Làm Chuyện Kinh Người


Người đăng: PeaGod

Sau khi Cầu Bất Nhận rời đi, Ngọc Vô Tâm mới tiến vào luyện đan thất rồi đóng
cửa lại.

Ở giữa căn phòng có một khối hoả cầu đang rực cháy, chính là địa hoả được dẫn
từ lòng đất lên.

"Địa hoả chỗ này so với nơi khác đúng là có chỗ đặc biệt, phẩm cấp chỉ e không
kém Tiên Thiên chi hoả chút nào." Ngọc Vô Tâm ngầm đánh giá.

Nàng chuyển mắt nhìn sang chiếc lô đỉnh bên cạnh, xem xét hồi lâu cũng khẽ gật
gù. Đỉnh lô này thật sự không tệ.

"Phiêu Hương Các coi bộ là một nơi giàu có".

Mà ngẫm cũng đúng thôi. Tu tiên bách nghệ, luyện đan sư không nghi ngờ là một
chức nghiệp vô cùng quan trọng. Phiêu Hương Các lại là môn phái luyện đan, mỗi
ngày có biết bao nhiêu người tới nhờ cậy, thù lao thu vào làm sao lại ít?

"Lô đỉnh này đã được người rửa sạch, có thể bắt đầu luyện chế luôn".

Ngọc Vô Tâm cầm bình ngọc đổ dược liệu vào trong lô đỉnh, sau đó đánh ra một
đạo pháp quyết thao túng địa hỏa bắt đầu luyện chế Tẩy Tủy đan.

Không như Trúc Cơ Đan, Thanh Nguyên Nguyên Đan, Bích Cơ Đan các loại, Tẩy Tủy
Đan bất quá chỉ là một loại đan dược cấp thấp, thành thử phương thức luyện chế
hầu hết mọi người đều biết, đan phương không khó để mua được. Ngọc Vô Tâm biết
cách luyện chế vốn chẳng có gì lạ.

Bên trong căn phòng, Ngọc Vô Tâm chiếu theo trình tự luyện chế ghi lại trong
đan phương mình từng xem mà cố gắng kiểm soát địa hoả, điều chỉnh sao cho phù
hợp với từng giai đoạn.

Theo những giọt mồ hôi xuất hiện ngày càng nhiều, từ trong đỉnh lô, một mùi
hương thoang thoảng cũng dần truyền ra, lan toả ở trong không trung...

"Phù....".

Ngọc Vô Tâm thu hồi thần thức, thở ra một hơi. Luyện đan chưa bao giờ là công
việc nhẹ nhàng cả, không những phải hao phí linh lực mà còn phải thi triển
thần thức để thao túng hoả diễm, kiểm soát quá trình dung hợp tài liệu, ngưng
tụ đan hoàn nữa.

Thoáng lau qua mồ hôi trên mặt xong, Ngọc Vô Tâm lúc này mới tập trung ánh mắt
nhìn xuống đỉnh lô. Lúc trước, khi còn ở Ma Thần Tông, bởi vì chuẩn bị cho cái
ngày trèo lên ngôi vị tông chủ, muốn đảm bảo tính mệnh cũng đồng thời bởi do
sự hứng thú đối với luyện đan thuật của bản thân mà Ngọc Vô Tâm có thường
xuyên nghiên cứu, thử nghiệm bào chế dược liệu song thành phẩm cũng chỉ ở dạng
bột phấn hoặc là dược thủy, chưa từng luyện chế qua đan hoàn. Tiếp đó, sau khi
Tạ Trường Thanh chết, trong quá trình phục dụng Trúc Cơ Đan nàng đã phát hiện
ra công dụng tinh chế thần kỳ, biến phế thành bảo của lam sắc quang điểm từ
phần nhụy bạch liên hoa phát ra cho nên không còn đi sâu vào nghiên cứu luyện
đan chi thuật nữa.

Nói cách khác, đây là lần đầu tiên Ngọc Vô Tâm nàng chính thức luyện chế Tẩy
Tủy Đan.

Trong lòng cũng có chút hồi hộp, Ngọc Vô Tâm đưa tay đem nắp đỉnh lô mở ra.

Một mùi khen khét ngay lập tức xông vào mũi. Có đan dược bị hỏng. Tuy nhiên,
bên cạnh mùi cháy khét còn tồn tại hương thơm dễ chịu khiến người ta thư thái
tinh thần. Có hai viên đan dược đã được luyện chế thành công.

"Ba viên được hai, xác suất hơn sáu thành...".

Ngọc Vô Tâm lẩm bẩm, trên mặt không giấu được sự vui mừng. Phải biết cho dù là
luyện đan đại sư thì khi luyện chế Tẩy Tủy Đan, xác suất thành công cũng chỉ
được năm sáu thành thôi a. Trong khi đó nàng đây lại là lần đầu tiên luyện chế
đan hoàn...

Ngọc Vô Tâm ngày trước đối với đan đạo cũng ít nhiều hứng thú, song không nghĩ
thiên phú của bản thân ở lĩnh vực này lại tốt như vậy. Cứ theo kết quả này,
chẳng cần đến lam sắc quang điểm thì nàng cũng đã dư sức vượt qua khảo thí,
tiến nhập Phiêu Hương Các.

Có điều, trải qua một hồi suy nghĩ, Ngọc Vô Tâm vẫn là quyết định tiến hành
tinh chế. Lý do rất đơn giản, Ngọc Vô Tâm nàng không chỉ mong trở thành đệ tử
Phiêu Hương Các mà còn muốn được cao tầng trong môn phái này coi trọng. Nàng
cần chút địa vị. Bởi chỉ khi có thân phận, địa vị thì nàng mới dễ dàng tiếp
cận được những đan thư, bí tịch cao cấp, từ đó tìm hiểu và giải quyết các vấn
đề của bản thân. Tại sao nàng không thể đột phá bình cảnh, làm thế nào để
luyện chế cực phẩm đan, tiếp cận và thu lấy phế đan, tất cả những điều này đều
đòi hỏi một chút tư cách mới mong giải quyết nhanh được.

Nếu như có thể trở thành tinh anh đệ tử, rồi sớm ngày trèo lên ngôi vị trưởng
lão thì tự nhiên là có quyền xuất nhập phế đan phòng, các nơi trọng yếu của
Phiêu Hương Các.

Mang theo ý nghĩ ấy, vì muốn cho Cầu Bất Nhận coi trọng mình Ngọc Vô Tâm đã
đem một trong hai viên hạ phẩm Tẩy Tủy Đan vừa luyện được tinh chế thành trung
phẩm, phần hai viên khác thì vẫn được giữ nguyên như cũ hòng bị nghi ngờ.

Bởi do cảnh giới hiện tại đã là Trúc cơ kỳ đỉnh phong, pháp lực cùng thần thức
đều mạnh mẽ hơn xưa rất nhiều nên quá trình tinh chế chả có gì khó khăn, chỉ
khoảng một khắc sau thì đã cho ra thành quả. Trên tay nàng bây giờ, từ hạ phẩm
Tẩy Tủy Đan đã biến thành trung phẩm Tẩy Tủy Đan.

"Một phế phẩm, một hạ phẩm, một trung phẩm, kết quả này hẳn đã đủ gọi thiên
tài đi".

Bộ dáng hài lòng, Ngọc Vô Tâm lấy một chiếc lọ rỗng đem ba viên đan dược cho
vào rồi hướng bên ngoài bước ra.

"Tiền bối." Vẫn luôn trông giữ bên ngoài, một tên đệ tử cấp thấp của Phiêu
Hương Các vừa nhìn thấy Ngọc Vô Tâm đi ra thì liền khom người cúi chào.

"Các chủ đã có căn dặn, đợi khi nào tiền bối đi ra thì đưa người đi nghỉ
ngơi".

Ngọc Vô Tâm nhẹ gật đầu, ánh mắt thoáng liếc qua hành trang của mình, thấy vẫn
đang được phong ấn thì cũng an tâm, bước theo chân người đệ tử nọ.

"Tiền bối, đây là chỗ ở của người, có gì không hài lòng người cứ phân phó với
vãn bối." Gã đệ tử khi nãy cung kính nói.

"Được rồi, ngươi lui xuống đi." Ngọc Vô Tâm phẩy tay, bảo.

"Vâng".

Tên đệ tử rời đi, Ngọc Vô Tâm lúc này mới bắt đầu đánh giá động phủ trước mắt.
Nơi này vốn là một nham động được cải tạo thành, bài trí rất trang nhã. Cư
thất, phòng luyện công, phòng nghênh khách... mọi thứ đều đầy đủ. Phía sau còn
có một phòng luyện đan, địa hỏa trong lòng đất thông qua cấm chế tinh xảo được
dẫn vào nơi đây.

"Chỗ ở thật sự rất không tệ".

Ngọc Vô Tâm cảm thấy hài lòng, tìm đến chiếc bồ đoàn ngồi xuống, đả toạ dưỡng
thần...

...

Sáng hôm sau.

Kì hạn đã đến, Cầu Bất Nhận như hẹn đến kiểm tra thành quả. Đã sớm chuẩn bị,
Ngọc Vô Tâm cầm chiếc lọ nhỏ đưa ra.

"Các chủ, đây là đan dược vãn bối đã luyện chế được, mời người xem".

Cầu Bất Nhận hoà nhã gật đầu, tiếp lấy chiếc lọ rồi trút ra.

Một viên phế đan, hai viên hạ phẩm...

Khoan đã!

Ánh mắt Cầu Bất Nhận chợt loé lên.

Lấy tri thức cùng kinh nghiệm bao năm của bà, há lại chẳng nhận ra điều khác
biệt. Bà nhanh tay cầm một viên đan dược lên, chăm chú quan sát.

Quả nhiên là trung phẩm Tẩy Tủy Đan!

Xác nhận xong, Cầu Bất Nhận chuyển ánh mắt sang nhìn Ngọc Vô Tâm, thật lâu
không nói.

Trước cái nhìn chằm của bà, Ngọc Vô Tâm khó tránh có chút bất an. Lẽ nào nàng
đã bày ra thiên tư quá mức?

Kỳ thực Ngọc Vô Tâm nghĩ không sai. Điều nàng làm thật sự đã khiến cho lòng
người rung động.

Luyện chế thành công trung phẩm đan khó khăn hơn hạ phẩm đan rất nhiều, trừ
mấy đan dược đại sư thì tu sĩ trong Phiêu Hương Các cũng không dễ gì luyện
được. Thế mà Ngọc Vô Tâm...

Niên kỷ chỉ mới hai mươi hai mốt, còn trẻ như vậy mà đã có thể luyện ra đến
trung phẩm đan. Đáng nói hơn nữa là xét trên phương diện tu tiên, cảnh giới
của nàng so với kẻ đồng trang lứa thì cao hơn rất nhiều, điều đó cho thấy nàng
rất chăm chỉ tu hành. Và nó cũng đồng nghĩa thời gian nàng học tập, nghiên cứu
đan đạo chưa có bao nhiêu...

Mới biết chút da lông đã liền luyện ra đến trung phẩm đan, không cần biết là
vận khí tốt đến cỡ nào nhưng chắc chắn là thiên phú phải cực cao...

"Các chủ...".

Nghe tiếng gọi của Ngọc Vô Tâm, Cầu Bất Nhận mới khống chế tâm tình, hỏi:
"Tiểu cô nương, trước đây rất thường luyện chế Tẩy Tủy Đan?".

Ngọc Vô Tâm thoáng nghĩ, thành thật đáp: "Vãn bối xuất thân hàn vi, tuy có tự
mày mò học tập qua song cũng chỉ bào chế ở dạng tinh bột, dược thủy... Nói ra
thật xấu hổ, đây là đầu tiên vãn bối chính thức luyện chế đan hoàn".

L-Lần đầu tiên?

Cầu Bất Nhận há hốc. Vốn bà còn tưởng Ngọc Vô Tâm đã từng luyện chế qua không
ít Tẩy Tủy Đan rồi cơ.

Lần đầu tiên liền luyện ra đến trung phẩm đan? Cái này... còn là người sao?
Phải biết trừ bỏ viên trung phẩm đan kia ra thì còn có một viên hạ phẩm Tẩy
Tủy Đan nữa đấy!

Ba viên được hai, xác suất hơn sáu thành, trong đó lại còn...

"Kỳ tài", đấy là danh tự mà Cầu Bất Nhận âm thầm gán cho Ngọc Vô Tâm.

"Tiểu cô nương, có đồng ý nhận ta làm sư phụ không?" Cơn kích động qua đi, Cầu
Bất Nhận nhìn Ngọc Vô Tâm, nghiêm túc nói ra.


Tiên Môn - Chương #759