Người đăng: PeaGod
Sau một đêm tịnh dưỡng, đến sáng hôm sau Ngọc Vô Tâm lại dùng tử dịch Thiên
Sương Thảo để cải mạo dịch dung, bắt đầu đi tìm hiểu một chút về phường thị,
tiện thể nghe ngóng tin tức về Mạn Đà Sơn Trang, Bích Du Cung.
Ra khỏi khách điếm, Ngọc Vô Tâm cứ thế thong thả bước đi, vừa đi vừa quan sát
cảnh vật chung quanh.
Hôm qua mới tới nàng còn chưa nhìn kỹ, lúc này chậm rãi ngó xem thì Ngọc Vô
Tâm mới thật sự cảm thán. Nói là phường thị nhưng thực chất chỗ này rộng lớn
không thua gì một toà thành. Ở đây đường chính rộng tới mấy trượng, bên cạnh
các tòa kiến trúc san sát nối tiếp nhau còn có vô số đường nhỏ xen kẽ tạo
thành mạng lưới dày dặc. Nơi đây không những chỉ giao dịch vật phẩm mà còn
cung cấp các loại dịch vụ cho tu tiên giả.
Ngoại trừ cửa tiệm còn có nơi bán đấu giá bảo vật vô cùng quý hiếm, theo lời
đồn nếu có đủ tinh thạch thì ngay cả pháp bảo cũng mua được.
Còn có Tụ Tiên lâu mà các phường thị khác không có. Tụ Tiên Lâu này chuyên
phục vụ các loại tiên tửu mỹ vị, nguyên liệu chính là các loại yêu thú cùng kỳ
hoa dị thảo được chế biến nấu nướng tinh mỹ. Vị ngon của yêu thú vốn vượt dã
thú, có lời đồn nó có thể giúp tu sĩ tăng tiến tu vị. Còn có cả trà lâu do
dùng nhiều loại linh dược pha thành các loại trà bí truyền.
Giống như thế tục, các tu tiên giả lúc thưởng trà cũng thích đàm luận chuyện
trên trời dưới đất. Vì vậy ở những chỗ thế này cũng nghe được không ít tin
tức.
Sau một hồi đi dạo, Ngọc Vô Tâm rốt cuộc cũng đã dừng chân trước một dược tiệm
ở trung tâm phường thị, quy mô khá lớn.
"Tiền bối, người muốn mua gì?" Ngọc Vô Tâm vừa đi vào tiệm thì một vị trung
niên liền tiến ra cung kính hỏi.
Ngọc Vô Tâm đảo mắt xem qua liền nhận ra trung niên này cũng là một tu tiên
giả, song tu vị rất thấp, chỉ mới Luyện khí kỳ tầng thứ tư.
"Để ta xem qua một chút." Ngọc Vô Tâm đáp, thái độ hờ hững.
Dù vậy trung niên chưởng quầy không dám có chút bất mãn nào, trái lại còn tươi
cười chỉ dẫn.
Một lát sau, tầm độ nửa giờ, Ngọc Vô Tâm bước ra khỏi cửa tiệm. Tất nhiên là
nàng cũng đã mua qua một ít linh dược. Tinh sâm, thiên niên nhân sâm, Hồng
Lăng Thảo, Huyết Tuyến Thảo, nhưng nhiều nhất vẫn là Thiên Sương Thảo.
Ở trong cửa tiệm này, thật không ngờ có bán cả thượng phẩm Thiên Sương Thảo,
số lượng lại còn không ít. Song Ngọc Vô Tâm chỉ mua loại Thiên Sương Thảo hai
mươi đến ba mươi năm tuổi, cấp hạ phẩm mà thôi.
Thượng phẩm Thiên Sương Thảo giá thành đắt đỏ, việc gì nàng phải bỏ tiền mua
trong khi đã có bạch liên hoa. Với lam sắc quang điểm của bạch liên hoa Ngọc
Vô Tâm nàng có thể dễ dàng tinh chế dược liệu, biến hạ phẩm Thiên Sương Thảo
thành thượng phẩm Thiên Sương Thảo a.
Tiền, linh thạch Ngọc Vô Tâm nàng không thiếu, nhưng nàng chẳng phải loại
người ngu ngốc hay là thích tiêu xài phung phí. Nếu không vì tử dịch Thiên
Sương Thảo mang theo trên người đã sắp hết thì nàng cũng sẽ chẳng đi mua làm
gì.
Sau khi đi ra khỏi dược tiệm, Ngọc Vô Tâm lại dọc theo đường lớn, rẽ vào ngõ
nhỏ dạo quanh một hồi, chừng khi nắng trời đã gắt, lúc này nàng mới tiến vào
một trà lâu tên là Phí An Lầu.
Cũng giống như những cửa tiệm khác trong phường thị, trà lâu Phí An này, từ
quản lý cho đến người phục vụ, tất cả đều là tu tiên giả. Phàm nhân không thấy
một ai.
"Tiền bối, hân hạnh đón tiếp người." Thấy Ngọc Vô Tâm đi vào, một thiếu nữ tu
vị Luyện khí trung kỳ liền nở nụ cười thân thiện tiếp đón.
Ngọc Vô Tâm khẽ gật đầu coi như đáp lại, kế đó tìm đến một chỗ ngồi còn trống
cạnh cửa sổ.
"Tiền bối, xin hỏi người muốn dùng loại trà gì?".
Đối với các loại linh trà Ngọc Vô Tâm cũng không quá hiểu biết nên hỏi qua
thiếu nữ, chừng nghe xong thì mới bảo: "Vậy ngươi lấy cho ta một tách Tuyết
Vực Miên Trà".
"Xin tiền bối đợi một chút, vãn bối sẽ đi pha trà ngay".
Thiếu nữ làm việc rất mau lẹ, chỉ thoáng chốc sau đã quay lại chỗ Ngọc Vô Tâm
với một tách trà nóng đang toả hương thoang thoảng.
Tuyết Vực Miên Trà này có một chút công dụng thanh tâm tĩnh khí, mùi vị cũng
không tệ. Ngọc Vô Tâm nhấp khẽ một ngụm, thầm nhận xét.
Vừa chậm rãi thưởng trà Ngọc Vô Tâm vừa xuất ra thần thức lắng nghe các tu sĩ
bên cạnh đàm luận.
Mặc dù thanh âm khá là ồn ào hỗn tạp nhưng với thần thức cường đại của mình
Ngọc Vô Tâm đã rất dễ dàng nghe được các thông tin. Song, những chuyện mà nàng
muốn biết thì trong trà lâu hiện vẫn chưa ai tỏ tường.
Ngọc Vô Tâm cũng không có thất vọng gì. Những tu sĩ ở đây đa phần đều chỉ là
đệ tử cấp thấp, chưa nắm bắt được thông tin cũng là bình thường. Dẫu sao sự
việc mới chỉ phát sinh một hai ngày.
Những ngày tiếp theo Ngọc Vô Tâm vẫn như thường lệ phục dụng tử dịch Thiên
Sương Thảo cải trang thành hình dạng một thanh niên hai sáu hai bảy tướng mạo
bình phàm để tham quan phường thị, nghe ngóng thông tin. Cứ thế, cho đến ngày
hôm nay thì rốt cuộc nàng cũng đã rõ ràng.
Vẫn ngồi ở chỗ cũ, ngay cạnh cửa sổ, nàng chăm chú lắng nghe mọi người bàn tán
về sự tình Mạn Đà Sơn Trang.
"Các ngươi đã biết gì chưa, Mạn Đà Sơn Trang đã bị diệt vong rồi".
"Dương huynh, tin tức này có chính xác không?" Một người thanh niên lên tiếng
hỏi lại.
Kẻ được gọi Dương huynh là một vị trung niên thân hình khôi vĩ, nhếch mép
khinh thường: "Ta thèm lừa ngươi. Ta tốt xấu gì cũng là đệ tử Đao Tông Sơn
đấy".
Gã thanh niên cười nhận lỗi, lại hỏi: "Dương huynh, cụ thể thế nào huynh có
thể kể ra cho mọi người biết không?".
"Phải đấy Dương huynh, sự tình Mạn Đà Sơn Trang lần này mấy hôm nay tiểu đệ
chỉ nghe phong thanh, chưa mấy rõ ràng. Mong Dương huynh thuật lại".
"Dương huynh, tiểu đệ cũng nghe đồn Mạn Đà Sơn Trang vì muốn độc chiếm bảo vật
nên mới trở mặt giết hại tu sĩ các tông môn ở Phí Long Sơn, không biết chuyện
này có phải thật không?".
"Dương huynh, tiểu đệ...".
"Được rồi được rồi... từng người hỏi thôi chứ, nếu không Dương huynh làm sao
kể được." Giữa lúc mọi người đang thi nhau hỏi han Dương Tu thì một giọng oanh
vàng cất lên, thanh âm mang theo vài phần bất mãn.
Các tu sĩ lập tức đổ dồn ánh mắt về nơi phát ra thanh âm. Ngọc Vô Tâm cũng
không ngoại lệ.
Đó là một thiếu phụ mặt hoa da phấn chừng hai bảy hai tám, mặc bộ y phục màu
hồng, chỉ thấy hai gò ngực cao vút căng tròn ẩn hiện trong lớp xiêm y mỏng
manh. Nụ cười của nàng tràn ngập mê hoặc, xem ra là tu luyện công pháp mị
thuật nào đó.
Dương Tu - gã đệ tử Đao Tông Sơn - thấy thế liền nuốt một ngụm nước miếng,
thao thao bất tuyệt kể lại:
"Theo lời sư huynh Cao Trường Phong của ta thì hôm đó tại Phí Long Sơn, Mạn Đà
Sơn Trang đột nhiên trở mặt, phái ra cao thủ truy sát hết thảy những tu sĩ từ
bên ngoài tới...".
"Dương huynh, ngay cả Cao thiếu chủ mà Mạn Đà Sơn Trang cũng dám ra tay sao?"
Một tên nhất thời không nhịn được lên tiếng. Ở trong lòng hắn rất là thắc mắc.
Đao Tông Sơn vốn dĩ là đại thế lực mà Mạn Đà Sơn Trang phụ thuộc vào, thân
phận Cao Trường Phong lại là thiếu chủ tương lai kế nhiệm ngôi vị chưởng môn,
ra tay với Cao Trường Phong đấy không nghi ngờ đang tự tìm đường chết.
"Cái tên này..." Thiếu phụ xinh đẹp thấy có kẻ chen ngang thì trừng mắt:
"Ngươi đừng ngắt lời, để Dương huynh kể tiếp đi".
Kẻ đã chen ngang tu vị cao hơn mỹ phụ nhưng không biết là bởi do thèm muốn sắc
đẹp của nàng hay là bị mị pháp nàng mê hoặc mà dù nghe trách móc như thế lại
chỉ biết cúi đầu, miệng câm như hến.
Thấy việc này Ngọc Vô Tâm không khỏi lưu tâm, trong lòng thầm tự nhắc nhở sau
này có gặp nữ nhân tu luyện mị thuật nhất định phải cẩn thận.
Ngọc Vô Tâm bây giờ đang cải trang, nhân dạng bình phàm không chút thu hút nên
dù có nhận ra ánh mắt của nàng thì mỹ phụ cũng chẳng thèm để ý. Nàng quay sang
Dương Tu nở nụ cười mị hoặc.
"Dương huynh, huynh kể tiếp đi".
Gã đệ tử Đao Tông Sơn có chút thất thần, vài giây sau mới lại lên tiếng:
"Sư huynh ta nói Mạn Đà Sơn Trang như thể phát khùng, bất kể người nào, chỉ
cần không phải tu sĩ Mạn Đà Sơn Trang thì đều bị bọn họ xuống tay hạ sát. Sư
huynh ta hay là Thanh Liên Tiên Tử của Bích Du Cung đều không ngoại lệ".
"Thanh Liên Tiên Tử, chính là Thanh Liên Tiên Tử Liễu Phù Dung đỉnh đỉnh đại
danh phải không?".
"Ừm".
Dương Tu tiếp tục kể:
"Mạn Đà Sơn Trang một chút cũng chẳng nương tay, phái ra không chỉ tinh anh đệ
tử mà còn có cả cấp bậc trưởng lão nữa. Dưới sự vây công quyết liệt của bọn
họ, sư huynh Cao Trường Phong của Đao Tông Sơn ta phải khó khăn lắm mới bảo
trụ được tánh mạng".
"Nói tới đây thì chúng ta phải cảm ơn Thanh Liên Tiên Tử. Sau khi Thanh Liên
Tiên Tử thành công thoát khỏi Phí Long Sơn thì đã lập tức chạy đến Đao Tông
Sơn ta báo tin, cũng nhờ vậy mà chúng ta mới kịp thời đến cứu nguy cho sư
huynh Cao Trường Phong".
"Sau đó, Đao Tông Sơn ta và Bích Du Cung đã phải người truy bắt đám tiểu nhân
phản trắc Mạn Đà Sơn Trang kia...".
Nói tới đây trên mặt Dương Tu lộ ra vẻ tức giận: "Hừ, cái hạng tiểu tông tiểu
phái đó mà cũng dám vuốt râu hùm. Không tốn bao nhiêu sức lực chúng ta đã hủy
diệt toàn bộ Mạn Đà Sơn Trang. Đại đa số những kẻ đào tẩu đều bị bắt lại. Chỉ
tiếc... cái gã Bá Lăng - đại cao thủ Linh châu hậu kỳ của Mạn Đà Sơn Trang
kia, không may lại để xổng mất".