Người đăng: PeaGod
Đêm hôm đó, bên trong động phủ của Ngọc Vô Tâm.
Giữa lúc Thu Đồng đang ẩn mình trong dưỡng hồn quán thì bên ngoài, Tố Tâm đã
chủ động tìm đến Ngọc Vô Tâm. Cô bé bày ra một kết giới cách âm, sau đó mới
hỏi: "Ngọc sư tỷ, việc đánh cướp phế đan rất khó khăn sao?".
Ngọc Vô Tâm dường như cũng đoán ra được vài phần ý tứ, đáp: "Phế Đan Phòng cấm
chế thô sơ, cũng không có cao thủ nào canh giữ. Song đan dược bên trong mỗi
một loại đều có trương mục ghi chép rõ ràng, cách vào ba hôm lại có đệ tử vào
kiểm kê, nếu ta đích thân ra tay mà chẳng may để lộ sơ hở... Phiêu Hương Các
này cũng không có đơn giản như cái vẻ bề ngoài".
"Vì vậy cho nên sư tỷ muốn để cho Thu Đồng đi lấy trộm? Nếu có xảy ra chuyện
gì thì cũng chỉ Thu Đồng gánh chịu?".
Tố Tâm tiếp lời: "Ngọc sư tỷ, có phải sư tỷ đã thi triển thủ đoạn lên người
Thu Đồng rồi không?".
Ngọc Vô Tâm nhíu mày, trầm mặc một đỗi thì nói: "Tố Tâm, chúng ta vốn là kẻ
trong tà đạo. Chuyện hại người lợi mình vốn dĩ rất đỗi bình thường. Thế nào?
Muội trách ta?".
"Muội..." Tố Tâm cắn môi: "Sư tỷ, mấy năm qua muội và Thu Đồng mỗi ngày đều ở
bên cạnh nhau. Thu Đồng là một cô gái tốt, bản tính rất thiện lương, con người
rất có nghĩa khí...".
"Nghĩa khí?" Ngọc Vô Tâm lắc đầu: "Kẻ trong tà đạo không giảng nghĩa khí".
"Sư tỷ...".
"Được rồi, muội không cần nói nữa, ý ta đã quyết. Việc thâu lấy phế đan, suông
sẻ hay trắc trở, tất cả phải trông vào vận khí của nó thôi".
...
Thời gian sau đó Tố Tâm cũng có vài lần nhắc đến chuyện cũ, cầu Ngọc Vô Tâm
hồi tâm chuyển ý, song trước sau như một đều bị Ngọc Vô Tâm gạt đi. Thu Đồng
đối với nàng cũng bất quá người dưng nước lã mà thôi. Ít ra thì nàng tự nhủ
với lòng mình như vậy.
Cứ thế ngày tháng chống trôi, sau hai tháng trời chuẩn bị, rốt cuộc ngày tiến
hành kế hoạch thâu lấy phế đan cũng đã đến. Ngày mai, là thành công hay thất
bại, Thu Đồng bình an hay sẽ gặp nạn, hết thảy đều sẽ rõ ràng.
"Ngọc sư tỷ, dưới chân núi bên kia có con sông, muội và Thu Đồng muốn đi xem
một chút." Cách Trường Bạch Sơn sáu trăm dặm về hướng tây, trên một ngọn thạch
sơn, Tố Tâm chạy lại chỗ Ngọc Vô Tâm đang tu tập thần thông, hỏi ý.
Ngọc Vô Tâm vốn bận lòng tu luyện nên cũng không quá lưu tâm, phất tay bảo:
"Đi đi. Nhớ cẩn thận".
"Biết rồi!".
Tố Tâm vui vẻ quay người chạy đến chỗ Thu Đồng đang đứng đợi, sau đó cả hai
hoá thành hai đạo độn quang bay đi.
Còn lại một mình trên đỉnh cô sơn, Ngọc Vô Tâm tiếp tục tu tập những thần
thông bên trong thiên công pháp Linh Tịch Ma Thiên Quyết thần diệu.
Chiếu theo pháp quyết, nàng đem linh lực điều động. Lát sau nhìn lại thì thấy
quanh thân thể nàng hiện đang có sáu tấm thuẫn màu đen bao bọc, bề mặt mỗi tấm
đều nổi lên hình ác quỷ nhe nanh trông khá là đáng sợ.
Thần thông này chính là Thiên Ma Cửu Thuẫn. Theo lý thuyết, thời điểm thành
công thi triển ra được chín tấm hộ thuẫn thì coi như đạt đến tiểu thành. Nay
Ngọc Vô Tâm đã thi triển ra sáu cái, như vậy cũng tức là đã đi được hai phần
ba đoạn đường.
"Cửu thuẫn cùng hiện thì lực phòng ngự liền vượt qua cực phẩm Linh khí, tiếp
cận đẳng cấp Pháp bảo. Tiếp tục tu tập lên, thời điểm hắc thuẫn ẩn hiện huyết
quang thì sẽ chân chính sánh ngang Pháp bảo; sau đó, khi huyết quang lộ rõ thì
dù Pháp bảo do tu sĩ Nguyên anh nhiều năm hao tốn chân nguyên bồi đắp cũng
chưa chắc so được".
Ngọc Vô Tâm càng tu tập, cảm nhận được sự lợi hại của thần thông thì trong
lòng đối với vị Thiên Diệp Huyền Tôn kia càng thêm bội phục. Có thể sáng tạo
ra được một thiên công pháp ghê gớm bậc này thì khẳng định lúc sinh thời ông
cũng rất lợi hại, dám cá thuộc hàng thiên kiêu.
"Nguyên anh kỳ sao? Một ngày nào đó Ngọc Vô Tâm ta cũng sẽ đạt tới".
Thu công bình khí một lúc, Ngọc Vô Tâm chuyển sang tu tập loại thần thông thứ
hai: Tam Đồ Chỉ.
So với trước thì bây giờ khuôn mặt nàng càng trở nên ngưng trọng hơn. Linh lực
mau chóng được điều động đến bàn tay phải, dồn hết ở ngón trỏ, Ngọc Vô Tâm
chậm rãi nâng ngón tay ấy lên, bất ngờ phát lực.
Chỉ thấy từ đầu ngón tay, một đạo huyết quang bắn ra, tốc độ cực nhanh. Thời
điểm va chạm cùng vách núi thì ngay lập tức một tiếng bạo liệt vang lên, một
mảng núi hoàn toàn nát vụn, biến thành bột phấn.
Uy lực kinh người!
"Không hổ là đại thần thông được Thiên Diệp Huyền Tôn tâm đắc nhất, quả nhiên
lợi hại... Nhưng mà linh lực tiêu hao cũng không ít".
Ngọc Vô Tâm hồi tưởng lại một đòn vừa thi triển, âm thầm rút ra những kết
luận. Một đỗi sau thì nàng lại tiếp tục chiếu theo pháp quyết xuất chiêu. Cứ
thế, một chỉ rồi một chỉ, những thanh âm bạo liệt nối nhau vang lên.
Nửa canh giờ sau, Ngọc Vô Tâm lúc này đã thấm mệt. Thậm chí cho dù có nắm
trung phẩm linh thạch trong tay thì nàng vẫn không thể bù đắp kịp lượng linh
lực đã tiêu hao. Mỗi một lần thi triển Đồ Nhân Chỉ đều hao tổn rất nhiều linh
lực.
"Phải nghỉ ngơi một chút thôi".
Ngọc Vô Tâm lấy tay lau ngang vầng trán sớm đẫm mồ hôi, đang tính tìm nơi bóng
mát nghỉ mệt thì thần tình khẽ đổi. Nàng khựng lại, quay sang nhìn hướng tây
nam. Nơi đó có hai đạo độn quang đang hướng bên này tiến lại. Hai cỗ khí tức
kia đúng là của Tố Tâm và Thu Đồng. Chỉ có điều cái tốc độ độn quang này rất
gấp...
Có chuyện xảy ra!
Trong lòng nổi lên cảm giác bất an, Ngọc Vô Tâm tung người lên không, hướng
chỗ Tố Tâm và Thu Đồng bay đến.
"Ngọc sư tỷ!".
"Tố Tâm, đã xảy ra chuyện gì?!".
"Thu Đồng... Thu Đồng trọng thương rồi!".
Thật ra chẳng cần Tố Tâm thông báo thì Ngọc Vô Tâm cũng nhìn ra được rồi. Thu
Đồng bây giờ khí tức yếu nhược, nhân ảnh mờ đi, rõ ràng thụ thương không nhẹ.
"Kẻ nào ra tay?".
"Muội... muội không biết. Lúc nãy muội và Thu Đồng bay dọc theo con sông thì
bất ngờ bị một đám tu sĩ chạy ra chặn đường, nói là may mắn gặp được thuần âm
chi hồn muốn thu thập. Bọn chúng vây đánh muội và Thu Đồng khiến Thu Đồng
trọng thương, may muội xuất ra bảo vật sư tỷ đưa cho nên mới doạ lui được
chúng".
"Không phải ta bảo ngươi nên cẩn thận, đừng có đi xa rồi sao?!".
Ngọc Vô Tâm bởi lo lắng, nhất thời không kiềm được mà lớn tiếng. Nhưng trách
thì trách, nàng vẫn nhanh chóng đem Thu Đồng đi chữa trị. Đầu tiên là dùng
linh lực giúp cho thiếu nữ này ổn định thương thế, sau đó xuất ra linh thủy
liệu thương. Để phòng ngừa những trường hợp bất trắc như hiện tại, mấy năm qua
Ngọc Vô Tâm đã có nghiên cứu, chế luyện ra không ít thứ có tác dụng với quỷ
hồn. Thành thử bây giờ cho dù Thu Đồng bất ngờ gặp chuyện cũng chẳng phải vấn
đề gì quá to tát, nan giải.
Một lúc sau, khi thương thế Thu Đồng đã hoàn toàn ổn định, lúc này Ngọc Vô Tâm
mới đem thiếu nữ thu vào dưỡng hồn quán cho nàng nghỉ ngơi, kế đấy thì quay
sang nhìn Tố Tâm.
"Ngọc sư tỷ, muội xin lỗi. Tất cả đều là lỗi của muội".
"Hừ... Xảy ra chuyện rồi mới biết lỗi, không phải là muộn quá hay sao?".
"Muội...".
"Trở về Phiêu Hương Các rồi nói".
Thái độ lạnh lùng, Ngọc Vô Tâm chẳng buồn đợi phản hồi thì đã đem Tố Tâm thu
luôn vào bên trong dưỡng hồn quán rồi hoá thành một đạo độn quang bay trở về
Phiêu Hương Các.
...
Trong động phủ, Ngọc Vô Tâm lúc này đã bình tĩnh lại. Nàng gọi Tố Tâm ra, bắt
đầu truy hỏi:
"Mau nói cho ta biết, những kẻ đã tấn công ngươi và Thu Đồng, bọn chúng có
hình dạng thế nào?".
"Bọn chúng mặc y phục giống nhau, hẳn là người của tông môn. Tên cầm đầu tuổi
khoảng tứ tuần...".
Nói qua một chút, Tố Tâm sau đấy thi triển thuật pháp, dựa vào đoạn ký ức nọ
đem hình ảnh biến hoá ra, phơi bày ra ở trước mặt Ngọc Vô Tâm.
Ngọc Vô Tâm xem qua hình ảnh, chân mày khẽ nhíu. Kẻ này cũng không phải nhân
vật tiếng tăm, muốn một sớm một chiều tra ra cũng chẳng dễ, chỉ e cần tìm đến
tận tông môn, bắt lấy những môn nhân ở đó để mà sưu hồn mới mong kiếm được.
Hừ, dám đả thương quỷ hồn của ta, ngươi đúng là chán sống...
"Sư tỷ, nếu... nếu không còn gì nữa thì muội vào dưỡng hồn quán đây. Muội muốn
chăm sóc Thu Đồng".
Ngọc Vô Tâm liếc qua, bảo: "Nói với nó ngày mai không cần phải đi lấy trộm phế
đan nữa.... Về sau cũng không cần".
Hả?
Câu đầu thì không có gì đặc biệt, thế nhưng khi nghe đến câu thứ hai, Tố Tâm
không khỏi ngạc nhiên.
"Sư tỷ, ý tỷ là Thu Đồng không cần... không phải...?".
"Ta nói còn chưa rõ sao?".
Câu hỏi nhưng cũng là lời xác nhận của Ngọc Vô Tâm, và nó khiến cho Tố Tâm rất
đỗi vui mừng. Thu Đồng không phải đi trộm phế đan như vậy cũng có nghĩa sẽ
chẳng còn nguy cơ nữa. Thế này thì thật quá tốt rồi.
"Sư tỷ, cảm ơn tỷ!".
"Không cần cảm ơn. Ta chỉ không muốn nha đầu ngươi lại đi làm những chuyện hồ
đồ".
"Nghỉ ngơi đi".
Trông theo thân ảnh người vừa rời đi, Tố Tâm âm thầm thở ra một hơi. Xem ra sư
tỷ nàng đã biết.