Người đăng: Quangbkavvn
Ba ngày sau
Thiên Nam Quận, quận thành lớn nhất Triệu Quốc Đường lớn người qua kẻ lại đông
đúc chen lấn, Trà lâu, tửu viện, khách sạn nằm san sát . Âm thanh bán buôn,
chào mời, tranh dành, cãi cọ như một dàn hòa tấu tạo ra thứ âm thanh mà khá
lâu rồi hắn không được nghe qua : " Âm thanh địa cầu"
Tiêu Phong, Hứa Ngọc cùng bước vào một tửu lâu nhỏ. Người vào kẻ ra tấp nập
tiếng cười nói, thanh âm nghị luận, mùi thức ăn, mùi rượu ngon khiến hắn bất
giác nhớ về quán ăn nhỏ của gia đình.
Nơi mà mẹ hắn tất tã mưu sinh nuôi lớn hai anh em hắn. Thường ngày ngoài phụ
mẹ những việc lặt vặt như bưng bê, nhặt rau thái thịt thì hắn chẳng làm gì ,
có chăng là ôm cái điện thoại và mộng tưởng vẫn vơ. Giá mà thời gian có thể
quay trở lại . Bằng đôi tay bằng cái sức vóc một thằng thanh niên chắc mẹ đỡ
vất vã đỡ lo nghĩ đi nhiều.
Chọn một cái bàn trống trải, tức thì một đứa bé đầu ba chỏm tóc lật đật tiến
đến. Ba chỏm miệng nở nụ cười hồn nhiên " Hai vị quan khách dùng gì?".
" Cho ta rượu, cùng một vài món thức ăn "
Mấy phút đồng hồ sau, bàn ăn được dọn sẵn, mấy tháng trời không có hạt cơm
nào vào bụng, Tiêu Phong ăn như hổ đói. Hứa Ngọc thi thoảng nhìn hắn che miệng
cười.
" Nghe nói hôm nay Vạn Kiếm Tông chiêu sinh môn đồ. Là ba mươi năm một lần a!
Giá mà hài tử nhà ta tốt phúc có cơ duyên tiến nhập thì tốt biết mấy. Tương
lai thành tựu Tiên nhân, Người làm cha này cũng nở mày nở mặt".
" Khó a! Lần này duy nhất khảo nghiệm thiên tư Thập Thiên Bia cùng mở chỉ cần
vượt qua nhất bia liền có cơ hội tiến nhập . Một trăm năm rồi . Đúng một trăm
năm Thiên Bia hiện thế. Không biết kẻ nào may mắn nhận được cảm ngộ đây. Trăm
năm trước lần gần nhất Thiên Bia hiện thế, môn chủ đương nhiệm bây giờ dùng
thiên tư siêu tuyệt cảm ngộ bốn đại bia. Sau trăm năm liền Hóa Thần"
Trong tửu lâu lúc này là một mảnh nghị luận. Tiêu Phong chăm chú lắng nghe, có
vẻ như đây là một sự kiện nào đó trọng đại lắm . " Nàng là người Thiên Nam
Quận chắc hiểu rõ . Vậy nhanh nói cho ta nghe, Thập Đại Thiên Bia là thứ gì ?"
Hứa Ngọc nhìn hắn cười
" Chàng muốn biết sao không tự mình đến đó, Cơ hội trăm năm có một, không
phải ai trong đời cũng may mắn gặp qua đâu. Chắc giờ này thiên chi kiêu tử,
công tôn thế gia đã tập trung đầy đủ . Hay là chúng ta đi xem náo nhiệt một
hồi? ".
" Được a! Vừa vặn cơm no rượu say, tính ta cũng thích những nơi nhộn nhịp "
Bước ra khỏi tửu lâu một đường hướng Bắc. Mấy canh giờ sau trên một sơn môn
ngoại thành . Sừng sững trước mắt Tiêu Phong là một đại môn cực lớn, tường
thành dài không biết bao nhiêu cao hơn mười trượng được khảm nạm toàn bộ bằng
tinh thạch.
Tinh thạch phản chiếu ánh nắng mặt trời tỏa ra quang mang chói mắt. Trên đại
môn đề ba chữ lớn " Vạn Kiếm Tông"
Nét chữ như rồng như phượng, rõ ràng không đơn thuần được khắc hay viết bằng
tay mà được một vị đại năng nào đó dùng vô thượng pháp lực biến hóa thành.
Nhìn xa xa không khác gì hoàng cung thời phong kiến, ẩn ẩn còn toát ra một
luồng long uy. Đế vương khí tức khiến lòng người rét lạnh.
Sâu trong đại môn là một hội trường lớn. Có thể chứa đựng cả vạn người, giờ
phút này hội trường chật kín. Nhưng tuyệt nhiên không hề có một chút âm thanh,
hay lời ra tiếng vào.
Chúng nhân đều hướng mắt lên đài cao. Nơi hạ lạc mười tấm bia cực lớn. Bên
trên chạm khắc long phụng quấn quanh, tứ linh phũ phục triều bái. Bia đá toàn
thân một màu đen nhánh. Đôi lúc còn phun ra nuốt vào hắc mang . Càng nhìn càng
thập phần kỳ bí.
Lúc này trên hư không một chiếc vương tọa màu vàng kim dần dần hạ xuống. Kim
quang tỏa ra ánh sáng chói mắt, ngồi trên vương tọa là một nam nhân toàn thân
tử kim Long bào đầu đội Long khôi.
Nam nhân mày ngài mắt kiếm tuấn lãng phi phàm. Vương tọa phiêu phù trên không
trung, xung quanh không ngừng toát ra đế vương uy áp khiến trên vạn chúng nhân
đều không dám thở mạnh.
Nam nhân đột nhiên cất lời
" Hôm nay Vạn Kiếm Tông chiêu sinh, ai tự thấy thiên tư mình có đủ cứ mạnh dạn
tiến lên".
Trên đài bốn lão nhân râu tóc bạc phơ. diện mục tiên phong đạo cốt đang ngồi
ngay ngắn trầm mặc. Chúng đệ tử bên dưới có hơn ngàn người cũng đồng dạng trầm
mặc không nói một lời.
Trên vạn chúng nhân cùng thí sinh dự tuyển thậm chí còn không dám đánh rắm.
Cảm giác như bây giờ nếu kẻ nào vô tình đánh rắm chính là một tên tội đồ .
Không khí im ắng bức bách đến mức khó chịu, ai cũng muốn mở miệng phá tan cái
không khí này, nhưng có một luồng uy áp vô hình ngăn cấm, mà uy áp khủng bố
này rõ ràng từ nam nhân tử kim long bào kia.
" Khảo Nghiệm bắt đầu"
Thanh âm trầm thấp nhưng biên độ cực lớn như Thiên Lôi đồng dạng. Quanh quẩn
toàn bộ sơn môn. Bầu trời cũng vì thế chấn động, hư không dường như bị kéo
giãn ra, phát ra thứ âm thanh ù ù ghê rợn.
Tiếng nói kia vừa dứt, uy áp triệt đễ biến mất. Chúng nhân lại trở về nguyên
trạng. Thanh âm nghị luận, bàn tán, cười đùa dần dần thay thế cái không khí
tịch mịch đáng sợ vừa rồi.
Tấm bia thứ nhất vừa được kích hoạt. Bên trên ký tự " Nhân" lóe sáng. Từng
đoàn hoàng kim ký tự nhỏ bé theo một quy luật nào đó không ngừng chuyễn động.
Đại bia đột nhiên quang mang bạo tăng. Quang huy tạo thành cột ánh sáng lao
thẳng lên cửu thiên, tiếng long ngâm phượng hót vang vọng thương khung, mấy
mươi hơi thở sau vốn quay trở lại bình thường, vẫn là tấm hắc bia đen nhánh
không ngừng phun ra nuốt vào hắc mang.
" Mười tấm bia đá này là ngày xưa tổ sư Vạn Kiếm Tông dùng Vẩn Thạch từ trên
Thiên Ngoại Thiên rơi xuống mài khắc mà thành, bên trong có chứa đựng đại đạo
pháp tắc. Nghe nói muốn cảm ngộ Nhân bia này trước hết phải hiểu rõ Nhân Quả.
Ngày xưa Thanh Vân Đạo Nhân dùng đúng năm phút để cảm ngộ. Còn có sau khi cảm
ngộ sẽ tìm ra con đường sơ khai đi đến chân ngã của Nhân Quả đại đạo, tiền đồ
về sau vô khả hạn lượng a "
" Lần này có Hứa Huy đại thiếu gia thiên tư tuyệt luân. Hai mươi tuổi Trúc Cơ
trung kỳ, chắc chắn thành công cảm ngộ Nhân bia ".
" Còn Dịch Hoành của Dịch gia đâu? Đứng đầu thập đại anh tài Thiên Nam quận,
chín người kia cũng đâu kém cạnh gì ? ".
" Đúng a!, lần này khảo nghiệm chắc chỉ có Hứa Huy cùng mười kẻ đứng đầu tuổi
trẻ Thiên Nam quận là có hy vọng thông qua. Mà Hứa Huy kia còn có một tiểu
muội Hứa Ngọc, thiên tư tuyệt luân vả lại còn xinh đẹp động lòng a. Dù gì ta
cũng ủng hộ cho Hứa Huy ".
Ngay lúc này từ dưới khán đài một thanh niên trẻ tuổi tiến lên. Thanh niên vô
cùng tuấn mỹ, đến Tiêu Phong luôn tự tin về bản thân mình giờ phút này cũng tự
ti có chút thua kém.
Thanh niên bạch y trắng toát, thân thể toát ra nồng đậm thoát tục khí tức.
Bên dưới đài chúng nhân trầm trồ. Nam nhân thì ganh ghét đố kỵ, nữ nhân thì ai
nấy đều đỏ mặt, gò má hồng nhuận phơn phớt.
" Là Hứa Huy"
" Oa! Hứa đại ca đẹp trai a! Giá mà được làm vị hôn thê của chàng ! ".
" Mơ mộng, như ta còn không dám, chỉ cần làm tỳ thiếp thôi cũng được ahihi "
.
Hứa Ngọc ánh mắt sáng ngời, bấu bấu lấy cánh tay hắn : " Chàng nhìn kìa, là
đại ca ta đó, thấy không? Chàng thấy đại ca ta thế nào?
Tiêu Phong chau mày hắng giọng : " À ..ừm, cũng tàm tạm a, có thể so sánh với
ta dù thua kém đôi chút. (Quái lạ, tên này sao càng nhìn càng giống cái tên
Lee min Hoo gì đó ở địa cầu ? )"
Hứa Huy bước lên đài, đến bên Nhân bia tay đặt lên bia đá. Hắn nhắm mắt cảm
ngộ
Một phút, hai phút, ba phút qua đi tấm bia vẫn không chuyễn biến gì. Đến phút
thứ 4 tức thì ký tự nhân lóe sáng, quang mang diệu động. Từng luồng đại đạo
pháp tắc bắn lên trời xanh. Câu thông thiên địa. Tràng cảnh khiến chúng nhân
ngây người. Có kẻ còn lắp bắp khó nhọc phát âm.
" Bốn, bốn phút a! Đúng bốn phút, chẳng phải hắn là thiên tài số 1 trăm năm
qua ? . Vậy chẳng phải nói thiên tư hắn vượt qua Thanh Vân đạo nhân . Tương
lai có thể siêu việt thành tựu Hóa Thần?"
" AAA!! . Ca ca ta tài giỏi a. Chàng thấy chưa, ta nói rồi. Thiên Nam Quận này
ca ca ta là số một " . Hứa Ngọc nắm chặt cánh tay hắn hét lên sung sướng. Đôi
môi nhỏ nhắn đáng yêu nói không ngừng nghĩ
" À, Ừm.. cũng tàm tạm thôi, chung quy vẫn còn kém ta một chút "..