Người đăng: ๖☯๖ۣG☯Thoátღಸ
Trung niên này không ai khác mà chính là Linh Hồ, một trong 7 trưởng lão đương
nhiệm của Linh gia, tồn tại cự phách đứng đầu trong trấn giống như Ngô gia và
Thu gia. Trưa nay lão đang vui vẻ trong phòng nói chuyện với lão bà bỗng người
hầu chạy vào báo đứa con trai duy nhất của hắn gặp nạn khiến hắn chạy như bay
ra ngoài. Đến nơi, hắn liền chứng kiến cảnh con mình không ngừng điên cuồng
hãm hiếp dân nữ trên đường, hết người này đến người khác, trẻ nhỏ, người già
đều không tha, chỉ cần là nữ giới liền hãm. Nhìn tình cảnh con mình, lại nhìn
sắc mặt, biểu hiện của hắn, Linh Hồ liền đoán hắn bị trúng xuân dược nên cứ để
hắn giải tỏa, đồng thời hắn sai người hầu canh giữ cùng trợ giúp con hắn giải
tỏa, bọn dân thường chả là gì trong mắt hắn.
Kể từ lúc Linh Hồ đến, con trai hắn đã hãm 13 nữ từ từ thiếu nữ đến trung
niên, 2 bé gái chừng 11 tuổi khiến họ chết tại chỗ, 1 người già cũng là nạn
nhân nhưng vẫn không thấy dược tính suy giảm. Mãi đến 1 giờ sau con hắn kiệt
sức mà ngất, cái đó vẫn cương cứng không ngừng. Linh Hồ lúc này liền cảm giác
quái lạ cùng không ổn, hắn rõ ràng xuân dược không thể làm được chuyện này,
thời còn trẻ hắn không biết xài bao nhiêu loại, cao lắm chỉ chơi 2, 3 người là
hết, nhưng mà nếu không phải xuân dược thì là cái gì gây nên, hắn không biết.
Không biết làm gì, phải giúp con ra sao, hắn ngay lập tức đem con đi khắp cửa
tiệm y dược trong trấn khám mặc dù hắn biết đó là điều vô cùng vô lý khiến chủ
tiệm bất ngờ chống đỡ không kịp bởi vì bị dính xuân dược thì chỉ có làm chuyện
nam nữ mới giải được, mang hắn đến đây làm gì.
Những chủ tiệm không trị được, Linh Hồ giận dữ vô cớ với họ, sai người phá đồ,
thậm chí giết người, hắn không muốn con hắn phải chết. Nhìn hạ thân con mình
càng ngày càng đỏ như muốn bùng nổ, hơi thở con hắn càn ngày càng yếu làm lòng
hắn đau thắt, hắn nhanh chóng liên tục vào các tiệm y dược khác mặc dù hắn
biết con hắn không thể cứu được.
Linh Hồ đến tiệm Đan ở đã là tiệm thứ 4 trong trấn, lúc này hắn cũng đã không
biết làm gì, hắn chỉ biết là đến tiệm y dược rồi phá, rồi giết cùng với việc
vô cùng đau đớn trong lòng.
Đan rời khỏi việc nhập định tu luyện, bước ra ngoài nhìn cảnh tượng 5, 6 người
liên tục phá phách hắn cũng có điều bất ngờ, lại nhìn trung niên cùng lều trại
của người nằm trên giường do 4 người khiêng, hắn sửng sốt. Từ từ đi lại một
thanh niên cũng là người làm việc tại quán hỏi chuyện.
Linh Hồ thấy một đứa con nít đi ra hắn cũng chẳng mấy chú ý, nước mắt hắn lăn
xuống, hắn quay người vẩy tay cho bọn người khiêng giường theo hắn ra ngoài
định kiếm tiệm khác. 5, 6 người còn lại không còn phá nữa, mà chuẩn bị chuyển
sang giết người.
Cảm nhận được sát ý, Đan cứng người, hắn không ngờ chỉ vì con không cứu được
mà giết người vô cớ, Đan bó tay.
Đan” ngây thơ” vội nói to, hắn muốn cứu người, vì họ đã cho hắn “mượn” dụng cụ
chế dược, chỉ vậy thôi đã đủ. Bệnh tình hắn vẫn chưa biết như thế nào nhưng mà
đối với lão quái vật sống lại như hắn, chuyện gì không làm được, trừ phi là do
linh sư cảnh gây ra, với năng lực hiện giờ của hắn cũng chỉ có nước “thôi kệ
gia đình ngươi, ta chạy trước”, còn ở luyện khí cảnh thì…
Linh Hồ đang bước ra, bỗng ngừng lại nhìn Đan chằm chằm, mắt hắn đầy phẫn nộ,
hắn không ngờ một tiểu tử dám trêu hắn, hắn muốn băm Đan ra thành trăm mảnh
cho cờ hó ăn, tuy nhiên sâu trong mắt cũng có một tia hi vọng mờ nhạt vô cùng.
Nhận ra ánh mắt này, Đan ngây ngô, thật thà “giả nai” run rẩy người vội nói
Linh Hồ thoáng nén giận, nhìn Đan như suy nghĩ chốc lát, vẻ mặt vẫn còn mang
đường nét như hổ. Đan nhanh chóng nói tiếp.
Linh Hồ bừng tỉnh, đúng vậy con hắn sẽ chết, tuy hắn không tin lời của một
thằng con nít nhưng cho dù vậy, hắn cũng buộc bản thân phải tin, con hắn sắp
không xong, không thử không được.
Linh Hồ cũng chỉ có thể chấp nhận.
Đan nhanh chóng thực hiện, chữa xong hắn còn phải làm việc của bản thân, không
rãnh mà câu giờ. Hắn lại gần giường, kéo quần nạn nhân xuống, nhìn cái jj, sau
đó lại mở khăn che mặt nạn nhân xem xét đôi mắt, hắn thấy trong đó có một tia
hồng nhạt rất nhỏ len lõi không ngừng.
Nhìn vẻ mặt như mỉm cười như thỏa mãn của nạn nhân, Đan cuối cùng kết luận “mê
hương của hồ ly nhập thể, gây ảo cảnh trong đầu, không ngừng kích thích thần
kinh dâm dục, ăn mòn sinh lực cùng tinh khí, có thể trị”
Thở nhẹ một hơi, hắn khẳng định thanh niên này bị một con yêu hồ cấp thấp phun
mê hương nên thành ra như vậy, hắn cũng không ngờ nơi khỉ ho cò gáy này mà
cũng có yêu hồ.
Đan vẻ mặt non nớt lọ ra vẻ trầm trọng nói với gia đình chủ tiệm, họ liền
nhanh lập tức mang đến.
Đan hơi sợ quay sang nói với Linh Hồ. Linh Hồ không hiểu gì nhưng cũng gật
đầu, hắn hi vọng sẽ khỏi thật, nếu không thì…
Đan ngay lập tức rút 7 kim châm cắm quanh đầu nạn nhân, sau đó lại 2 kim châm
lên hai huyệt thái dương hai bên. Cuối cùng lấy ra 2 kim châm, 1 kim châm cắm
vào tiểu phúc nạn nhân, 1 kim châm còn lại cắm sau cổ. Đan ngừng tay mà quan
sát nạn nhân.
Nạn nhân lúc này vẫn bất động, chốc lát sau, cơ thể hắn run lên, tiếp theo
càng ngày càng kịch liệt, miệng hắn trào bọt, mắt hắn mở lớn nhưng vô hồn,
không lâu sau cơ thể hắn giãy lên đành đạch như con cá trên bờ khiến Linh Hồ
phải dè chặt hắn xuống. Phải mất hơn 1 giờ sau, nạn nhân mới không cử động
nữa, ngay lúc này một tia hồng nhạt theo kim châm sau cổ nạn nhân bay ra ngoài
tan biến vào không khí mà không ai biết, trừ Đan.
Thấy con không nhúc nhích, Linh Hồ không khỏi đưa tay sờ mũi hắn, phát hiện
hơi thở con mình dần ổn định trở lại, mặt hắn lúc này giãn ra mang theo vui
vẻ, con hắn không chết. Tuy nhiên nhìn tiểu jj của con hắn vẫn còn đứng, hắn
đem ánh mắt như cần giải thích hướng Đan.
Đan gãi đầu cười cười, liền gỡ hết kim châm xuống, tiểu jj của nạn nhân cũng
dần dần trở thành con đĩa mềm èo. Đến đây Linh Hồ mới rốt cuộc thở phào nhẹ
nhõm.
Linh Hồ cười to lên một hồi lâu. Lát sau hắn kêu người đưa con hắn về nằm
nghỉ.
Hắn nhìn Đan nói, ý trong lời nói đã rõ.
Đan vội như nhớ lại, từ từ giải thích.
Linh Hồ lẩm bẩm nói nhỏ một câu, sau đó hắn lấy trong tay ra một ít bạc quăng
xuống đất coi như bồi thường nhà cửa, bỏ đi mất, thằng con nít này chắc không
nói dối, hắn cần về tra tin tức, còn việc cứu con hắn, đó là chuyện phải làm,
không cần cảm ơn hay cảm tạ.
Nhìn bóng lưng Linh Hồ khuất đi, hắn chửi thầm một tiếng. Bỏ mặc gia đình tiệm
y dược đang thở dài thu lụm lại vật dụng trên đất mà rời đi, hắn chẳng muốn
phí lời, đi thì đi. Hắn cần mua một cái bản đồ Vũ Dương trấn cho nên trước mắt
kiếm tiền cái đã, nếu hắn là linh sư cảnh thì đâu có mệt như vậy vả lại cũng
méo cần tiền, bây giờ hắn nghĩ bản thân nên đến cửa lầu xanh bán xuân dược mặc
dù hắn còn nhiều phương pháp khác.
Một nơi nào đó sâu trong rừng núi heo hút gần trấn, một con tiểu hồ ly nhảy
lên vai một người thiếu nữ xinh đẹp mà không ngừng cọ cọ cái đầu vào cổ nàng.
Ngươi nãy giờ đi đâu. Có biết ta lo lắng?
Chi chi…
Tiểu hồ ly như kể lại quá trình với thiếu nữ, nhưng mà rất tiếc nàng không
hiểu, câu hỏi kia cũng chỉ là nàng thuận miệng nói ra thôi.
Hừ nhẹ một tiếng, nàng nhanh chóng nhảy mạnh lên trời rơi về phía xa xôi không
còn bóng dáng.
Hoàng hôn buông xuống, dòng đường cũng trở nên vội vã, chắc là mau về đoàn tụ
gia đình. Đan hiện tại đứng trước một lầu các hai tầng nằm kế bên dòng sông
nhỏ trong trấn, hắn đứng đây bên ngoài thôi nhưng cũng đã nghe thấy tiếng ca,
múa, la hét từ bên trong truyền ra khắp nơi. Trước cửa lầu xanh là 2 người nữ
giới tuổi chừng 20 có khuôn mặt khá là tươi cùng với thân hình yểu điệu, dụ
hoặc đang không ngừng vẫy vẫy kêu gọi những nam nhân đi qua đường.
Vẻ mặt non nớt bỗng cười bỉ ổi, Đan móc trong áo ra một tờ giấy vuông góc có
khoét 3 lỗ, 2 lỗ song song cùng với một lỗ nằm chính giữa và phía dưới 2 lỗ
kia, hai cạnh của tờ giấy được nối lại với nhau bằng một sơi giây nhỏ. Hắn đưa
tờ giấy lên mặt mà đeo vào, đứng đấy chờ đối tượng.