có sự ngây thơ, lo lắng
nhìn chăm chăm dưới chân hắn, hắn ngay lập tức liền hiểu ra, lụm vật hình cầu
này trên tay chuẩn bị tiến đến phía cô bé trả lại.

“Vù, vù”

“Phịch”

Cô bé nằm xuống đất, không còn cử động, trên người nàng một con thanh kiếm
dính chặc sau lưng, máu không ngừng tuôn ra, chết rồi


  • Không…

Một người phụ nữ phía xa sau lưng nàng chợt đau đớn, hét lớn chạy về phía cô
bé ngã xuống, nước mắt chảy dài mà ra.


  • Linh nhi, Linh nhi của mẹ…

Đến nơi con mình chết, nàng ôm chặc thân hình bé nhỏ mà khóc rống. Mọi người
xung quanh cũng rất thương cảm nhưng cũng chẳng thể giúp gì.
Đan lúc này đứng yên nơi đó, không hề động đậy khiến cho vật hình tròn này rơi
xuống đất, gương mặt hắn cứng ngắt, ngơ ngát nhìn tình cảnh này thật lâu.
Trong lòng hắn như có một ngọn lửa đang lập lèo cháy lên, hắn đã tức giận.
Đan, hắn có thể cho phép người khác khinh thường hắn, xỉ nhục hắn, hăm dọa
hắn, thậm chí là nổi lên sát ý muốn giết hắn, hắn sẽ không quan tâm, nhưng
cũng có vài thứ liên quan đến hắn mà tuyệt đối đừng động đến, trong đó có một
thứ gọi là cục hứng.

Hắn đang vui vẻ, đang muốn làm việc tốt, hắn như đang sống một cuộc sống giản
dị, vậy mà cảnh tuượng trước mắt này (thử nghĩ bạn đang vui vẻ đánh LOL thì bị
đứt mạng hoặc bị mất điện, cảm giác sẽ như thế nào?).


  • Khà khà khà.

Đan cười nhỏ một tiếng trông rất quái dị, gương mặt hắn lúc này hiện lên vẻ tà
ác, lạnh lùng. Hắn tự hỏi bản thân rằng đã bao lâu hắn chưa giết người, hắn
chưa đồ triều, diệt tộc,…hắn không biết, đương nhiên rồi, hắn mới tỉnh lại
cách đây không lâu sao mà biết được.

Đan nhìn phương hướng nơi thanh kiếm rơi xuống, đó là một tửu lâu hai tầng,
nghe kĩ thì vẫn còn âm thanh to nhỏ truyền ra. Đan lấy ra cái mặt nạ bằng giấy
lúc bán xuân dược đeo vào, tuy nó hơi kì cục nhưng miễn che được cái mặt cũng
chả sao, hắn lập tức tiến đến tửu lâu.


Tiên Phẩm: Lão Quái Vật Sống Lại - Chương #16