Người đăng: Quangbkavvn
Cố gắng áp chế cổ lực lượng kích thích trùng kích Trúc Cơ, Tiêu Phong bước
vào phạm vi bên trong bộ hắc thi, giờ phút khi nguyên thần biến mất uy áp
trận pháp phong ấn cũng theo đó biến mất vô thanh vô thức.
Bây giờ mới tận mắt nhìn bao quát toàn bộ khung cảnh, bộ hắc thi này gần như
còn tuyệt đối nguyên vẹn, theo ánh dương tỏa ra một vòng ánh sáng đen kỳ dị ,
Tiêu Phong hắn thừa hiểu tại vị trí hạ lạc của một Hóa Thần kỳ thì bắt buộc
phải có bảo bối, dù có muốn tránh cũng không tránh được cơ duyên
Tham lam liếm môi,đôi mắt Tiêu Phong lúc này sáng rực, đây là lần đầu tiên
hắn có ý định tầm bảo nhưng lại thấy có cảm giác vô cùng quen thuộc vô cùng
thích thú với công việc này, nói đúng hơn có thể là ở kiếp trước, cũng có
thể là ở kiếp này khi chưa mất đi trí nhớ Tiêu Phong hắn chính là một tay tầm
bảo chuyên nghiệp.
Thường thì xung quanh tử thi, ở những nơi có điều kiện thích hợp như nhiệt độ
, ánh sáng, độ ẩm là nơi sinh trưởng của một vài loại dược thảo quý hiếm ,
như Tử Vong Thảo, Hóa Thi Thảo, Đàm Quyên Dược Thảo....
Tiêu Phong nhìn thấy tất cả những loại thảo dược được kể trên, ngoài ra còn có
rất nhiều thảo dược xung quanh càng nhìn càng giống một khu vườn nhỏ, dược
lực tỏa ra vậy mà khiến thân thể hắn vang lên từng hồi đùng đùng tiếng nổ. Cảm
giác Trúc Cơ đang ở rất gần.
Leo lên phần trán trên đầu lâu hắc thi, ở bên trong hốc mắt sâu thẳm là một
vùng tối tăm, nhưng bên trong vùng tối kia thỉnh thoảng lại có một nguồn ánh
sáng chập chờn phát ra.
Tiêu Phong cười lạnh, cố hết sức chật vật luồn lách cơ thể tiến vào bên trong
đầu lâu hắc thi từ đường hốc mắt, không gian này như một căn phòng nhỏ trống
rỗng, có lẽ thời gian đã trôi qua quá lâu nên đến chút mùi vị tử khí hắn cũng
không còn cảm nhận được.
Bên trong khô lâu khó có thể đứng thẳng người và dễ dàng di chuyễn, bởi kết
cấu khá phức tạp, trong vùng không gian tách biệt của đại não trước kia, nơi
này là một vùng tối, đến ánh nắng mặt trời cũng không thể xuyên thấu, nhưng
lúc này trên cao quá tầm mắt Tiêu Phong là một luồng sáng xanh mờ nhạt đang
chập chờn di động.
" Vong Ưu Cốt Thảo, không những thế còn là loại thượng phẩm đã khai mở linh
trí " Tiêu Phong lầm bầm, hắn vô cùng kích động, cơ duyên này không cần nói
cũng quá mức lớn lao.
Vong Ưu Cốt được mệnh danh là tử thảo, chỉ sinh trưởng duy nhất bên trong đầu
lâu tử thi, hút lấy dịch não cùng tử khí súc tích qua ít nhất trăm năm mà
thành hình, vật này chỉ có thể ngộ không thể cầu.
Vong Ưu Cốt nếu tồn tại qúa lâu có thể hấp thu thiên địa linh khí tự khai mở
linh trí cho mình, thậm chí một số ít còn có thể thành tinh, sở hữu năng lực
thông thiên, Vong Ưu Cốt Thảo cùng Thánh Linh Chi và Địa Tiên Sâm là ba loại
thảo dược xếp trên hàng trân quý nhất.
Mức độ hiếm hoi cũng không thua kém gì hoa Bỉ Ngạn, nếu bên ngoài thế tục
xuất hiện chỉ một nhánh vong ưu thảo cũng đủ dẫn đến một hồi tranh giành chém
giết.
Tác dụng của Vong Ưu Cốt Thảo ngoài trị thương đơn thuần ra còn có công hiệu
rất lớn khác là cung cấp một lượng sinh lực và thọ nguyên vô tận, không những
vậy thiên địa linh khí tồn tại bên trong tuyệt đối ăn đứt ngàn vạn khối linh
thạch, mức độ trân quý khó có thể nói hết bằng lời, là bảo vật vô giá.
Nếu kết hợp với Thánh Linh Chi, Địa Tiên Sâm cùng một cánh hoa Ưu Đàm, dùng
lô đỉnh khai mở lấy tâm hỏa luyện dược, sau bảy bảy bốn chín ngày, thành
phẩm tuy nói còn tùy thuộc vào năng lực của luyện dược sư nhưng chắc chắn sẽ
là Đăng Tiên Đan, cực phẩm đan dược trong thiên hạ, được mệnh danh Tiên Đan
, phàm nhân nuốt vào ngay lập tức đăng tiên.
Vong Ưu Cốt Thảo vờn quanh đỉnh đầu Tiêu Phong đôi lúc lại phát ra tiếng cười
the thé, như khiêu khích như châm chọc, Tiêu Phong phi thân lăng không tay
phải một nhiếp bắt lấy vong ưu cốt, vong ưu cốt cũng rất nhanh biến mất không
thấy tăm hơi, phút chốc sau lại hóa hình, rõ ràng cây thảo dược này đã khai
mở linh trí, không chừng còn hóa yêu, một đầu yêu thảo muốn chế ngự hoàn toàn
không phải là việc dễ dàng.
Một người một thảo không ngừng đuổi bắt, Tiêu Phong khuôn mặt âm trầm trên
trán đã lấm tấm mồ hôi, cây yêu thảo kia vậy mà khiến hắn muốn mở miệng chửi
thề.
Gần như đã dùng hết mọi thủ đoạn, gốc yêu thảo kia như một bóng u linh không
những không tỏ ra sợ hãi hình như nó còn có ý địch chọc tức Tiêu Phong.
Hắn cắn răng lầm bầm chửi thề, tay phải điểm lên mi tâm tức thì một cổ lực
lượng kinh khủng bạo phát mà ra, ấn ký hoang đỉnh sáng chói, con mắt thứ ba
mọc ra ngay giửa trán.
Đây là một môn thần thông do dung nhập với ấn ký Diệt Thế Đỉnh tạo thành ,
Thông Thiên Pháp Nhãn vừa mở ,một luồng ánh sáng vàng rực chói mắt bắn ra bao
trùm toàn bộ không gian khô lâu thi cốt, pháp tắc thiên địa ngay giờ phút này
bị một lực lượng bí ẩn trói buộc, cảm giác như có bàn tay vô hình nào đó đang
bóp chặt lấy khoảng không gian này, không khí bị co ép đến vặn vẹo vang lên
từng tiếng nổ dài lách tách, dường như quỹ tích chuyễn động của vạn vật đều
bị làm chậm đi trăm, ngàn lần.
Tiêu Phong cười lạnh, tay phải lại một nhiếp lên khoảng không, Vong Ưu Cốt
Thảo đang muốn biến thân chạy trốn thì phát hiện ra chính nó một khắc này bị
gắt gao áp chế, đến chuyễn động cũng vô cùng khó khăn.
Trong hư vô vang lên tiếng thét dài chói tai, như không chịu phục tùng, như
uất ức, như căm phẫn, Tiêu Phong nhếch miệng cười, trên tay hắn đang cầm
lấy gốc Vong Ưu Thảo, linh lực bàng bạc từ trong cơ thể theo cánh tay tạo
thành trận pháp phong bế, Thông Thiên Pháp Nhãn như một ngọn đèn tỏa ra thứ
ánh sáng chói mắt đang không ngừng triệt tiêu linh tính của gốc dược thảo.
Mấy canh giờ qua đi, lại thêm một tiếng thét dài trầm muộn, lần này lại ẩn
chứa ba phần thống khổ cùng bảy phần bất lực, khi tiếng thét kia tiêu tán
cũng là lúc Vong Ưu Thảo nằm gọn trong bàn tay Tiêu Phong, không nhúc nhích ,
không chống đối, từng phiến lá cọ cọ vào cánh tay hắn như là đang cố tình nịn
bợ, cánh hoa duy nhất trên thân cây cũng trụp xuống lộ ra vẻ buồn rầu và cầu
khẫn.
Tiêu Phong cười khổ, đến một gốc thảo dược thành tinh đã ma mãnh như vậy
huống gì với trí tuệ của nhân loại ngoài kia, thì lừa lọc, gian xảo cũng là
lẽ thường tình.
Vong Ưu Thảo này cao chưa tới một tấc, trên thân dày đặc chín chín tám mươi
mốt chiếc lá cùng một bông hoa tử sắc nằm ở vị trí cao nhất chính giữa, xung
quanh ẩn ẩn từng luồng ánh sáng xanh mờ nhạt, như lưu tinh đang cấp tốc xoay
vòng.
Dược lực kinh khủng phả vào mặt Tiêu Phong, theo thất khiếu cùng toàn bộ
huyệt vị trên cánh tay tiến vào Đan Điền, cảm giác Trúc Cơ lúc này mạnh mẽ
hơn bao giờ hết.
Tiêu Phong cắn chặt răng, ngay lập tức ngồi xuống xếp bằng đả tọa, bên ngoài
cơ thể hắn phảng phất một đoàn hoàng kim ánh sáng đang dần dần ngưng tụ rồi
xoay vòng xung quanh, đó là hào quang sinh mệnh, trên đỉnh đầu mơ hồ một vầng
mặt trời đỏ lòm như máu, tuy còn rất mờ nhạt nhưng uy áp từ nó tỏa ra đã viễn
siêu uy áp nguyên thần Hóa Thần kỳ.
Mặt trời đó chính là hư ảnh Huyết Dương Đại Thiên Tôn Chi Dương, mọi chuyện
về sau sẽ rõ ràng.
Còn lúc này Tiêu Phong đang đắm chìm trong trạng thái thăng hoa của tu vị ,
tuy chỉ là một bước nhỏ, nhưng một bước này chính là khoảng cách giửa trời và
đất . Trúc Cơ đối với tu sĩ chưa bao giờ là chuyện đơn giản, có người luyện
khí 9 tầng cực hạn nhưng cả đời vô pháp Trúc Cơ đành chấp nhận sống cuộc sống
phàm nhân 100 năm ngắn ngủi, sau đó thọ mệnh cạn chết đi mà trong lòng không
khỏi ấm ức cùng day dứt không đành.
Con đường tu tiên là vậy, không phải ai ai cũng có cơ duyên, nhưng có cơ
duyên rồi lại không biết nắm bắt lại bằng thừa, trong vạn phàm nhân chỉ có
một vài người có căn cơ tu đạo, cũng trong vạn tu sĩ đó chỉ có một vài người
thành tựu Trúc Cơ, đó gọi là Tạo Hóa.
Một khi thành công Trúc Cơ thọ nguyên sẽ tăng liền 300 năm, nếu nói linh khí
bên trong Đan Điền của một Luyện Khí Sĩ là dòng suối thì linh khí có thể chứa
đựng bên trong Đan Điền Trúc Cơ kỳ là một con sông mùa lũ, linh khí có thể
vận chuyễn cuồn cuộn không dứt và đạt đến trạng thái tùy thời thôi động, nhất
tâm nhị dụng.
Hơn nữa Trúc Cơ kỳ còn có thể lăng không, hoặc đạp pháp khí phi hành, có thể
sử dụng công pháp tiên gia, triển khai tiên nghệ, nói chung là một phạm trù
khác, viễn siêu hoàn toàn thường nhân .