Lần Đầu Làm Chuyện Ấy


Người đăng: Quangbkavvn

Dưới một tán cây anh đào bên trong ngoại phủ Hứa gia. Tiêu Phong đang ngồi thở
dốc. Xung quanh hắn hoa đào rơi lả tả. Hương anh đào nhẹ nhàng thoang thoảng
khiến tâm hồn không khỏi một giây lắng đọng. Không gian lẫn con người đồng
thời trống rỗng vô hồn.

Đưa tay nhặt nhạnh từng cánh anh đào mỏng manh đang bay trong gió . Bất giác
một mùi hương thiếu nử thanh khiết như đánh thẳng vào nơi sâu nhất, yếu ớt
nhất trong tâm hồn hắn. Tiêu Phong bất giác nhìn lên. Một giọt nước từ trên
không trung rơi xuống.

Trước mặt hắn là bóng hình giai nhân quen thuộc bóng hình mà dù cho tuế nguyệt
có lằng lặng qua đi vẫn luôn khảm sâu trong tâm thức. Tiêu Phong đôi mắt chớp
động, bất giác than dài.

" Hứa nhi! Nàng gầy đi nhiều quá"

Giai nhân vẫn đứng yên bất động. Trên khuôn mặt thanh tú mà xanh xao rưng rưng
hai hàng lệ ướt, có lẽ khoảnh khắc này, giây phút này là thứ duy nhất về sau
tồn tại bất diệt cùng Thiên Địa.

" Chàng cũng khác xưa nhiều, mười năm rồi. Tạo hóa đẩy đưa. Ta không nghĩ có
ngày lại gặp Tiêu Phong bằng xương bằng thịt "

" Mười năm"

Đúng vậy, mười năm liệu đã đủ dài cho cho hạn mức của nhớ mong? Một phần đời
phàm nhân qua đi trong cái chớp mắt vô tình. Mười năm là bao lâu khó ai có thể
đánh giá được. Kẻ đơn độc hành tẩu trên sa mạc nóng bức muốn thời gian qua đi
nhanh chóng. Phàm nhân sống cuộc sống bình thường lại muốn thời gian là thứ
duy nhất vĩnh hằng. Vậy còn những người yêu nhau, xa nhau ?.

Mười năm đối với tu sĩ bất quá chỉ là một cái chớp mắt, một lần ngắn ngũi bế
quan tu luyện. Nhưng đối với phàm nhân là bao lần sinh tử? Bao cuộc bể dâu?.

Hắn đứng thẳng người, nhìn thật sâu vào đôi mắt giai nhân. Trong đôi mắt đen
sâu thăm thẳm là cả mười năm thời gian đợi chờ trong mòn mỏi.Lòng hắn một khắc
này như chiếc thuyền nhỏ, chòng chềnh trên sóng lớn.

Cố sự một khắc ùa về. Lần gặp nhau trong Hắc Ám Sâm Lâm. Cũng cái lần đó hắn
vô thức lọt vào tình ái . Ánh mắt đó, nụ cười đó vẫn vẹn nguyên . Thời gian
không những không khiến thâm tình phai nhạt mà vô tình lại là dung môi là chất
keo bền chặt nhất gắn kết hai trái tim. Chỉ cần tình thâm thì thời không hay
khoảng cách đâu còn là chướng ngại !!!!.

" Nàng vẫn khỏe ?"

" Vâng! Thiếp khỏe "

Hai người chăm chú nhìn nhau không rời mắt mà quên mất rằng, thời gian vẫn cứ
thế trôi đi. Hội ngộ hôm nay không bao giờ là vĩnh hằng. Chỉ khi nào Chia Ly -
Hội Ngộ cùng có đủ thì đó mới chân chính bất diệt.

Hứa Ngọc chợt khóc òa lên. Ngã mình vào vòng tay Tiêu Phong. Đôi bàn tay mỏng
manh gầy guộc không ngừng đánh lên khuôn ngực to lớn. Nàng khóc như mưa, khóc
cho quên hết đi bao nhiêu nhớ nhung, uất ức. Nước mắt thi nhau trôi dài trên
hai gò má.

Thì ra mười năm đơn giản chỉ là một cái gục đầu vào lòng ai . Một lần được
vòng tay ai ôm chặt. Lấy nước mắt kể về cố sự. Nước mắt rơi. Chuyện cũ cũng
trôi đi. Trong một khắc xao xuyến nhưng bình yên đến lạ.

" Chàng đã đi đâu? Sao không thèm nói cho ta một lời. Ta cứ ngỡ ....!! "

" Ta không đi đâu cả. Mười năm rồi vẫn luôn nằm lại hoa viên. Mà thôi, chuyện
dài dòng lắm .Sau này ta sẽ kể. Nín đi! Đừng khóc ".

Giờ phút này Hứa Phủ một mảnh đìu hiu, không một bóng người, không một tiếng
động. Chỉ có gió mát thi thoảng thổi qua và nhịp đập hai trái tim đồng điệu.
Hắn nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên môi nàng, Hứa Ngọc nhắm mắt lặng im. Hai chiếc
lưởi ướt át dần dần quấn quýt lấy nhau. Miệng giai nhân thơm ngát ngọt ngào.

Cảm giác như thời gian còn ở Địa Cầu, một trưa hè nóng bức được ăn cây kem mát
lạnh. Trong tình yêu có lẽ chỉ duy nhất nụ hôn là bất tử. Thời gian qua đi.
Tiêu Phong cánh tay không ngừng lần xuống xiêm y thiếu nữ. Bàn tay khéo léo
vuốt ve nhào nặn khuôn ngực. Xiêm y rơi xuống, trước mắt hắn là cái cảnh ngàn
năm một thuở. Đẹp đến mức kinh tâm động phách

Đôi gò bồng đảo trắng nỏn nà săn chắc, không ngừng phập phồng theo nhịp thở ,
xung quanh ẩn ẩn một lớp lông tơ mỏng mịn. Căn tràn sức sống của thiếu nữ đôi
mươi. Trên cặp nhủ hoa hai chiếc núm nhỏ hồng nhuận phơn phớt. Tiêu Phong trái
tim không khỏi gia tốc một hồi

Bàn tay hắn như có ma thuật. Khéo léo nhào nặn. Hứa Ngọc tim đập chân run, đôi
môi vẫn quấn chặt lấy nhau. Thời gian trôi đi như vô biên vô hạn Xiêm y triệt
để rơi xuống.

Bên dưới là cả một kiệt tác của tạo hóa. Thân hình vệ nữ cân đối, hài hòa làn
da trắng muốt, mát lạnh như băng tuyết. Ẩn ẩn sau đôi chân thon dài miên man
là vùng tam giác đen bí mật, vùng gợi cảm nhất của người con gái.

Dưới bóng cây anh đào, hắn đặt giai nhân lên thảm cỏ xanh tươi. Xung quanh hoa
đào bay lất phất. Hai thân thể trần như nhộng cứ thế cuốn vào nhau trong sự
thăng hoa của khoái lạc. Âm dương giao hòa. Tiêu Phong khuôn mặt đỏ lừ, mồ
hôi tuôn ra như tắm.

Tiếng thở gấp, nhịp tim đập. Thanh âm rên rỉ đê mê ngây ngất như bản hợp ca có
thể đánh gục bất cứ kẻ nào dù đạo tâm có đến bao nhiêu kiên định. Đây là lần
đầu tiên của Tiêu Phong cũng như Hứa Ngọc.

Một mảnh đại địa chìm trong xuân sắc. Tiêu Phong cuống quýt như gà mắc tóc.
Giai nhân thì vặn vẹo đau đớn than lên một tiếng.

" Aaa! Chàng làm thiếp đau"

" Yên nào, đau một chút thôi, không sao đâu"

" Bạch. Bạch" Tiếng thanh âm hai nhục thân va chạm. Ban đầu còn chậm rải.
Nhưng biên độ cứ thế lớn dần . Hai con người, hai giới tính phối hợp với nhau
vô cùng hoàn hảo.

Vì là lần đầu nên có lẽ hơi vụng về. Nhưng con người sinh ra, tình ái vốn là
bản năng. Là nhu cầu thiết yếu nhất của cuộc sống. Không ai nói thêm với ai
một lời nào, cả hai cùng đắm chìm trong khoái hoạt. Nhất cử lên đỉnh vu sơn.

" Aa! Phê aaa! Chết ta. Lần đầu tiên ta làm chuyện ấy a!!! "

Tiêu Phong hét lên thảng thốt

......................

Nửa canh giờ sau. Hứa Ngọc thẹn thùng nhìn hắn . Trên đôi gò má lúc này hồng
nhuận phơn phớt. Nàng cười duyên, nụ cười kinh diễm đến mức hoa hờn Nguyệt
thẹn. Tiêu Phong cười khổ, ôm chặt Hứa Ngọc vào lòng.

" Đáng ghét! Chàng làm ta đau đến muốn chết"

" Hắc hắc.. Còn sướng đến muốn chết nữa chứ ?"

" Chàng dám trêu ta"

Hứa Ngọc nũng nịu. Tiêu Phong ánh mắt nhu hòa chất chứa tình. Hắn vuốt ve mái
tóc đen dài như dòng suối. Trên cơ thể nàng bây giờ không còn hương vị thiếu
nữ tinh thuần. Giờ phút này pha lẫn chút ít khí tức nữ nhân quyến rũ.

" Ta không nghĩ cuộc đời này lại may mắn đến như vậy. Được gặp nàng, được yêu
nàng và được dáp trả là chuyện hạnh phúc nhất cuộc đời Tiêu Phong ta. Nhân
sinh tuy vô thường, thân ta tuy tầm thường . Nhưng một khi đã yêu ai thì trái
tim ta bất di bất biến. ".

Một đời này như thế đã đủ. Hồng Trần chỉ cần như thế đã đẹp . Có gì hơn được
ngày ngày chung đụng nữ nhân mình say đắm. Có gì thú vị hơn khoái lạc nhân
sinh. Từ phàm nhân, tu sĩ hay thậm chí Tiên Nhân cũng không ngoại lệ.

Ai dấn thân lên Tu Tiên Lộ không vì một chữ " Vì" ?.. Vì trường sinh? Vì danh
vọng? Vì sức mạnh? Vì thân nhân? Hay vì một chữ tình? chung quy vẫn giống nhau

Đạo tâm được tạo nên bỡi chữ " Vì " tưởng chừng đơn giản đó. Nhưng ai nếu đã
đi qua đều khẳng định muôn đời bất hối. Tiêu Phong hắn trước đây vì vô tình mà
dấn thân, cũng vì mẹ già tại Địa Cầu. Vì bản thân và sau này có một chữ vì còn
nặng còn quan trọng hơn hết thảy.

Vì một chữ tình mà con đường sau này hắn đi sẽ rất khác. Con đường đó chỉ có
một mớ mông lung, hỗn độn và đầy đau khổ dằn vặt. Nước mắt sẽ trải dài trên
những bước chân hắn đi qua.

Mặt trời lúc này vừa khuất núi, hoàng hôn đỏ thẩm một vùng trời. Xa xa từng
đàn chim nối đuôi nhau bay về Sâm Lâm tìm hơi ấm. Từng cánh hoa anh đào vẫn
nhẹ nhàng rơi. Dường như còn chút níu kéo, chút không đành.

Màn đêm dần dần giáng lâm. Không trung mờ mịt xa xăm, không một tiếng động.
Không một âm thanh. Cô độc, tịch liêu cũng giống như con đường hắn đi sau này,
phủ đầy bóng tối. Chuyện về sau để sau hẵng nói. Còn bây giờ quân tử, giai
nhân vẫn ngồi bên nhau, kể cho nhau nghe những gì mình đã trải qua trong từng
ấy năm cách trở.

Đâu đó trong hư vô vẳng vẵng tiếng nguyệt cầm cùng thanh âm ai oán

.........................

" Bất thị ái phong trần - Tự bị tiền duyên ngộ - Hoa lạc hoa khai tự hữu thì -
Tổng lại đông quân chủ - Khứ dã chung tu khứ - Trú dã như hà trú? - Nhược đắc
sơn hoa sáp mãn đầu - Mạc vấn nô quy xứ !".

Dịch :

" Phải đâu thích kiếp phong trần - Tựa hồ túc trái tiền oan lỡ lầm - Hoa rơi
hoa nở âm thầm - Toàn do một vị chúa xuân xếp bày - Nên đi cho khỏi chốn này -
Ở thì biết ở sao đây, hỡi trời?- Ước bông hoa núi hái cài- Cần chi phải hỏi
thân này về đâu? ".

.....................

Kết thúc phần 1 tựa Xuyên Không Giả

Cùng đến với phần hai sầu, ly, bi thảm mang tên Khói Bụi Hồng Trần nhé. Sau
phần này mình sẽ sửa lổi chính tả cùng văn phong. Mong được mọi người hết lòng
ủng hộ

- Không Tâm Nguyệt Lượng-


Tiên Mộng - Chương #17