Người đăng: PeaGod
...
Sau khi nhận lấy đan dược từ sư phụ, Lăng Tiểu Ngư lập tức trở về tìm Chu Đại
Trù, đem chia cho hắn một viên, đúng như lời đã nói cùng Lăng Thanh Trúc trước
đó.
Đơi với món quà có giá trị to lớn ấy, Chu Đại Trù thật sự đã rất bất ngờ. Mới
đầu hắn không chịu nhận, bảo Lăng Tiểu Ngư hãy để lại cho mình dùng. Tất nhiên
là Lăng Tiểu Ngư đã nhanh chóng gạt đi. Tiếp đấy, trải qua một đỗi phân tích,
lựa lời khuyên can, Lăng Tiểu Ngư rốt cuộc cũng thành công khiến cho Chu Đại
Trù nhận lấy đan dược...
Trong khi đó, về phần mình, với viên Tà Lôi Hoàn còn lại, Lăng Tiểu Ngư cũng
đem phục dụng luôn hôm ấy. Hắn cần phải đề thăng tu vi.
...
Quá trình đột phá từ cảnh giới vấn đỉnh sơ kỳ đỉnh phong lên vấn đỉnh trung kỳ
của Lăng Tiểu Ngư diễn ra rất suôn sẻ. Nhờ có Tà Lôi Hoàn hỗ trợ, tu vi của
hắn thậm chí còn tăng nhiều hơn so với dự kiến. Thế mới thấy, Tà Lôi Hoàn là
cỡ nào hữu ích. Tính ra thì nó đã giúp Lăng Tiểu Ngư giảm được kha khá thời
gian tu luyện. Song song, nó còn giúp hắn cải thiện thể chất, mở rộng kinh
mạch nữa...
Theo lý, khi mà kết quả đã tốt đẹp như vậy thì Lăng Tiểu Ngư phải nên vui mừng
mới đúng. Nhưng đằng này hắn lại đang có những biểu hiện hoàn toàn khác hẳn.
Trên mặt hắn vui đâu chả thấy, nhìn được đây tất cả chỉ là sự lo lắng, ngờ
vực...
Căn nguyên chuyện này bắt nguồn từ chính cơ thể, hay chính xác hơn là trên đôi
tay hắn. Ở lòng bàn tay, cả trái lẫn phải, hai vết bớt hình con cá đã lại một
lần nữa phát sinh biến đổi. Tuy nhiên lần này, dị biến không ở hình dáng bên
ngoài mà là bản chất bên trong.
Kể từ thời điểm Lăng Tiểu Ngư chính thức tiến nhập cảnh giới vấn đỉnh trung kỳ
thì hắn đã liền nhận ra một điều: ẩn trong vết bớt hắc bạch song ngư là hai
nguồn lực lượng to lớn. Càng đáng bận tâm hơn nữa là hai nguồn lực lượng này,
chúng lại tách biệt hoàn toàn với linh lực trong cơ thể hắn.
Trước đây Lăng Tiểu Ngư hắn cũng đã nhiều lần tự mình tra xét, nhưng là kết
quả, mười lần như một, hắn thủy chung đều không khám phá ra được gì. Kể cả có
dùng nội thị thuật thì thấy được bất quá cũng chỉ huyết nhục của bản thân mà
thôi. Đôi hắc bạch song ngư kia, chúng chả khác gì là những vết bớt bình
thường hết.
Phải, trước đây là vậy, nhưng còn bây giờ...
Lăng Tiểu Ngư hắn đã cảm nhận được rồi. Bên trong hắc bạch song ngư, mỗi cái
đều tồn tại một khoảng không gian giống hệt như đan điền, cũng chứa đựng lực
lượng. Hơi khác là nguồn lực lượng này lại không rõ thuộc tính. Nó chẳng phải
ngũ hành kim - mộc - thủy - hoả - thổ, cũng chẳng phải biến dị băng - phong -
lôi. Nó thuộc về một phạm trù khác. Cái phạm trù mà Lăng Tiểu Ngư còn chưa đủ
tri thức để nhận biết chứ đừng nói lý giải.
Và đó cũng chính là nguyên do vì sao hắn lại lo lắng, ngờ vực.
Ban đầu trống rỗng sau bỗng hiện ra một đôi hắc bạch song ngư, lúc này trong
song ngư lại lộ ra không gian chứa đựng hai nguồn lực lượng kỳ quái, liên tiếp
là những biến đổi... Cùng với chúng, tư chất Lăng Tiểu Ngư hắn cũng ngày càng
cao hơn, cơ thể cũng ngày càng cường đại hơn. Từ một kẻ bình phàm hắn đã trở
thành thiên tài chính hiệu, thời gian mới có bao lâu?
Vài năm mà thôi.
Chỉ mới vài năm mà hắn đã đổi thay nghiêng trời lệch đất, thử hỏi thêm vài
chục năm nữa sẽ thế nào? Có phải cơ thể hắn lại tiếp tục phát sinh dị biến? Có
phải hắn rồi sẽ trở thành một tồn tại yêu nghiệt, đúng như hoài nghi của sư
phụ?
"Lẽ nào... ta chính là hung linh chuyển thế?".
Cúi nhìn đôi hắc bạch song ngư nơi lòng bàn tay, Lăng Tiểu Ngư khẽ thốt.
"Hai dấu vết này, chúng thực sự là đồ hình thái cực ư?".
"Ta...".
Trong phòng không gió mà Lăng Tiểu Ngư vẫn thấy rùng mình. Hắn không dám nghĩ
tiếp.
"Không đâu. Ta sao có khả năng là hung linh chuyển thế được. Dự ngôn rõ ràng
đã nói dấu hiệu nhận biết hung linh là 'lưng tàng thái cực, mắt hiện hoàng
lân' kia mà. Trên tay ta dù có thật là thái cực đồ đi nữa thì vị trí cũng sai
biệt...".
"Nhất định không phải ta. Lăng Tiểu Ngư ta trước giờ luôn tôn kính sư phụ, một
lòng với Thiên Kiếm Môn. Ta làm sao sẽ gây hoạ cho môn phái, làm sao có khả
năng diệt trừ chính giáo. Chắc chắn chỉ là một chút trùng hợp...".
Một chút lo lắng, một chút sợ hãi, chúng đã khiến Lăng Tiểu Ngư phải tìm ra lý
do để tự trấn an mình. Những điều có lợi nhất. Nghiêng hẳn về một phía.
Hắn không nghĩ, hay đúng hơn là không dám nghĩ theo chiều ngược lại. Rằng dị
biến sẽ tiếp tục phát sinh, rằng rất có thể sự thay đổi tiếp theo sẽ chẳng
diễn ra ở tay mà là ở lưng, ở mắt. Rằng tại đó, một đồ hình thái cực sẽ hiện
ra, một cặp hoàng lân sẽ lộ diện...
Lăng Tiểu Ngư hắn tự trấn an mình tất cả chỉ là "một chút trùng hợp", nhưng
hắn không dám hỏi sự trùng hợp này đại biểu cho điều gì và dùng cái gì để giải
thích.
Nếu hắn không phải hung linh chuyển thế thì hắn là thứ gì?
Một người bình thường thì làm sao cơ thể lại liên tiếp phát sinh biến đổi như
vậy được.
...
Khác với trước đây, lần này Lăng Tiểu Ngư đã không đem tình trạng khác thường
của mình kể lại cho Lăng Thanh Trúc nghe, mặc dù nàng đã từng căn dặn hắn nhất
định phải làm như thế. Có lẽ sâu trong thâm tâm hắn cũng đã bắt đầu ngờ vực về
"thân thế" của mình.
Tất nhiên trên hết vẫn là do sợ hãi. Nhớ lần trước, khi hắn đưa hắc bạch song
ngư ra cho Lăng Thanh Trúc xem, nàng chẳng nói một lời đã liền ra tay đánh
hắn, cầm kiếm chĩa về phía hắn. Tuy nói đa phần chỉ là cảnh báo, thăm dò nhưng
bộ dạng ngập tràn sát ý của Lăng Thanh Trúc nàng khi ấy vẫn vô cùng kinh
khủng, dư sức để làm hắn bị ám ảnh.
Niềm tin không thắng được nỗi sợ, Lăng Tiểu Ngư đành phải lừa người dối mình,
giữ kín mọi chuyện. Con đường phía trước, hắn vẫn phải tiếp tục bước đi...
...
...
Một tháng thời gian rồi cũng dần qua hết. Tính đến hôm nay thì Thiên nhân luận
pháp chỉ còn năm ngày nữa là chính thức diễn ra.
Trong khoảng thời gian này, trên dưới sơn môn ai nấy cũng đều khẩn trương
chuẩn bị. Bận lòng nhất thì dĩ nhiên là những đệ tử chân truyền trực tiếp tham
dự và các vị phong chủ.
Thiên nhân luận pháp xưa giờ vẫn luôn được xem là một ngày trọng đại của Thiên
Kiếm Môn. Nó không đơn giản chỉ là một cuộc so tài giữa năm chi mạch, nơi để
các vị phong chủ kiểm chứng thực lực của môn đồ. Trên tất thảy, tìm ra được
đối tượng đáng để bồi dưỡng thành trụ cột tông môn mới là điều cốt yếu.
Trong đại hội này, người được vinh danh chẳng những sẽ đạt được nhiều phần
thưởng giá trị, trở thành đối tượng được ưu tiên hỗ trợ hàng đầu mà còn giúp
cho chi mạch của mình có thêm tài nguyên để ban phát xuống dưới. Từ đó, phong
chủ - người đứng đầu chi mạch - cũng sẽ nở mày nở mặt...
Lại nói, so với mọi năm thì Thiên nhân luận pháp năm nay đặc biệt hơn nhiều.
Phần thưởng thì thôi không nói, giá trị tăng gấp mấy lần; đáng lưu tâm, khiến
người khao khát đây là ba suất tiến vào bên trong Kiếm Mộ.
Thiên Kiếm Môn trừ bỏ Ngũ Đại Tiên Kiếm thì Thập Đại Bảo Kiếm chính là những
thanh kiếm có phẩm cấp cao nhất, uy năng cực kỳ đáng gờm. Hơn hai ngàn năm
trước, tổ sư gia của phái Thiên Kiếm là Lý Bất Tri đã lập ra Kiếm Mộ, đem
chúng để ở bên trong, chờ người tới rút. Điều kiện thì khỏi phải nghĩ, tất
nhiên là khá ngặt.
Từ xưa đến giờ, kẻ được phép tiến vào bên trong Kiếm Mộ có ai không phải bậc
đức cao vọng trọng, vài ba trăm tuổi?
Hạng tiểu bối như đám người Tô Đông Vũ, Dương Tiểu Ngọc hiện nay ư? Căn bản là
chưa từng có.
Lần này là một ngoại lệ hiếm hoi. Đứng trước cơ hội ngàn năm có một này, chẳng
cần động não cũng biết nó quan trọng thế nào với các đệ tử chân truyền tham
gia Thiên nhân luận pháp năm nay.
Chỉ là... Khao khát thì khao khát, giành được hay không lại là chuyện khác.
Tiến vào Kiếm Mộ chỉ có ba suất mà trong đó, hai suất gần như chắc chắn đã
thuộc về Tô Đông Vũ và Dương Tiểu Ngọc rồi. Trong số mười hai đệ tử tham gia
Thiên nhân luận pháp lần này thì cũng chỉ có hai người bọn họ đã thành tựu
chân nhân, ai thắng nổi họ?
Trừ phi là hai người bọn họ đối đầu nhau ở hai vòng đấu đầu thì may ra mới có
người bị loại. Nhưng điều đó là không thể. Các vị phong chủ sao có khả năng để
nó xảy ra được.
Tóm lại, ba suất tiến vào Kiếm Mộ thực chất chỉ còn lại một suất có thể tranh
đoạt. Phần thắng lớn nhất, theo như nhận định của đại đa số thì không ai khác
ngoài Lưu Cảnh Thiên - người đang ở cảnh giới vấn đỉnh hậu kỳ đỉnh phong.
Phần các đệ tử Trúc Kiếm Phong ư?
Mộng Kiều thì coi như vô vọng, chỉ e ngay vòng đầu tiên nàng cũng chẳng vượt
qua nổi. Chu Đại Trù thì tốt hơn, với tu vị vấn đỉnh hậu kỳ sau khi phục dụng
Tà Lôi Hoàn thì chí ít cũng nắm chắc vị trí thứ tư. Riêng phần Lăng Tiểu
Ngư...
Ở Thiên Kiếm Môn, Lăng Tiểu Ngư thực ra rất là nổi tiếng. Nhưng người ta nhớ
đến hắn không phải vì hắn có tư chất tuyệt đỉnh hay ngộ tính kinh người; người
ta nhớ đến hắn chỉ đơn giản là bởi những điều ngược lại. Một kẻ vốn dĩ tư chất
bình phàm mà lại có thể trở thành chân truyền đệ tử, ngẫm cũng "hay ho" lắm.
Mặc dù chẳng nói ra nhưng có rất nhiều người không vừa mắt Lăng Tiểu Ngư. Lớp
đệ tử ngoại môn, nội môn thì ganh ghét, đố kị; phần chân truyền đệ tử thì chủ
yếu là xem thường. Trong mắt những người như Tô Đông Vũ, Lưu Cảnh Thiên, Lăng
Tiểu Ngư căn bản không có tư cách xếp cùng danh phận "chân truyền" với mình.