Người đăng: Quangbkavvn
Hứa Huy kia một mạch đi đến tấm bia thứ sáu mới ngừng lại. Sau hắn toàn bộ
thiên chi kiêu tử, những kẻ thân mang thiên tư đều bước lên tìm vận. Nhưng duy
nhất chỉ có mười kẻ đứng đầu tuổi trẻ Thiên Nam quận là vượt qua được khảo
nghiệm lần này.
Dịch Hoành lĩnh hội đến bia đá thứ ba. Ngay cả Hứa Ngọc thân nữ nhi cũng vượt
qua hai cửa, nói chung lần này khảo nghiệm mang lại kết quả ngoài mong đợi.
Cách thức chiêu sinh này tuy không đánh vào số đông nhưng chất lượng thì khỏi
phải bàn cải. Mười hai người này ai nấy đều sở hữu thiên tư tuyệt luân.
" Còn có ai muốn bước lên khảo nghiệm nữa không?"
" Tiêu Phong, chàng cũng thử một lần xem sao. Được hay không đâu mất gì. Nếu
như cảm ngộ được một trong mười Thiên Bia kia thì lợi ích thu được không hề
nhỏ đâu nha!".
Hứa Ngọc kéo kéo tay áo hắn. Tiêu Phong suy nghĩ một hồi rồi chậm rãi tiến lên
đài cao. Tay chắp sau lưng, toàn thân thẳng tắp hắn cố tạo ra cái khí thế chấn
nhiếp nhân tâm nhưng dường như Tiêu Phong hắn diễn có phần hơi lố.
Tuy khí thế có thể không bằng Hứa Huy kia nhưng xét về nhan sắc hắn trông ra
không hề kém cạnh, lúc này trên thân thể Tiêu Phong chỉ toát ra một luồng ba
động linh lực cực nhỏ. Nam nhân ngồi trên vương tọa chau mày.
" Kẻ này tu vị chỉ vừa vặn Luyện khí tầng ba, tại sao trên thân thể lại ẩn ẩn
một tia Kết Đan khí tức. Càng nhìn càng không giống thủ thuật che đậy tu vi.
Ta Hóa Thần kỳ lại không thể nhìn ra bất cứ mánh khóe nào là sao?".
Tay hắn đặt lên Nhân bia. Chúng nhân bên dưới trầm trồ nghị luận đồn đoán thân
phận Tiêu Phong. Vừa vặn giây thứ mười qua đi đột nhiên Nhân bia quang mang
diệu động, tầng tầng kim quang phiêu phù không trung. Thánh quang trập trùng
tạo thành cột sáng bắn thẳng lên cửu thiên. Bầu trời lúc này không một gợn
mây.
Quang mang huyễn hóa nên từng đầu Kim Long, Hỏa Phượng . Tiếng long ngâm
phượng hót chấn động một vùng trời. Lúc này không để ý đến vạn sự bên ngoài
Tiêu Phong vẫn say sưa cảm ngộ, hắn chìm đắm trong một khoảng không gian kỳ
lạ.
Nơi này Thiên Địa được chiếu sáng bằng một chiếc cầu vồng vô cùng vô tận ,
trăm ngàn màu sắc rực rỡ . Thất thải chập chờn từng sợi tơ thiên đạo pháp tắc
quấn chặt lấy nhau.
Có cảm giác giơ tay nhấc chân cũng phải thông qua một quy luật bất biến nào
đó. Đại đạo khí tức tràn ngập, không gian phảng phất nét tuyên cổ, nét già
nua của trăm ngàn tuế nguyệt . Một giọng nói từ nơi xa xôi truyền đến.
" Luân Hồi ở đâu? Cái gì là Luân Hồi?"
Tiêu Phong vô thức đáp
" Luân hồi là một vòng tròn không tìm ra nơi bắt đầu cũng không thể có nơi kết
thúc. Khi bản thân ta minh ngộ thì luân hồi nằm trong chính tay ta".
Ngay lúc này một sợi tơ Thiên Đạo từ hư vô rơi vào thân thể hắn. Tu vị Tiêu
Phong một khắc ầm ấm kéo lên đột phá Luyện Khí tầng 4 còn không ngừng tăng
cường . Bên dưới toàn bộ chúng nhân mắt chữ A mồm chữ O lâm vào kinh hoảng.
" Mười nhịp thở! Hắn dùng mười nhịp thở để cảm ngộ Nhân Bia? Ta thấy có gì đó
sai sai, phải chăng Thiên Bia hỏng mất rồi. Không thể, không thể a!!"
" Rõ ràng chỉ có chín nhịp thở a! Lấy đâu ra mười . Tên quái vật này là ai? Ta
thấy hắn vừa rồi đi cùng Hứa Ngọc tiểu thư ".
Thanh âm nghị luận như thủy triều đồng dạng, Cũng có người cho rằng Tiêu
Phong hắn may mắn . Có người tuyệt vọng đến mức luôn mồm khẳng định Nhân Bia
kia đã hỏng.
Hứa Huy khuôn mặt âm trầm nhìn thoáng qua Hứa Ngọc một chút rồi di dời ánh mắt
lên đài cao . Nam nhân ngồi trên vương tọa cánh tay run run. Hắn Hóa Thần tu
sĩ thừa hiểu một kẻ dùng mười nhịp thở cảm nhận thiên đạo đại biểu cho khái
niệm gì.
Tiêu Phong đi đến Bia đá thứ hai, trông không hề khác gì tấm bia thứ nhất
nhưng bên trên thay bằng chữ Nhân là ký hiệu năm đường vạch thẳng xen kẽ nhau
được tô vẽ bởi năm màu sắc khác biệt.
Ký hiệu này tượng trưng cho Kim, Mộc Thủy, Hỏa, Thổ của Ngũ Hành chi đạo. Hắn
đặt tay vào tấm bia. Vẫn là mười hơi thở như trước, kim quang giờ này sáng rực
một vùng trời. Ngũ Hành chi khí tản mát toàn bộ sơn môn.
Hàng ngàn hàng vạn tinh điểm mang theo năm màu sắc khác biệt bay lượn không
trung. Tràng cảnh vô cùng đẹp mắt. Thế nhân lẫn tu sĩ ngay lập tức đắm chìm
vào thể ngộ. Một hồi cơ duyên này không dễ có.
Ngũ Hành luôn luôn là khái niệm mơ hồ, rất ít người có thể manh nha chạm tay
vào. Nhưng bây giờ lại được nhìn thấy bằng mắt, được tự do cảm ngộ .Ngay cả
trưởng môn ngồi trên vương tọa kia cũng nhắm mắt dưỡng thần.
" Tên kia không những tìm ra cốt lõi con đường đi đến Ngũ Hành Đại Đạo, mà còn
hiểu thấu chân ngã. Đáng xưng tụng một tiếng thiên tài ngàn năm khó gặp".
Nói qua một chút về ngũ hành đạo
“Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật”.. Vậy Đạo là
gì?, là Thiên lý, là nguyên lý vận động của tự nhiên.
Nhất là gì?, là Thái cực là thể duy nhất của Đạo. Nhị là gì, là nhất âm nhất
dương.
Tam là gì, là sự giao hòa âm dương theo nguyên lý vận động của Đạo, nhờ sự
giao hòa âm dương mà vạn vật sinh ra.
Âm dương biến dịch theo đâu, âm dương biến dịch theo lý biến dịch của Thiên lý
hay là Dịch Lý . Lý biến dịch của Thiên lý theo nguyên lý nào? theo nguyên lý
phản phục như sáng tối, mưa nắng, nóng lạnh…
Vạn vật được sinh ra do âm dương giao hòa, vạn vật cũng biến dịch đắp đổi nhau
như sáng tối, thịnh suy, cứng mềm, nóng lạnh, động tịnh, tốt xấu, sướng khổ,
sống chết. Sự đắp đổi nhau theo nguyên tắc trong âm có dương và trong dương có
âm. Không thể có một vật độc dương hoặc độc âm. Vật được gọi là dương vì dương
thịnh âm suy và Vật được gọi là âm vì âm thịnh dương suy. Vì vậy “ Vạn vật phụ
âm nhi bão dương, xung khí dĩ vi hòa”
Thời gian trôi qua
Tiêu Phong cảm ngộ xong chín tấm bia mà mỗi một tấm bia hắn chỉ dùng đúng mười
nhịp thở. Đây tuyệt đối là một hồi oanh động không chỉ riêng Thiên Nam quận
thành. Hay Triệu Quốc.
Chúng nhân tuy không biết hắn là ai, từ đâu đến nhưng đều mặc định tuổi trẻ đệ
nhất chính là Tiêu Phong hắn. Hứa Ngọc cũng kinh ngạc không kém . Trong mắt
nàng dù Tiêu Phong kia có tài giỏi đến đâu thì vẫn còn kém xa xa ca ca nàng.
Trong mắt nàng Hứa Huy chính là đệ nhất, là một tượng đài trong lòng nàng ,
vĩnh viễn không ai vượt qua được. Nhưng hôm nay tượng đài kia triệt để sụp đổ.
Nếu nói Hứa Huy là thiên tài trăm năm khó gặp thì Tiêu Phong kia chính xác vạn
năm không tìm ra một. Tất nhiên trong lòng nàng cũng rất vui.
Tiêu Phong lúc này hoàn toàn không có thời gian để thể hiện mình, hắn quên mất
việc phải bày ra cái bộ dáng tiên phong đạo cốt. Tiêu Phong đắm chìm trong sự
thăng hoa tột bậc của cảm ngộ của tu vị.
Mặc dù không cần màu mè bày vẻ nhưng thực chất giờ phút này trên thân thể hắn
không ngừng tản mát ra khí tức siêu thoát. Một luồng uy nghiêm khó tả, tựa như
Đế Vương tương lai quân lâm thiên hạ.
Chúng nhân giờ phút này không còn một lời gì để nói, mọi chuyện đến quá đột
ngột, một hai tấm bia cũng có thể cho rằng Tiêu Phong dựa vào vận khí. Nhưng
đằng này cả 9 tấm bia đều như một Không tới mười hơi thở, gọn gàng sạch sẽ.
Còn duy nhất tấm bia thứ mười. Hàng vạn ánh mắt hướng lên đài cao người người
cùng nín thở. Sau một khoảng thời gian bình tâm, tiêu hóa cảm ngộ . Tu vị hắn
bây giờ đã nhảy đến Luyện Khí tầng thứ 7. Tiêu Phong nhếch miệng cười, hắn
thấy mình quá giỏi, quá ưu tú, siêu việt toàn bộ thứ gì mà thiên tài hay thiên
kiêu trên đời.
" Đáng để ta dẫm chân a! ".
Hắn thấy mình chính xác đang đi trên con đường nhân sinh đỉnh phong . Cái cảm
giác ưu việt chúng nhân khiến Tiêu Phong không khỏi kích động nhưng đồng thời
cũng thoáng qua một giây thất lạc.
" Tài giỏi đến đâu nhưng không có đối thủ cũng buồn a!. Chặng đường về sau
chắc là cô độc lắm đây "
Chợt nghĩ đến nhân vật Độc Cô Cầu Bại trong tác phẩm Thần Điêu Đại Hiệp mà
ngày còn ở địa cầu hắn vô cùng say mê. Độc cô một đời không tìm ra đối thủ,
chỉ cầu duy nhất một lần được bại. Cuối cùng nguyện vọng không thành chôn kiếm
nơi thâm sơn cùng cốc. Chết trong đau đớn dày vò
Nghĩ đến đây hắn bất giác rùng mình.
" Phải chăng Kim gia viết về ta, tại sao càng nghĩ ta càng thấy mình giống Độc
Cô tiền bối a!". Hắn đứng trên đài cao, một thân y phục tung bay phất phới.
Ngẫng cao đầu, hai tay chắp sau lưng . Vẫn là dáng vẻ tiên phong đạo cốt
thường ngày.