Người đăng: PeaGod
Dương Tiểu Ngọc mở hộp ra xem, trông thấy đựng bên trong là một tấm dải lụa
hắc sắc phát ra hàn khí ghê người thì nội tâm không khỏi máy động: "Sư phụ,
dải lụa này là?".
"Phong Nhận Huyền Lăng".
Quả nhiên!
Dù đã đoán được nhưng đến khi nghe chính miệng sư phụ mình nói ra, Dương Tiểu
Ngọc vẫn khó lòng bĩnh tĩnh nổi. Được yêu mà sợ, nàng vội đẩy chiếc hộp đựng
Phong Nhận Huyền Lăng về phía Lý Ngọc Thường: "Sư phụ, Phong Nhận Huyền Lăng
này là một trong ba bổn mạng pháp bảo của người, đệ tử sao có thể...".
"Sao lại không thể?" Dương Tiểu Ngọc nói chưa hết câu đã bị sư phụ mình cắt
ngang.
"Tiểu Ngọc." - Lý Ngọc Thường nói - "Con tư chất tuyệt đỉnh, ngộ tính kinh
người, nay độ qua thiên kiếp, thành tựu chân nhân, đó là cái phúc của bản môn.
Ta thân là người dẫn đạo cho con, việc bảo hộ và giúp đỡ con đấy vốn dĩ việc
nên làm".
"Tiểu Ngọc, con cần nhớ kỹ. Con so với các sư huynh đệ đồng môn không giống
nhau. Tương lai con sẽ là trụ cột chống đỡ cho Thiên Kiếm Môn ta. Trước khi
con trưởng thành, ta e sẽ khó tránh bị đám tà ma ngoại đạo nhắm tới...".
"Phong Nhận Huyền Lăng là pháp bảo đã được ta dùng chân nguyên bồi luyện nhiều
năm, uy lực rất lớn. Mang theo nó bên mình, như vậy an toàn của con cũng phần
nào được bảo đảm...".
"Sư phụ, nhưng mà...".
"Tiểu Ngọc, lẽ nào chút tâm ý của sư phụ mà con cũng nỡ từ chối sao?".
"Con...".
Biết trong lòng ân sư đã sớm quyết định, dẫu nói thêm nữa cũng không thể khiến
người thay đổi chủ ý, Dương Tiểu Ngọc đành phải tiếp nhận: "Sư phụ, cảm tạ
người".
"Chúng ta là sư đồ, hà tất nói mấy lời này".
Tỏ vẻ hài lòng, Lý Ngọc Thường dặn dò: "Tiểu Ngọc, Phong Nhận Huyền Lăng này
đã được ta triệt để xoá đi linh ấn, giờ con chỉ cần khắc lên ấn ký của mình
liền có thể tùy nghi sử dụng. Nhưng trước khi tiến hành khắc ấn thì con nên
dùng U Minh Huyền Thủy đem nó tế luyện lại một lần, có vậy thì hiệu quả sẽ tốt
hơn".
"Ừm, trong lọ này chính là U Minh Huyền Thủy. Với pháp lực hiện giờ của con,
muốn luyện hoá hẳn cũng không khó".
Lần lượt tiếp nhận rồi cất đi Phong Nhận Huyền Lăng cùng U Minh Huyền Thủy,
Dương Tiểu Ngọc khấu đầu thật sâu: "Sư phụ, đệ tử Dương Tiểu Ngọc nhất định sẽ
không phụ kỳ vọng của người".
"Tốt. Ta tin con sẽ làm được".
Lý Ngọc Thường rất vừa ý cúi người nâng đỡ đồ nhi: "Nào, con mau đứng dậy".
Đợi cho Dương Tiểu Ngọc đứng lên xong, Lý Ngọc Thường toan định nói gì đấy thì
sắc mặt bỗng chợt thay đổi. Nàng nhìn ra ngoài cửa chính điện, lẩm bẩm: "Bọn
chúng tới đây làm gì...".
...
Một lúc sau.
Hai đạo lưu quang mà Lý Ngọc Thường nhìn thấy ban nãy, toàn bộ hiện đều đã đáp
xuống Mặc Kiếm Phong. Người đến là đệ tử của Cơ Thành Tử: Lưu Cảnh Thiên và Tô
Đông Vũ.
Nối nhau tiến vào bên trong Linh Chính Điện, hai huynh đệ đồng loạt cúi đầu.
"Đệ tử Tô Đông Vũ...".
"Đệ tử Lưu Cảnh Thiên...".
"... tham kiến sư thúc".
"Miễn lễ".
Lý Ngọc Thường nhẹ gật đầu, rồi hỏi: "Đông Vũ, Cảnh Thiên, hai vị sư điệt
không biết hôm nay cùng tới Mặc Kiếm Phong của ta là có việc gì?".
Sớm hơn một bước, Tô Đông Vũ cung kính đáp: "Hồi bẩm sư thúc, bọn đệ tử là
được sư phụ phái đến".
"Chưởng môn sư huynh?" - Lý Ngọc Thường hơi nghi hoặc - "Huynh ấy có gì muốn
truyền đạt sao?".
"Bẩm sư thúc, ân sư đúng là có lời muốn bọn đệ tử nhắn gửi." Lần này, người
lên tiếng không phải Tô Đông Vũ mà là sư đệ của hắn: Lưu Cảnh Thiên.
Cố ý lại như vô tình, hắn khẽ liếc Dương Tiểu Ngọc đang đứng ở gần đó, rồi mới
tiếp tục: "Sư phụ nói Tiểu Ngọc sư muội thiên tư hơn người, tương lai chắc
chắn sẽ trở thành trụ cột của Thiên Kiếm Môn ta, rằng sự tồn tại của sư muội
chính là phúc phần của chính giáo thiên hạ".
"Để chúc mừng Tiểu Ngọc sư muội tiến vào chân nhân cảnh, sư phụ đặc biệt phái
bọn đệ tử tới đây để đưa tặng lễ vật".
Bị Lưu Cảnh Thiên cướp lời muốn nói, trong bụng Tô Đông Vũ khó tránh có chút
bất mãn, nhưng với hàm dưỡng bao năm, hắn vẫn như cũ giữ được thái độ hoà nhã.
Cùng với nụ cười thân thiện, hắn tiếp ý Lưu Cảnh Thiên: "Đúng vậy. Thưa sư
phúc, bọn đệ tử hôm nay đến đích xác là vì đưa tặng lễ vật".
Nói đoạn, hắn lấy ra hai chiếc hộp, một lớn một nhỏ đưa về phía Lý Ngọc
Thường: "Sư thúc, tấm lòng của ân sư, mong sư thúc đừng từ chối".
Lý Ngọc Thường đưa tay tiếp lấy, thoáng dùng thần thức xem qua, mắt chợt ánh
lên vài tia khác lạ.
"Lễ vật của chưởng môn sư huynh thật sự là đủ nặng...".
"Được rồi, lễ vật này ta thay đồ nhi tiếp nhận. Trở về nói với sư phụ các
ngươi là sư thúc rất cảm kích".
"Đệ tử sẽ chuyển lời".
...
Ngó thấy hai huynh đệ Tô Đông Vũ dù đã tặng xong lễ vật lại chưa có vẻ gì là
muốn rời đi thì trong dạ Lý Ngọc Thường liền nảy sinh ngờ vực. Nhưng khi nàng
còn chưa kịp lên tiếng hỏi han thì đáp án, nó đã hiện ra ngay trước mắt.
Điệu bộ nho nhã từ tốn, Tô Đông Vũ bước lại gần đồ nhi Dương Tiểu Ngọc của
nàng, xuất ra một chiếc hộp nhỏ. Hắn chủ động đem nắp hộp mở ra, mỉm cười nói:
"Tiểu Ngọc sư muội, hôm đó muội đột phá xong liền hồi phong, khiến ta dù rất
muốn tiến lên bày tỏ sự ngưỡng mộ cũng chẳng được. Hôm nay tiện thể thừa lệnh
ân sư, sư huynh ta có chút quà mọn, hy vọng muội đừng từ chối".
Nhân lúc Dương Tiểu Ngọc còn đang quan sát món đồ vật bên trong, Tô Đông Vũ cố
gắng tác động: "Sư muội, đồ vật này chính là nội đan của Bích Diệm Thanh Giao,
nghe nói chỉ cần đem đeo ở trên người thì sẽ có thể phòng được bách độc, hơn
nữa lại còn có tác dụng ôn dưỡng da thịt, rất hữu ích trong việc bảo vệ dung
nhan...".
"Sư muội nhan sắc khuynh thành, tất nhiên chẳng cần tới linh đan, thánh dược
cũng đã rất có phong vận. Nhưng theo ngu huynh nghĩ, nếu muội đeo viên nội đan
này trên người, tư sắc chẳng phải lại càng thêm xinh đẹp?".
"Bích Diệm Thanh Giao là một đại yêu, thật không nghĩ sư huynh lại có bổn sự
lấy được nội đan của nó".
Dương Tiểu Ngọc thu hồi ánh mắt, thôi không nhìn vào trong hộp nữa. Thay vì
tiếp nhận như mong muốn của Tô Đông Vũ, nàng vậy mà lắc đầu từ chối: "Đáng
tiếc. Món đồ trân quý này muội không thể nhận".
Không thể?
"Lẽ nào là dục cầm cố túng...".
Tự cho là phải, Tô Đông Vũ chân thành bày tỏ: "Sư muội, đây là tấm lòng của sư
huynh, muội đừng từ chối".
"Sư huynh...".
"À, nếu sư muội cảm thấy viên nội đan Bích Diệm Thanh Giao này quá trân quý
thì cứ coi như là thù lao ta trả trước cho muội. Số là ta có tình cờ lấy được
một tấm địa đồ, vốn đang chuẩn bị đi thăm dò một chuyến. Sư muội nếu không chê
thì ta muốn mời muội...".
"Muội từ chối." Giống như cái cách mình vừa bị ngắt lời, Dương Tiểu Ngọc chen
ngang.
Thái độ dứt khoát, nàng quay mặt đi, hướng Lý Ngọc Thường xin phép: "Sư phụ,
đệ tử cảm thấy trong người không khoẻ, muốn về động phủ nghỉ ngơi trước".
"Không sao, con cứ đi đi".
Dời mắt sang Tô Đông Vũ, Lý Ngọc Thường lạnh giọng: "Đông Vũ sư điệt, nếu đã
không còn việc gì thì xin mời rời khỏi Mặc Kiếm Phong".
...
Vốn là muốn tạo ấn tượng tốt đẹp với Dương Tiểu Ngọc, nào ngờ cuối cùng nàng
lại thẳng thừng từ chối tâm ý. Trò đã vậy, thầy cũng lạnh lùng "mời" ra khỏi
Mặc Kiếm Phong...
Chuyến đi lần này của Tô Đông Vũ thật sự đã phí công vô ích. "Trộm gà không
được lại còn mất luôn nắm thóc", câu này dùng hẳn cũng chẳng sai đi.
Sự đời là vậy, có đôi khi người vô tâm thì lại được nhớ nhung, mộng tưởng
trong khi kẻ cố tình theo đuổi, kết quả lại bị lãnh đạm thờ ơ... Vấn đề không
nằm ở việc ngươi có bao nhiêu thành ý, thật lòng hay giả dối; trên thế gian
này, có những loại người vốn không thể dùng tài vật để mua, dùng chân tâm để
đổi. Đối với loại người này, họ yêu thích chỉ đơn giản vì yêu thích thế
thôi...
Rất không may cho hai huynh đệ Tô Đông Vũ - Lưu Cảnh Thiên kia, Dương Tiểu
Ngọc lại chính là một người như vậy. Trong lòng nàng, thích ai là do bản thân
nàng quyết định. Và một khi đã định thì cả đời e là chẳng cách nào thay đổi
được.
...
Nửa giờ sau, tại Trúc Kiếm Phong.
Thân ảnh yêu kiều ban nãy rời khỏi Linh Chính Điện, bất ngờ thay lúc này lại
đang có mặt ở đây, trước Tĩnh Hương Đường của Trúc Kiếm Phong này.
Khỏi phải nghĩ, Dương Tiểu Ngọc tới đây khẳng định là vì Lăng Tiểu Ngư. Trước
giờ, mười lần nàng đến thì trong cả mười lần, lý do đều chỉ có một: tìm Lăng
Tiểu Ngư. Lần này tất nhiên cũng sẽ không ngoại lệ.
Có điều là...
Thay vì Lăng Tiểu Ngư - đối tượng mình muốn tìm - thì đi ra tiếp chuyện Dương
Tiểu Ngọc lại là sư tỷ của hắn: Mộng Kiều.
Có lẽ do cả hai cùng là nữ nhi nên đối với tâm ý của Dương Tiểu Ngọc, Mộng
Kiều ít nhiều cũng cảm nhận được. Sau khi dẫn Dương Tiểu Ngọc đến hoa viên,
nàng bảo: "Tiểu Ngọc, muội ngồi ở đây một lát, để ta tới Phị Tinh Đới Nguyệt
Động tìm Tiểu Ngư sư đệ".
"Sư tỷ".
Chuẩn bị đi lại bị người kêu lại, Mộng Kiều nhất thời nghi hoặc, chờ nghe
tiếp.
Cũng không để nàng phải chờ đợi quá lâu, tiếng Dương Tiểu Ngọc lần nữa cất
lên: "Tiểu Ngư... hắn mỗi ngày đều tiến vào Phị Tinh Đới Nguyệt Động để tu
luyện sao?".
"Mấy năm qua đệ ấy vẫn luôn tu luyện ở Phị Tinh Đới Nguyệt Động".
Nhớ lại những năm tháng đã qua, Mộng Kiều thở nhẹ một hơi, tận đáy lòng cảm
khái: "Trong lớp đệ tử chân truyền chúng ta, từ xưa tới giờ, chịu khổ nhất có
lẽ cũng chỉ có mình đệ ấy...".
"Tư chất đệ ấy tuy rất bình thường nhưng tâm chí thì lại vô cùng kiên định,
vượt xa ta, Đại Trù và những đồng môn khác. Để có chút thành tựu như hôm nay,
những gì đệ ấy bỏ ra, chúng ta căn bản vô pháp so bì...".