Người đăng: PeaGod
Sau khi quỷ vật bị trảm sát, hết thảy oan hồn tu sĩ cùng yêu thú đều bị thu
vào Bách Hồn Phiên, những tưởng Cương thi do quỷ vật dùng huyết nhục biến hoá
ra trước đó cũng sẽ chịu chung số phận thì không. Tên Cương thi này nó vẫn còn
đang hoạt động, mặc dù khí thế đã suy giảm nhiều so với trước.
Đối mặt với Khô lâu đã lớn mạnh lên theo sự tăng trưởng của Bách Hồn Phiên,
lại ngó thấy quỷ vật đã bị diệt sát, Cương thi rốt cuộc quyết định quay đầu
trốn chạy.
Trước hành động này Ngọc Vô Tâm chỉ thấy buồn cười. Tên Cương thi này xem ra
cũng chẳng thông minh lắm, bây giờ mới nghĩ trốn không phải đã quá muộn rồi
sao?
Khoé môi khẽ nhếch, Ngọc Vô Tâm đưa tay điểm ra một chỉ. Tiên Thiên Chi Hỏa
ngùn ngụt bay sang đem Cương thi bao trùm lại. Tiếng kêu thảm thiết truyền ra,
trong phút chốc Cương thi có trăm năm đạo hạnh nổ tung, hóa thành một làn khói
đen, trong không trung chỉ còn lại một hạt châu đen như mực đang lơ lửng.
Ngọc Vô Tâm lại đánh ra một đạo pháp quyết đem hạt châu nọ cuốn về, thoáng
quan sát thì nét mặt liền hiện lên nét vui mừng. Nàng đã biết chắc đây là thứ
gì.
Cũng giống như yêu thú có Yêu đan, cương thi có đạo hạnh cao thâm thì cũng
ngưng kết thành Thi châu. Thi châu chính là vật kịch độc song tu tiên giả quỷ
đạo lại rất thèm muốn, có thể dùng nó để luyện chế thành bảo vật.
Đem Thi châu cất xong, lúc này Ngọc Vô Tâm mới bay đến chỗ mỏm đá cheo leo nơi
lưng chừng vách núi. Nàng nhìn Long Tâm Thảo cùng Ngũ Sắc Linh Chi, trong dạ
rất là hoan hỉ. Rốt cuộc cũng thành công hái tới linh dược. Có hai loại thiên
địa linh thảo này thì Ngọc Vô Tâm nàng chắc chắn sẽ luyện ra được cực phẩm Bồi
Nguyên Đan, từ đó phục dụng đan này đột phá bình cảnh tiến vào Vấn đỉnh.
...
Linh dược đã thu vào trong túi, pháp lực cũng đã ít nhiều khôi phục, Ngọc Vô
Tâm chẳng có lý do gì để nán lại Phí Long Sơn này thêm nữa, bèn hướng đến lối
ra vào của Phí Long Sơn mà bay đi.
Nàng đã tìm hiểu qua rồi. Ở ngay lối ra vào tuy rằng có thiết hạ cấm chế song
cũng chỉ là đơn hướng, lúc vào cần truyền tống nhưng khi đi ra thì có thể phi
hành mà không bị ngăn trở.
Hoá thành một đạo độn quang, Ngọc Vô Tâm cứ thế bay đi. Hình dạng nàng sử dụng
bây giờ cũng chính là chân diện của mình. Hết cách, Bách Biến Thiên Ma Thuật
đâu phải muốn dùng lúc nào liền dùng lúc đó, chí ít cần đợi thêm mấy canh giờ
nữa mới có thể tái sử dụng lại. Mà xét hoàn cảnh Phí Long Sơn lúc này, lưu lại
thật rất không ổn, rời đi mới là lựa chọn tốt nhất.
Đang bay đâu độ được tầm hai khắc hơn, Ngọc Vô Tâm đột nhiên cảm ứng thiên địa
linh khí chung quanh chấn động. Nàng lập tức dừng độn quang, liền thấy một đạo
lam quang từ xa bay tới.
Chiếu theo sự chấn động của thiên địa linh khí cùng tốc độ thì rõ ràng tu vị
đối phương chẳng hề kém nàng.
Là tu sĩ Mạn Đà Sơn Trang?
Không nghĩ ngợi nhiều, Ngọc Vô Tâm lập tức tế ra phi kiếm, đem linh lực rót
vào chuẩn bị đánh phủ đầu.
Khoảng cách song phương càng ngày càng gần, thanh phi kiếm trong tay Ngọc Vô
Tâm cũng đã lập loè hung quang tùy thời kích phát. Song, thời điểm nàng đang
định ra tay thì...
Trong đôi mắt nàng loé lên một tia ngạc nhiên. Chỉ thấy phía trước là một
thiếu nữ mặc lam y dính máu bay vút qua phía này. Khuôn mặt nàng rất đẹp, kể
cả khi tóc tai có rối thì cũng không thể che đi vẻ đẹp mê người ấy.
"Thanh Liên Tiên Tử Liễu Phù Dung?".
Mặc dù trước đó đã thấy qua Liễu Phù Dung ở ngay lối vào Phí Long Sơn nhưng
lúc này gặp lại vẫn khiến Ngọc Vô Tâm bị bất ngờ. Thú thực thì từ sau khi tiến
vào đây, trong đầu Ngọc Vô Tâm nàng mãi chỉ nghĩ tìm linh dược mà quên béng đi
sự tồn tại của vị tiên tử băng thanh ngọc khiết này, mãi đến bây giờ gặp lại
thì mới nhớ ra.
Nếu là khi khác, trong một trường hợp khác, có lẽ Ngọc Vô Tâm sẽ tiến lại chào
hỏi, chuyện trò với giai nhân mấy câu. Nhưng lúc này, Ngọc Vô Tâm thực chả có
lòng dạ đâu mà đi bắt chuyện. Trái lại nàng chỉ càng thêm lo lắng.
Y phục máu me, tóc dài tán loạn, cái bộ dạng thất thố cùng dáng vẻ khẩn trương
độn quang phi hành kia của Liễu Phù Dung, dám cá là đang gặp nguy hiểm, ở phía
sau nàng quá nửa là có người truy theo.
Không nói hai lời, Ngọc Vô Tâm chẳng nấn ná thêm nữa, lập tức quay đầu độn
quang bay đi.
Vị Thanh Liên Tiên Tử này là đệ tử chân truyền của cung chủ Bích Du Cung Liên
Vân Nguyệt, bản thân lại sở hữu Thánh linh căn ưu dị trong truyền thuyết, là
một kỳ tài ngàn năm khó gặp. Ngọc Vô Tâm tin thực lực của nữ nhân này cũng sẽ
không thua kém mình bao nhiêu.
Có thể khiến Liễu Phù Dung nàng chật vật phải độn quang đào thoát như vậy, kẻ
truy theo tu vị há lại thấp được? Chắc chắn phải là cao thủ Vấn đỉnh kỳ, nói
không chừng còn là Vấn đỉnh hậu kỳ cũng nên.
Trước đó, thông qua Sưu Hồn Đại Pháp Ngọc Vô Tâm nàng đã biết được Phí Long
Sơn có kinh biến. Ở đây đang có bảo vật sắp xuất thế. Cũng vì muốn độc chiếm
bảo vật này mà Mạn Đà Sơn Trang mới làm chuyện sát nhân.
Tất nhiên là mới đầu Ngọc Vô Tâm đối với bảo vật sắp xuất thế kia cũng có chút
động tâm, nhưng rất nhanh nàng đã đem tham niệm trấn áp. Vì bảo vật này mà Mạn
Đà Sơn Trang đã điều hết tất thảy tinh anh đệ tử cùng cao tầng trưởng lão tới
đây. Ở nơi bảo vật xuất thế khẳng định đang có không ít cao thủ Vấn đỉnh kỳ,
thậm chí là Linh châu kỳ coi giữ. Ngọc Vô Tâm nàng muốn từ trong tay bọn họ
đoạt lấy bảo vật khác nào đem đầu đập vào tảng đá?
Nàng còn chưa muốn chết, vì lẽ đó nên mới dứt khoát lựa chọn hái xong linh
dược liền rời đi ngay. Dù sao đại đa số cao thủ của Mạn Đà Sơn Trang đều đã
tập trung đến chỗ bảo vật sắp xuất thế kia rồi, khả năng đào thoát ra ngoài là
hoàn toàn có.
Nay, mắt thấy đã sắp chạy ra khỏi vũng nước đục, Ngọc Vô Tâm nàng lý đâu lại
quay đầu tương trợ Liễu Phù Dung?
Thanh niên huyết phí phương cương có ý làm anh hùng hộ vệ mỹ nữ là bình thường
song Ngọc Vô Tâm thì khác. Nàng đâu phải nam nhân. Mà kể cả khi có là thân nam
nhân thì Ngọc Vô Tâm nàng cũng tuyệt đối không muốn làm anh hùng. Tình huống
hiện nay vô cùng nguy hiểm, tánh mạng bản thân nàng còn lo chưa xong thì lý
đâu lại đi quan tâm chở che người khác.
Bảo vệ mỹ nữ vốn không có sai nhưng nếu vì bảo vệ mỹ nữ mà đem bản thân đặt
vào nguy hiểm, thật chẳng đáng chút nào.
Thanh Liên Tiên Tử ngươi tự lo cho mình đi!
"Ngươi...!".
Lời trong lòng của Ngọc Vô Tâm Liễu Phù Dung đúng là không thể nghe được,
nhưng hành vi quay lưng bỏ mặc kia thì nàng thấy rõ mồn một. Chính vì vậy mà
nàng tức giận.
Mới đầu nhìn thấy Ngọc Vô Tâm, thú thực Liễu Phù Dung nàng đã rất ngạc nhiên.
Bởi theo nàng biết thì giữa Mạn Đà Sơn Trang và Phiêu Hương Các từ xưa giờ vẫn
luôn hiềm khích, đôi bên tuyệt nhiên không hề qua lại. Tu sĩ Mạn Đà Sơn Trang
không bao giờ đặt chân đến Phiêu Hương Các, mà đệ tử Phiêu Hương Các cũng chả
bao giờ tiến nhập địa bàn của Mạn Đà Sơn Trang. Sự xuất hiện của Ngọc Vô Tâm ở
Phí Long Sơn này phải nói là một ngoại lệ hiếm hoi. Đối phương rốt cuộc vì sao
lại mạo hiểm tới đây? Mục đích là gì?
Nhưng nghi hoặc thì nghi hoặc, Liễu Phù Dung chẳng có ý truy xét dò la cái gì.
Đơn giản là bởi hiện tại, thứ nàng cần chỉ là sự giúp đỡ từ Ngọc Vô Tâm. Nàng
hy vọng đối phương sẽ ra tay trương trợ mình thoát khỏi kẻ đang truy sát phía
sau. Nói thế nào Ngọc Vô Tâm nàng cũng là tu sĩ Trúc cơ kỳ đỉnh phong, giữa
tràng giết chóc vẫn sống được tới bây giờ thì nhất định thủ đoạn cũng không hề
đơn giản.
Ấy vậy mà...
Ngọc Vô Tâm kia một câu không hỏi thì đã lập tức quay đầu bỏ chạy rồi! Vị
tuyệt thế kỳ tài trong giới đan đạo này cũng không khỏi quá dứt khoát đi!
Liễu Phù Dung cắn răng, trong lòng buồn bực không thôi. Vất vả lắm nàng mới
giết được Cuồng Đao để mà trốn chạy, chẳng ngờ mới chạy chưa được bao lâu thì
từ phía sau đã lại có thêm một tu sĩ Vấn đỉnh truy theo. Đáng nói hơn kẻ này
lại còn là Chung Sĩ Cơ - trang chủ đương nhiệm của Mạn Đà Sơn Trang.
Pháp lực, bảo vật đều đã bị tổn hao trước đó, lúc này đối mặt với Chung Sĩ Cơ
Liễu Phù Dung tự biết là vô phương thắng được nên nên quyết đoán đem toàn bộ
phù lục công kích mà nàng có ném ra. Kế đó, trong ánh sáng chói lòa cùng âm
thanh ầm ầm do linh phù kích phát, thừa lúc Chung Sĩ Cơ đang bị ngăn trở, nàng
sử dụng bí pháp đào tẩu, lấy tốc độ nhanh nhất có thể bay đi.
Gặp được Liễu Phù Dung, lại thấy đối phương vẫn sống, tình trạng thậm chí còn
trông rất ổn, nàng đã cho đây là một trợ lực có thể cậy nhờ, không nghĩ...
Ngọc Vô Tâm kia thật quá vô tình. Trong đời mình đây là lần đầu tiên Liễu Phù
Dung gặp phải cảnh này, bị người xa lánh, quay lưng bỏ mặc.
"Hừ, Ngọc Vô Tâm ngươi muốn bỏ mặc ta. Đã vậy...".
Trong ánh mắt hiện lên vài tia oán khí, Liễu Phù Dung quyết định chạy theo
cùng hướng với Ngọc Vô Tâm.
Ngọc Vô Tâm, chúng ta đi cùng một hướng, ở chung một thuyền, ngươi không muốn
giúp thì cũng phải giúp!
P/s: Liễu Phù Dung - Ngọc Vô Tâm, bọn họ sẽ là một đôi oan gia đầy duyên nợ.
Cùng đẩy thuyền nào