Bán Xuân Dược


Người đăng: ๖☯๖ۣG☯Thoátღಸ

Thu Vũ, một thiếu niên có tư chất linh căn trung cấp nhất đoạn của Thu gia,
bình sinh vốn đã dâm tà ngay từ nhỏ, 5 tuổi biết kiến thức nam nữ, 7 tuổi cả
gan nhìn trộm thiếu nữ tắm, 10 tuổi bắt đầu thực hành với người hầu, người
làm, phàm là nữ nhân mà không có bối cảnh đều thịt khiến cho người trong Thu
gia cực kì phẫn nỗ nhưng vì cha hắn cũng là một trưỡng lão trong Thu gia nên
cũng chỉ có đè nén cơn giận.

Năm 14 tuổi trong một lần uy hiếp mà làm bậy với một thị nữ khá xinh đẹp mà
hắn suýt nữa bị mất mạng bởi thị nữ này vốn là người hầu cận của Thu Vân Thiên
không những là con trai độc nhất của gia chủ Thu gia mà còn là một trong bốn
thiếu niên xuất sắc nhất Vũ Dương trấn có tu vi luyện khí tầng 6 sánh ngang
với Ngô Hung của Ngô gia, Linh Lệ Thủy của Linh gia cùng với Thái Vô thuộc
Dược các. Biết tin thị nữ bị làm nhục, Thu Vân Thiên tuy không yêu thích nàng
nhưng dù sao cũng là người hầu cận, chăm sóc hắn, đụng đến nàng giống như đang
đạp trên đầu hắn mà đi. Qúa tức giận, hắn sách đao mà đi tìm, tuyên bố muốn
chém Thu Vũ, cũng may lúc này Thu Vũ không có ở nhà mà đã chạy ra ngoài tìm
khoái hạp.

Nghe đến tin này cha Thu Vũ muốn té xỉu, nhanh chóng sai người báo tin con
trai hắn trốn, riêng hắn thì đi gặp gia chủ nói chuyện, chuyện gì thì cũng chỉ
có hai người họ biết. Sau đó Thu Vũ được tha mạng nhưng phải chịu phạt cấm sử
dụng jj đi gây chuyện và nhốt người ở Thu gia hai năm.

Một năm trước hắn mãn hạn, lại bắt đầu làm hại con gái nhà lành. Năm nay hắn
đã 17 tuổi, sức lực lại có vẻ tăng lên, theo lẽ thường thì hắn phải làm bậy
nhiều hơn nữa để phục vụ nhu cầu nhưng không hiểu vì sao có chuyện lạ phát
sinh. Khi hắn lại lần nữa vào lầu xanh duy nhất trong trấn, đi ra thì tính
tình đại biến, hắn không đi gây họa nữa, ngày ngày đều rất sớm hăng hái vào
lầu xanh này, đồng thời nam nhân tiến vào lầu xanh này tăng mạnh, đặc biệt là
con cháu gia tộc có tiền. Mãi đến hơn một tháng mới có người tiết lộ, nghe nói
trong thanh lâu này đột ngột xuất hiện một thiếu nữ rất là xinh đẹp khiến
không biết bao nhiêu con cháu của ba đại gia tộc đều mê như điếu đổ, trong đó
phải kể đến Ngô Hung cùng với Thu Vân Thiên, quan trọng hơn là nàng chỉ bán
nghệ mà không bán thân, tài nghệ đánh đàn tuyệt hảo khiến lòng người lại thêm
điên cuồng.
Mặt trời vừa trốn, Thu Vũ lại một lần nữa tiến đến nơi đàn ông hằng ao ước,
hắn vừa đến gần cửa thanh lâu đột ngột một tiểu tử mang mặt nạ làm bằng giấy
quá quái dị chặn hắn lại.


  • Vị đại ca này, ta thấy huynh thiệt là tuấn tú đẹp trai, phong độ lại có một
    không hai, hây da thiệt là khiến tiểu đệ đây thầm than tại sao ông trời lại
    tạo ra một người hoàn mỹ như vậy à.

Đan dùng ánh mắt ngưỡng mộ vô cùng mà nhìn thân hình có chút ụt ịt của Thu Vũ,
gương mặt hắn cũng bình thường nào có đẹp đẽ, mà hết lời khen ngợi.
Nghe được lời này Thu Vũ trong lòng cảm thấy một trận thật là sảng khoái, phấn
chấn cực kì.


  • Hay, hay lắm nhóc con. Thưởng cho ngươi đây, cầm lấy.

Nhìn Đan hắn cảm thấy rất thoải mái, không ngờ nhóc con này có đôi mắt tinh tế
như vậy. Hắn liền móc ra một ít bạc vụn cho Đan sau đó quay người rời đi bởi
hắn tưởng Đan chỉ muốn xin ít tiền.


  • Ây da, khoan đã vị đại ca này.

Đan nhanh chóng nhét bạc vụn vào túi rồi vội chạy lại ngăn bước tiến Thu Vũ.


  • Việc gì nữa?

Thu Vũ sắc mặt bắt đầu không được tốt, tiền hắn cũng đã cho, bám theo hắn làm
gì, thật mất thời gian, hắn muốn nhanh chóng gặp nàng.


  • Nào nào, đại ca mau lại đây, chắc chắn ta không làm phí thời gian vui vẻ
    của huynh đâu.

Đan giật giật tay hắn chỉ về một phía có ít người xung quanh, ánh mắt hắn rất
đê tiện.

Thu Vũ lúc này rất khó chịu, nhưng mà cũng có chút tò mò, hắn không hiểu Đan
đang tính làm cái gì. Có vẻ do Đan đã từng khen hắn nên hắn thoáng tính toán,
cũng đè nén bực tức xuống chút ít mà kiên nhẫn theo Đan đi lại nơi kia, trong
lòng hắn thầm nghĩ nếu Đan nói vài câu tiếp theo mà hắn thấy không hợp liền
tát chết Đan, đem Đan quăng xuống sông cho cá ăn, dám làm mất thời gian của
hắn, đáng chết.


  • Có chuyện gì mau nói, nếu không đừng trách ta.

Đến chỗ được định, Thu Vũ ranh thủ muốn đi vào vấn đề chính. Hai mắt Đan lúc
này nhay nháy nhìn Thu Vũ một cách gian tà, ngay lập tức lấy ra một lọ thuốc
nhỏ dài chừng 10 cm được giấu trong áo đung đưa trước mặt Thu Vũ.


  • Hây da, chuyện là như thế này đây. Dạo này tiểu đệ có chút cháy túi, cần
    phải kiếm thêm ít tiền tiêu xài, vì vậy tiểu đệ đã bất chấp vị phạm lời thề
    với tổ tiên mà đem nó ra bán, trong nội tâm đệ đây thật rất đau đớn.
    Chỉ chỉ vào cái lọ trên tay, Đan không ngừng đau khổ mà nói.


  • Nó là cái gì?


Thu Vũ cũng nhìn nhìn, cau mày hỏi, mẹ kiếp không lẽ là xuân dược.


  • Cái này á hả? He he.

Đan cười cười lại tiếp tục nói.


  • Cái này nó có rất nhiều tên gọi như “thiếu nữ động lòng”, “mỹ nhân nóng
    bỏng”, “ni cô hồi xuân”,…nhưng mà tên gọi chung của nó là “Đến thái giám cũng
    phải chết mệt”. He he là một loại xuân dược độc nhất vô nhị.
    Phải nói Đan lúc này…con bà nó quá đê tiện.

Thu Vũ nghe xong khóe miệng liền giật giật, mặt hắn xám lại, sát ý nổi lên
trông thấy.


  • Đây là lý do ngươi kêu ta lại đây?

Thu Vũ lạnh giọng xuống. Nói thật xuân dược trong phòng hắn chất thành cả bao,
đem cân kí mà bán, cần gì phải mua, mẹ kiếp, làm hắn tốn thơi gian gặp người
đẹp nãy giờ, tiểu tử này phải chết mới hả lòng hắn được.

Phát hiện sát ý, Đan ngây ra chốc lát, hắn không hiểu vì sao Thu Vũ lại muốn
giết hắn. Nhưng vẫn giả bộ như không biết gì hết, bởi vì 10 thằng luyện khí
tầng 4 như Thu Vũ hắn còn chấp chứ đừng nói đến một thằng Thu Vũ. Hắn tiếp tục
cười gian nói.


  • Đúng vậy. Hây da, vậy là đại ca không biết rồi. Đây là một loại xuân dược
    không màu, không mùi, chỉ cần đại ca bôi lên người rồi đến gần một cô gái nào
    đó, chỉ 3 giây sau thôi, nàng sẽ lập tức động tình, vườn đào chắc chắn hé mở
    chào đón.

Thu Vũ sát đang lộ rõ, bổng nghe lời này liền biến mất, thay vào đó trong lòng
hắn như có ý động. Xuân dược loại này hắn chưa từng nghe nói qua, quả thật là
thần kì. Hắn vội hỏi


  • Điều này ngươi nói là thật?


  • Thật 100%.


Đan khẳng định.


  • Vậy ngươi bán bao nhiêu tiền?


  • Thấy đại ca và tiểu đệ có duyên, ta để cho huynh một ngàn lượng bạc vậy.
    Hơi suy nghĩ Đan liền báo giá đại, hắn vốn có thể lấy nhiều hơn nhưng mà nhìn
    thằng khỉ giỏ này có cái vẻ mặt ác ác, hắn cũng không làm vậy, hắn sợ thằng
    khỉ đó điên lên cướp xuân dược sau đó bị hắn đập chết, nhìn kiểu “con cha cháu
    ông” là biết, hắn chẳng muốn phiền phức tí nào. Với một ngàn bạc này hắn đã có
    thể làm những thứ cơ bản rồi, sau này hắn lại tính.


  • Được ta mua, con mẹ nó nếu mà không có công dụng như vậy thì cái Vũ
    Dương trấn này chẳng ai dám dung ngươi.


Thu Vũ ngay lập tức gật đầu, giá xuân dược này tuy có đắt hơn xuân dược khác
cả trăm lần nhưng mà nếu có thể giúp hắn làm được kế hoạch vừa nghĩ ra thì
chấp nhận, dù sao nhà hắn cũng có rất nhiều tiền, 1000 lượng bạc chẳng đáng là
bao. Cái Vũ Dương trấn này cũng không có lớn, Đan nhìn như một tiểu tử bình
thường tuy có đeo cái mặt nạ “khá tù” nhưng quần áo lộ ra vẻ nghèo nghèo, chắc
là con cháu nhà thường dân nào đó trong trấn, nếu mà Đan quả thật lừa hắn thì
hắn sẽ diệt cả nhà, nên hắn cũng chẳng quản, hắn cần nhanh chóng làm thử kế
hoạch này. Nhưng hắn cũng không ngờ rằng, lần này cũng là lần cuối cùng mà hắn
vào lầu xanh.

Đưa cho Đan 1000 lượng bạc, hắn liền quay đi rất nhanh.

Nhận tiền xong Đan liền rời đi, sau đó hắn lòng vòng trong trấn một hồi lâu
mới rốt cuộc mua đến một tờ bản đồ của trấn. Trời tối cũng đã lâu nên hắn tìm
một nhà trọ ở lại nghiên cứu bản đồ. Lúc này hắn vô tình không biết rằng chính
chuyện bán xuân dược cho Thu Vũ hôm nay mà khiến cho Vũ Dương trấn bắt đầu dậy
sóng không yên sau này.


Tiên Phẩm: Lão Quái Vật Sống Lại - Chương #14