Rời Khỏi Bích Du Cung


Người đăng: PeaGod

Phỉ Thúy chép miệng cho qua. Người ta đã không muốn thì mình cũng đừng nên
miễn cưỡng.

Cúi xuống bàn, nàng nhìn xem chiếc giới chỉ cùng những túi trữ vật còn lại,
rồi từ trong giới chỉ nàng đem mấy món pháp bảo lấy ra. Âm Sát Châu, Quỷ Linh
Kiếm, chúng rất nhanh liền hữu trong tầm mắt Ngọc Vô Tâm.

Ngọc Vô Tâm ngay lập tức chú ý. Hai món đồ vật kia chính là pháp bảo của Giả
Hành Khôn, uy lực rất lớn. Phỉ Thúy đây là muốn đưa cho nàng sao?

Ngọc Vô Tâm thực cũng có chút mong đợi, song đáng tiếc, lần này Phỉ Thúy đã
làm nàng thất vọng. Hai kiện bảo vật kia, Âm Sát Châu và Quỷ Linh Kiếm, chúng
đã vừa mới được Phỉ Thúy đem thu vào túi riêng của mình.

"Vô Tâm, nàng không có bất mãn gì đấy chứ?".

Ngọc Vô Tâm liếc lên, không nói gì.

"Khì... coi cái mặt nàng kìa." Phỉ Thúy thu lại tiếu ý, nói tiếp: "Viên hắc
châu cùng bảo kiếm này tuy rất lợi hại, song pháp bảo của ta vốn không thiếu.
Yên tâm, chúng là của nàng đấy".

Của ta?

Ngọc Vô Tâm đưa ánh mắt nhìn sang túi trữ vật trên người Phỉ Thúy, giống như
muốn nói: "Nếu là đồ vật của ta thì sao ngươi lại thu vào trong túi riêng?".

Không khó để hiểu, Phỉ Thúy giải thích: "Vô Tâm, cảnh giới hiện tại của nàng
mới chỉ là Vấn đỉnh trung kỳ, còn chưa dùng được Pháp bảo. Đợi khi nào nàng
tiến vào Linh châu kỳ thì ta sẽ đem chúng giao cho nàng. Hmm... Trên hai món
pháp bảo này vẫn còn ấn ký, muốn sử dụng được thì trước cần phải đem ấn ký xoá
đi rồi tế luyện lại. Tu vi họ Giả kia cao hơn ta, thành thử sẽ hao phí chút
thời gian".

Mặc dù biết rõ tâm tư Phỉ Thúy cũng không có đơn giản như vậy song Ngọc Vô Tâm
vẫn thuận tình nghe theo. Tuy nói cái chết của Giả Hành Khôn cũng có sự góp
mặt của nàng, nhưng xuất lực chủ yếu vẫn là Phỉ Thúy. Ngay từ đầu nếu Phỉ Thúy
dốc hết toàn lực thì mạng Giả Hành Khôn kia đã chẳng kéo lâu như vậy.

"Thôi nào, đừng có mất hứng".

Phỉ Thúy cầm lấy hai chiếc túi trữ vật trên bàn đẩy về phía Ngọc Vô Tâm: "Đây,
cho nàng hết".

Hả?

Thần sắc Ngọc Vô Tâm tức thì biến đổi. Nàng rất ngạc nhiên. Phỉ Thúy vậy mà
đem hết chiến lợi phẩm đưa cho nàng, chuyện này... không phải là quá hào phóng
hay sao?

Dạ nghi hoặc song động tác nơi tay cũng không chậm. Ngọc Vô Tâm đem cả hai túi
trữ vật thu lấy ngay. Tài bảo đã đưa tới ngu gì không nhận.

"Cảm ơn".

"Hì hì..." Phỉ Thúy cười quyến rũ: "Hôn một cái để tỏ thành ý đi".

"Kiếu".

...

...

"Ngọc thiếu chủ, mời đi lối này".

Trên con đường mòn Ngọc Vô Tâm theo chân một nữ đệ tử Bích Du Cung đi vào ngả
rẽ, hướng đến Tố Thanh Viên.

Ở giữa vườn hoa, dưới mái đình có một người đang đợi sẵn. Là một thiếu phụ bề
ngoài tuổi độ hai chín ba mươi, mặc một bộ tử y tinh kỳ, tóc búi cao, dáng
hình cân đối trông rất cao sang quý phái.

"Tham kiến cung chủ".

"Ngọc thiếu chủ không cần đa lễ".

Liên Vân Nguyệt tươi cười đón tiếp. Nàng chỉ vào chiếc ghế đá nơi đối diện
bảo: "Ngọc thiếu chủ xin mời ngồi".

"Đa tạ".

An vị xong, lúc này Ngọc Vô Tâm mới hỏi: "Không biết cung chủ cho gọi Vô Tâm
là có gì muốn chỉ dạy?".

"Chỉ dạy thì không dám. Ta mời thiếu chủ đến đây là muốn cảm ơn".

"Cảm ơn?".

"Phải." Liên Vân Nguyệt nhẹ gật đầu: "Lần này nếu không nhờ thiếu chủ thông
tin thì Bích Du Cung ta e đã gặp rắc rối".

"Vãn bối chỉ là tình cờ khám phá được âm mưu, không dám nhận công".

"Ngọc thiếu chủ khách sáo rồi".

Liên Vân Nguyệt lấy ra một túi trữ vật đã sớm chuẩn bị sẵn đưa cho Ngọc Vô
Tâm: "Một chút thành ý mong thiếu chủ nhận lấy".

"Việc này...".

"Ngọc thiếu chủ xin đừng từ chối".

Căn bản cũng không định chối từ, Ngọc Vô Tâm đưa tay tiếp nhận, miệng nói
tiếng cảm ơn.

"Thiếu chủ xem xem có vừa ý hay không".

Hơi ngờ vực, Ngọc Vô Tâm rót thần thức vào trong túi trữ vật.

Cái này...

Chưa xem chưa biết, vừa xem qua hai mắt Ngọc Vô Tâm liền ngưng lại. Linh
thạch, tài liệu, phù lục... bên trong túi tài bảo thật sự là không ít, so với
tưởng tượng còn muốn nhiều hơn.

"Cung chủ, phần thưởng này thật là quá hậu, vãn bối...".

Liên Vân Nguyệt lắc đầu, lấy tay ra hiệu ngăn không để Ngọc Vô Tâm nói hết ý
trong lòng.

"Nhờ Ngọc thiếu chủ thông tin mà Bích Du Cung ta mới có thể kịp thời ứng phó
địch nhân, không những thế còn trừ khử được gian tế, giải quyết cái hoạ khôn
lường. Một chút bảo vật nào có đáng chi. Thêm nữa...".

Liên Vân Nguyệt dừng một chút rồi nói tiếp: "Thiếu chủ tư chất cao vời, trong
tu luyện lẫn đan đạo đều siêu việt hơn người, tương lai nhất định thành tựu
tông sư. Bích Du Cung ta rất muốn cùng với thiếu chủ kết giao".

À, ra là vậy. Ngọc Vô Tâm nghĩ mình đã hiểu được đôi chút. Liên Vân Nguyệt có
một đứa con gái là Liên Anh. Cô gái này tư chất thấp kém, kinh mạch mỏng manh,
cần phải có đại lượng đan dược bù đắp mới miễn cưỡng tu luyện được. Tu tiên
đạo có chín đại cảnh giới, càng lên cao đột phá càng khó khăn, tương lai, Liên
Anh nếu muốn thu được thành tựu thì bắt buộc phải có thêm nhiều linh đan thánh
dược trân quý nữa. Bích Du Cung mặc dù là đại tông môn, song nếu xét về trình
độ luyện đan chế dược thì còn lâu mới bì được với Phiêu Hương Các. Nay Liên
Vân Nguyệt tỏ thành ý kết giao, âu cũng chẳng lạ.

"Bích Du Cung là một trong tam đại thế lực đứng đầu chính đạo, có thể giao hảo
với quý cung Vô Tâm cầu còn không được".

"Thiếu chủ khách khí...".

Tại tiểu đình, Ngọc Vô Tâm cùng Liên Vân Nguyệt vui vẻ trò chuyện thêm một lúc
thì chia tay, ai về nhà nấy.

Đại hội Kết anh sớm đã kết thúc nên Ngọc Vô Tâm cũng chẳng có lý do gì để nán
lại thêm nữa, nàng quyết định phản hồi sư môn.

Trước khi đi, không ngoài dự liệu, Phỉ Thúy đã tận tình đưa tiễn, mãi ra khỏi
sơn môn mới chịu dừng chân.

Ánh mắt lưu luyến u buồn, Phỉ Thúy hỏi: "Nàng thật phải đi sao?".

"Đại hội Kết anh đã qua, ta cần trở về phục mệnh".

"Không thể ở thêm mấy ngày sao?".

"Ở nhà sư tôn đang đợi".

Phỉ Thúy thở ra một hơi, khẽ phất tay, lấy ra một cuốn ngọc giản đưa cho Ngọc
Vô Tâm: "Đây chính là tâm đắc tu luyện của mẫu thân ta, đối với nàng chắc chắn
hữu dụng. Nàng cầm lấy đi".

Ngọc Vô Tâm đưa tay tiếp nhận, trong lòng cảm kích. Tâm đắc tu luyện của cao
thủ Linh châu hậu kỳ rất đỗi quý giá, kể cả sư đồ nhiều khi cũng không nói
hết, nay Phỉ Thúy đem tặng như vậy...

"Cảm ơn".

"Không có hứa hẹn gì sao?" Phỉ Thúy lộ vẻ trông mong.

Có chút miễn cưỡng, Ngọc Vô Tâm nói: "Tâm ý của ngươi ta sẽ ghi nhớ trong
lòng. Tu vị của ta còn thấp không giúp được nhiều, song nếu ngươi cần luyện
chế đan dược gì thì cứ tới Phiêu Hương Các tìm ta".

"Haizz... Nàng thật chẳng hiểu phong tình gì cả".

Phỉ Thúy lắc đầu, lấy ra từ trong lòng một miếng ngọc cũng là lệnh bài: "Đây
là tín vật của ta, sau này nàng gặp khó khăn gì thì hãy tới Bích Du Cung tìm
ta".

"Ngươi bảo trọng".

"Nàng cũng vậy".

...

Ngọc Vô Tâm tế ra phi kiếm, ngự khí phi hành, khoảng nửa ngày sau thì dừng
lại.

Nàng vẫn chưa về Phiêu Hương Các, ngọn núi trước mặt này cũng không phải
Trường Bạch Sơn. Đó là một phường thị tu tiên.

Nói một chút về phường thị tu tiên này, so với những phường thị lớn khác thì
nó có chút đặc biệt. Phường thị này không phải tài sản của đại tông môn mà là
do các gia tộc tu tiên cùng nhau liên hợp mở ra. Trải qua hàng trăm năm phát
triển, nơi đây bây giờ đã có quy mô không nhỏ, thậm chí sánh được với cả
phường thị của đại tông môn.

Tuy gọi là phường thị nhưng nó rộng lớn không khác một thành trì ở thế tục.
Đường chính rộng tới mấy trượng, bên cạnh các tòa kiến trúc san sát nối tiếp
nhau, còn có vô số đường nhỏ xen kẽ tạo thành mạng lưới dày dặc. Nơi đây không
những chỉ giao dịch vật phẩm mà còn cung cấp các loại dịch vụ cho tu tiên giả.
Tỉ như tụ tiên lâu chẳng hạn.

Đúng như tên gọi, tụ tiên lâu là nơi để cho các tu sĩ cùng nhau tụ tập; nơi
đây chuyên phục vụ các loại tiên tửu, linh thực, linh trà với nguyên liệu
chính là các loại yêu thú cùng kỳ hoa dị thảo được chế biến nấu nướng tinh mỹ.

Vị ngon của yêu thú vốn vượt xa dã thú, có lời đồn nó có thể giúp tu sĩ tăng
tiến tu vi. Còn có cả trà lâu do dùng nhiều loại linh dược pha thành các loại
trà bí truyền.

Giống như thế tục, các tu tiên giả lúc thưởng trà cũng thích đàm luận chuyện
trên trời dưới đất. Vì vậy ở những chỗ thế này cũng nghe được không ít tin
tức. Lúc này, Ngọc Vô Tâm chính là đang ở trong tụ tiên lâu nghỉ chân thưởng
trà.

Bên cạnh cửa sổ, nàng vừa đưa ly trà nhấp khẽ vừa chú tâm nghe ngóng...


Tiên Môn - Chương #812