Người đăng: Quangbkavvn
" Tiểu tử, ta đây chỉ là một tia thần niệm tồn tại để tìm kiếm truyền nhân.
Bổn tôn bây giờ đang bị vây khốn bên ngoài Thiên Ngoại Thiên thế giới.
Ngươi đáp ứng ta, dù sau này có cường đại đến mức nào. Có vẫy vùng bên ngoài
tinh không vũ trụ thì 2000 năm sau nhớ quay lại tu chân tinh. Bảo hộ sinh linh
Tây Minh thoát qua một hồi đại kiếp nạn.
Ta thân tuy mang đạo niệm diệt sạch sinh linh . Nhưng phá để lập. Ngàn vạn lần
nên nhớ. Sinh linh là nguồn cội của Đạo Trời. Hy vọng Diệt Thế Kiếm trên tay
ngươi có thể khuấy động bát hoang lục hợp, đi theo con đường ta đã chọn. Duy
Ngã Độc Tôn ".
" Được a ! Ta tuy là kẻ hứa lèo. Nhưng hôm nay lão tử hứa với nhân gia ngươi ,
bất cứ thứ gì qua tay ta cầm nắm . Dù sắt cũng biến thành vàng. Nhìn ta mà xem
giờ này liệu đã đủ phong quang tuyệt đại?".
" Lẻo mép, tiểu tử ngươi đôi khi tự tin quá không tốt a! . Tương lai đâu ai
biết trước dược thứ gì, hy vọng ngươi không như lộc xuân, sớm nở tối tàn . Như
cành non tùy tiện bị người ta dễ dàng ngắt bỏ".
" Là lão gia hỏa ngươi rủa ta chết non a! Ngươi có tin không? Ta Thiên Lôi
đánh còn không chết. Đến Minh Vương lão gia thấy mặt ta đã sợ. Nên chết đi rồi
cũng vô pháp tiến nhập Địa Ngục a !".
" Ta biết ngươi không phải là người thế giới này . Thế giới của ngươi là vũ
trụ Đa Nguyên nằm bên ngoài Thiên Ngoại xa xôi cách nhau chồng chất ba tầng
Thương Khung Đại Địa.
Mệnh ngươi hết nhưng một tay ta nghịch chuyễn luân hồi cứu giúp đưa ngươi đến
thế giới này . Mong ngươi làm tốt nhiệm vụ của kẻ sống qua hai kiếp sống. Nếu
một ngày ngươi siêu việt Đạp Thiên mở ra Thời Không Đại Môn chưa biết chừng
còn có cơ hội quay về cố hương ".
" Thật sự ? Lão đầu a! Ngươi không lừa ta chứ? Chỉ cần siêu việt Đạp Thiên?
Liền có thể quay ngược thời không về địa cầu? Ta nhớ mẹ. Nhớ thân nhân bằng
hữu. Không biết chừng khi đó liệu nhân sinh đã hóa cát vàng ? ".
Tiêu Phong thần tình ủ dột, nước mắt không ngừng lăn. Đạo tâm được hình thành
qua trăm ngàn cách thức, có kẻ muốn truy cầu vĩnh sinh nên một lòng cầu đạo,
có kẻ nặng thâm tình mà một bước lên mây.
Riêng Tiêu Phong hắn Đạo Tâm tựu một ngày có thể quay lại cố hương, nằm gọn
trong vòng tay mẹ. Mặc cho thế sự hồng trần, mặc cho nhân sinh xoay vầng biến
đổi.
" Ngươi nên nhớ Diệt Thế Kiếm khi xuất ra không thấy máu tươi không vào. Hài
tử làm bất cứ chuyện gì cũng nên suy nghĩ trước sau, thập phần nên thận trọng
".
Lúc này trên hư vô Diệt Thế Kiếm cùng Diệt Thế Đỉnh phiêu phù, tỏa ra một
luồng ba động kinh khủng. Vì vậy phong vân biến sắc, gió thổi mây phun. Tầng
tầng ma khí che lấp Thiên Địa.
Phút chốc hóa nhỏ bản thể tiến nhập thể nội Tiêu Phong . Ma Kiếm hóa thành một
thanh tiểu kiếm huyết sắc lập lòe tiến nhập Đan Điền. Lô Đỉnh tiến nhập mi tâm
khắc lên da thịt hắn một ấn ký nhàn nhạt, đôi lúc lại phát ra hắc mang tử khí.
" Còn không mau cúi đầu bái vi sư? Ta đợi ngày này ngót hai ngàn năm. Thần hồn
một khi xuất thế không thể tồn tại lâu trong Thiên Địa pháp tắc ".
Lúc này kim sắc trên hư ảnh cự nhân đang ngày càng nhạt đi trông thấy. Hư ảnh
lung lay như ngọn dầu trước gió có thể đổ sụp bất cứ lúc nào.
Tiêu Phong hắn cắn răng suy nghĩ. Thân từ địa cầu xa xôi lưu lạc đến đây không
hề mang theo chút ân oán cừu hận. Có chăng là hận lão Thiên tự ý định đoạt vận
mệnh hắn, cướp hắn đi khỏi vòng tay mẹ.
Thế giới này bao la rộng lớn thập phần kỳ bí còn nhiều điều mà trong phút chốc
hắn không thể nắm bắt. Kiếp này không thân nhân không bằng hữu. Vả lại lão tử
kia lại đối với hắn có ơn tái sinh. Đâu khác gì cha mẹ.
Tuy nói hắn mang theo ngàn vạn thói hư tật xấu từ địa cầu đến thế giới
này.Nhưng Tiêu Phong là người có ân tất báo. Hơn nửa hắn chưa từng bái vi sư,
nhìn qua như một sự kiện trao đổi, trong vụ trao đổi này Tiêu Phong thập lợi
vô hại.
Đúng vậy một tia thần niệm kia dù chưa đủ để gắn kết lương duyên sư đồ. Nhưng
tận sâu trong tâm thức chút ít kia thôi đã triệt để làm cho hắn ấm áp, có một
tia ấm áp, một dòng suối nóng chảy qua trong cơ thể, để hắn cảm thấy thế nào
là tình thân.
" Ta phải cường đại, phải nhanh chóng cường đại Cường đại để quay lại địa cầu
tìm kiếm thân nhân, ta cũng muốn có gia đình, muốn có tình thân a! hôm nay ta
nhất tâm bái ông làm thầy. Là sư tôn duy nhất một đời Tiêu Phong ta "
Hắn quỳ gối ba lạy, bảy dập đầu bái sư. Thân ảnh cự nhân đã triệt để biến mất
trong hư vô. Nhưng đâu đó lại vang lên thanh âm, tuy già nua vô lực nhưng mang
theo vài phần mãn nguyện.
" Đồ nhi ngoan, vi sư một đời tu đạo, một thân sở học, tuy nói sống qua vô vàn
niên kỷ, qua bao tuế nguyệt, nhưng dù sao cũng là một phàm nhân. Hai ngàn năm
trước vì muốn bước dài trên con đường truy cầu đại đạo nên tự lực phá bỏ kết
giới tinh cầu phi thăng lên Thiên Ngoại Thiên.
Hơn ngàn năm nay bỉ ngạn không ngừng ăn mòn vây khốn chỉ sợ không đợi được
ngày tận mắt thấy đồ nhi. còn lại 1 tia thần niệm này truyền thừa xong cho con
, ta sẽ triệt để phi diệt khỏi tu chân tinh cầu".
" Sư Tôn! Người chưa nói cho ta danh tự. Biết đâu có một ngày không xa ta sẽ
tìm được người ở một nơi xa xôi nào đó ngoài vũ trụ "
" Ta tự Diệt Sinh, thế nhân gọi ta Diệt Sinh lão nhân. Ta đợi con bên ngoài
Thiên Ngoại, Vũ Trụ Thái Sơ.
Đồ nhi ..trong càn khôn giới chĩ này của ta có vô số thiên tài địa bảo, linh
đan diệu dược, là một đời vi sư sưu tầm cất giử, quan trọng hơn, còn có hai
cuốn vô thượng công pháp, một cuốn chủ tu luyện thể, một cuốn chủ luyện thần
hồn.Trong người con mang thái cổ thần mạch chảy dòng máu tiên nhân.
Nếu một ngày con cường đại, hãy đi ra thế giới này, đến Thiên Ngoại Thiên ,
nơi đó mới chân chính là biển lớn, Hải Ngư thỏa thích vẫy vùng, tâm nguyện cả
đời ta là có được một đồ đệ tốt, nay tâm nguyện sở dục ta không còn gì hối
tiếc "
Dứt lời một chiếc nhẩn nhỏ bên trên chạm khắc đồ án " Vạn Long Tề Dương" tỏa
ra nồng đậm khí tức tuyên cổ vừa vặn đeo lên ngón tay hắn.
" Thật tốt . Ta thân mang tuyệt kỷ, từ nay về sau tuyệt đối phong quang ,
triệt để đè đầu cưởi cổ thế nhân, cá chép vượt vũ môn phải vẫy vùng trời
rộng, hùng ưng đủ long đủ cánh phải bay lượn cửu trọng thiên "
Tiêu Phong ngồi xếp bằng đã tọa trên mặt đất cố gắng lĩnh hội Diệt Thế Kiếm
cùng Diệt Thế Quyền . Mấy canh giờ sau, hắn chỉ dùng ngót mấy canh giờ cùng
thiên tư cực cao, lĩnh hội hai bộ công pháp kia đến tiểu thành, chiến lực của
hắn bây giờ cộng với nghịch thiên công pháp kia e rằng dưới Trúc Cơ không còn
đối thủ.
Tuy nói nghe có vẻ dễ dàng, nhưng thực chất chỉ ít thời gian trước đây thôi
hắn muốn chết đi sống lại nghịch thiên công pháp đâu phải thứ mà kẻ vừa chập
chửng chân ướt chân ráo đi lên con đường cầu đạo như hắn có thể dễ dàng tu
luyện được mỗi lần vận khí, cỗ cường đại linh khí lực lượng kia phản phệ,
khiến hắn đau đớn vô cùng ..
Vậy mới nói : "Con đường tu chân chỉ có thiên tư thôi vẫn chưa đủ, cần phải có
ý chí, phải luôn kiên trì và có một trái tim nhiệt huyết ".
Thời gian trôi qua, mây tạnh mưa tan
Vạn vật quay về nguyên bản trước kia. Chúng nhân dần dần tĩnh lại. Nhưng trong
đại não mỗi người đều biến mất một đoạn ký ức sau khi dị tượng xuất hiện trên
thiên không. Ngay cả Thanh Vân đạo nhân cũng không ngoại lệ.
Dường như thời không ngay một khắc đó ngừng vận chuyễn, hoặc có thể bị bàn
tay vô hình nào đó cắt xén mất. Trên thân thể Tiêu Phong lúc này nếu để ý kỹ
sẽ thấy một hồi biến hóa nghiêng trời lật đất.
Nói một chút về cảnh giới tu luyện và map truyện
Về cảnh giới được phân chia thành 4 bước
Bước thứ nhất: Luyện khí- Trúc cơ- Kim Đan- Nguyên Anh-Hóa Thần- Anh Biến -
Vấn Đỉnh
Bước thứ hai: Thiên Nhân- Thiên Tôn- Tiên Tôn - Đại Thiên Tôn
Bước Thứ ba: Độ Hư- Độ Kiếp - Niết Bàn
Bước thứ tư: Đạp Thiên - Bất Hủ- Đạo Tôn- Nguyên Thủy Đạo Tôn
Về map, hiện tại main đang ở một thế giới gọi là tu chân tinh cầu thuộc Thái
Sơ vũ trụ. Bên trên còn có Thiên Ngoại Thiên thế giới là nơi giao nhau của
trăm ngàn vị diện tương tự. Thiên Ngoại Thiên chính là đại môn phong ấn lối đi
thông hành các chiều vũ trụ. Trái đất là vị diện thuộc về vũ trụ Đa Nguyên.
Dù viết không hay, cảm ngộ có thể chưa sâu sắc nhưng hy vọng được ủng hộ nhiệt
tình. Không cầu kim nguyên, không cầu Kim Phiếu. Cầu đạo hữu tiếp thêm tinh
thần cho truyện việt tác giả việt
Mọi ý kiến xin được ghi nhận
Cám ơn!!!!