Người đăng: PeaGod
Cao thủ Linh châu kỳ đúng có thể hô phong hoán vũ thật đấy, nhưng trong mắt
các vị luyện đan sư Phiêu Hương Các thì cũng chả nghĩa lý gì. Không phải do
môn phái này thực lực cường đại, đến như chưởng môn cũng chỉ là Vấn đỉnh trung
kỳ mà thôi.
Sỏ dĩ không kiêng nể là bởi địa vị siêu nhiên của họ. Cái chức nghiệp luyện
đan sư này đối với cộng đồng tu tiên giả thật là quan trọng lắm.
Tu tiên giới Thanh Châu, Trung Châu, thậm chí là cả đại lục Ô La này đã có một
quy ước ngầm. Đó là cho dù thế nào cũng không ai được động thủ với luyện đan
sư của Phiêu Hương Các. Gây hại cho Phiêu Hương Các chính là gây hại cho toàn
thể cộng đồng.
Nghĩ đi. Nếu giết chết luyện đan sư thì sau này lấy ai để luyện đan? Phải biết
hầu hết những đan dược cấp cao đều phải nhờ Phiêu Hương Các bọn họ luyện chế
a!
...
Lẫn trong đám người, Ngọc Vô Tâm im lặng chờ đợi. Đến khoảng đầu giờ ngọ rốt
cuộc cũng có một đạo bạch quang lóe lên.
Một thiếu niên chừng mười chín hai mươi xuất hiện, đảo mắt nhìn qua một lượt
mọi người rồi nói:
"Các vị tiền bối mời theo vãn bối".
Đứng đợi cả nửa ngày, đám tu sĩ sớm đã không còn kiên nhẫn vội vàng đi theo
thiếu niên vào sơn trung chi sơn.
...
Nơi đây vốn là một ngọn núi lửa còn hoạt động mạnh nhất Thanh Châu. Từ khi
Phiêu Hương Các khai tông lập phái đến nay, các đời tổ sư đều hao phí rất
nhiều công sức dùng tiên pháp dẫn đạo, từ bên dưới sâu dẫn địa hỏa lên tạo ra
các luyện đan thất.
Nơi quan trọng nhất dĩ nhiên là ngọn núi nhỏ hình lô đỉnh do tự nhiên tạo
thành này. Nếu dùng nó luyện đan thì tuyệt đối thần kỳ hơn các đỉnh lô khác.
Chỉ có điều trừ vị tu sĩ khai sáng Phiêu Hương Các thì đến nay chưa một ai đạt
đến trình độ luyện đan thuật thần kỳ như thế.
Lại nói thiếu niên đệ tử rất lanh lợi, nhanh chóng đã hỏi ra các tu sĩ muốn
luyện chế đan dược gì rồi chỉ cho bọn họ đến các phòng luyện đan thích hợp,
cho các tu sĩ tự thương lượng với luyện đan sư nơi đó.
Riêng phần Ngọc Vô Tâm...
Thiếu niên nhìn Ngọc Vô Tâm, trong ánh mắt ít nhiều hâm mộ. Hắn đã nhìn ra đây
là một vị cao thủ Trúc cơ kỳ.
"Tiền bối, xin hỏi người cần luyện đan dược gì?".
Ngọc Vô Tâm cố tỏ ra mình là một người hoà nhã dễ gần, mỉm cười nói: "Ta đến
không để luyện đan".
Không phải luyện đan?
Thiếu niên nghi hoặc. Đến Phiêu Hương Các lại không phải vì muốn luyện đan,
vậy thì có mục đích gì? Lẽ nào tính gây hấn?
"Hẳn không phải." Thiếu niên thầm phủ nhận ngay. Phiêu Hương Các ở Ô La đại
lục có địa vị siêu nhiên, đừng nói Trúc cơ, kể cả có là đại cao thủ Linh châu
kỳ cũng không dám nhiễu sự.
Cũng chẳng có ý thách đố gì, Ngọc Vô Tâm trực tiếp nói ra mục đích: "Ta muốn
gia nhập quý phái".
Hả?
Thiếu niên ngẩn ra, phản ứng giống hệt như Trương Bào khi trước. Hắn cũng cảm
thấy Ngọc Vô Tâm là một thiên tài tu luyện, nay không theo đuổi tiên đạo lại
muốn dấn thân vào đan đạo, thật hơi khác người.
"Tiền bối, người thực sự muốn gia nhập Phiêu Hương Các?".
"Không sai." Ngọc Vô Tâm gật đầu xác nhận.
"Nếu vậy xin mời tiền bối theo vãn bối".
"Đa tạ".
...
"Bụp!".
Bên trong một đan thất của sơn trung chi sơn một tiếng nổ vừa mới phát ra.
Theo sau tiếng nổ là một tiếng thở dài thất vọng.
Chỉ thấy giữa đan thất có một khối hỏa cầu màu đỏ sẫm đang lơ lửng, bên dưới
là một cái đầu quái thú dữ tợn được đúc bằng thiết tinh đang không ngừng phun
ra địa hỏa bổ sung cho hỏa cầu.
Một bà lão với mái tóc màu muối tiêu, muối nhiều hơn tiêu đang ôm một cái đỉnh
lô, bên trong một mùi cháy khét toả ra.
"Ài... Tẩy Tủy Đan tính ra cũng chỉ là đan dược phổ thông nhất, vậy mà muốn
luyện chế cấp thượng phẩm lại khó tới như vậy, đã hao phí hết mười tám lô tài
liệu mà không thành công được một lần".
Bà lão thất vọng, liên tục lắc đầu không thôi.
Mười tám lô tài liệu biến thành phế đan bà không tiếc, chỉ là có hơi chán nản.
"Chẳng lẽ đúng như truyền thuyết, luyện chế thượng phẩm đan chỉ có thể dựa vào
vận khí, không thể cưỡng cầu?".
Bà lão đem lô đỉnh đặt xuống, nhíu mày trầm tư.
Chợt, một đạo truyền âm phù bay đến, đem bà kéo về thực tại.
Bà lão xoay đầu, đưa tay bắt lấy tấm phù, đem thần thức chìm vào.
"Có kẻ muốn bái nhập Phiêu Hương Các, còn là một tiểu cô nương Trúc cơ kỳ?".
Bà lão cảm thấy hứng thú, liền đứng lên.
Lại nói, tấm truyền âm phù này không phải tự dưng lại bay đến luyện đan thất
của bà lão. Sở sĩ đệ tử truyền tin tới là bởi do thân phận của bà. Đừng nhìn
bà ăn mặc đơn giản, tóc tai rối bù mà xem nhẹ. Kỳ thực bà chính là chưởng môn,
hay chính xác hơn là các chủ hiện thời của Phiêu Hương Các này, họ Cầu danh
gọi Bất Nhận.
...
Trong khi đó, ở phía ngoài...
Lúc này Ngọc Vô Tâm đang chậm rãi thưởng thức hương trà cùng ngoạn thưởng các
bức bích họa trên tường. Chỗ nàng đang ở là một căn phòng, không lớn nhưng
phong cách bài trí hết sức trang nhã.
Tính ra thì nàng đã ngồi đợi gần nửa canh giờ rồi, dù vậy trên gương mặt vẫn
rất điềm nhiên, chẳng có chút bất mãn gì.
Trong lúc ngồi đợi Ngọc Vô Tâm cũng có thăm hỏi thiếu niên, chính là kẻ đã
tiếp dẫn nàng một chút. Ban đầu thiếu niên còn câu thúc, song thấy Ngọc Vô Tâm
có vẻ hòa ái nên dần trở nên bạo dạn bắt chuyện.
Khi nghe hắn nói gần đây Phiêu Hương Các có vài luyện đan sư vừa tọa hóa,
trong lòng Ngọc Vô Tâm có chút động, đang muốn hỏi thêm thì đúng lúc này bà
lão khi nãy, chính là Cầu Bất Nhận đã đi tới.
"Đệ tử tham kiến Các chủ".
"Ngươi lui xuống đi." Cầu Bất Nhận hờ hững bảo.
Nhìn bà lão mái tóc hoa râm đi vào phòng, Ngọc Vô Tâm lập tức đứng lên, ôm
quyền thi lễ:
"Vãn bối tham kiến Các chủ".
"Ừm." Cầu Bất Nhận khẽ gật đầu, âm thầm đánh giá Ngọc Vô Tâm.
Dù ban nãy đã xem qua truyền âm phù, song lúc này tận mắt chứng kiến Cầu Bất
Nhận vẫn không khỏi bất ngờ. Cô gái này còn trẻ quá. Niên kỷ như vậy mà tu vi
đã là Trúc cơ kỳ đỉnh phong thì quả đúng kỳ tài tu luyện. Nàng thật muốn gia
nhập Phiêu Hương Các sao?
"Tiểu cô nương, ngươi có hứng thú với luyện đan thuật sao?".
"Phải." Ngọc Vô Tâm gật đầu, thanh âm chậm rãi: "Trong tiên đạo rộng lớn vãn
bối hứng thú nhất chính là luyện đan thuật. Từ khi còn nhỏ vãn bối đã lập chí
trở thành một luyện đan sư, chỉ tiếc đến giờ vẫn chưa có minh sư chỉ đường.
Nay phiêu bạt đến Thanh Châu, được nghe qua danh vọng của Phiêu Hương Các,
trong lòng vãn bối vô cùng hâm mộ cho nên mạo muội tìm đến...".
Cầu Bất Nhận nghe thế thì có chút vui mừng: "Đã như vậy xin mời tiểu cô nương
đi theo ta".
...
Cầu Bất Nhận đi trước, Ngọc Vô Tâm cất bước theo sau, chẳng bao lâu sau thì
hai người đi tới một gian luyện đan thất.
Cầu Bất Nhận xoay người lại bảo với Ngọc Vô Tâm: "Tiểu cô nương hãy đem bảo
vật cùng dược liệu trên người tạm ký gửi lại chỗ này".
Thấy Ngọc Vô Tâm có chút chần chừ Cầu Bất Nhận mới mỉm cười giải thích: "Tất
cả những ai muốn gia nhập Phiêu Hương Các đều phải chứng minh được mình có
thiên phú luyện đan, vì thế cho nên bổn các có đặt ra quy củ này".
"Tiểu cô nương xin cứ an tâm, danh tiếng bổn các truyền thừa đã mấy ngàn năm.
Sau khi kiểm tra xong nhất định sẽ hoàn trả bảo vật đầy đủ cho ngươi".
"Các chủ quá lời, vãn bối sao dám hoài nghi".
Đối phương đã nói vậy Ngọc Vô Tâm đành đem tài bảo giao ra.
Cầu Bất Nhận lại dùng thần thức quét qua, chừng xác định trên người Ngọc Vô
Tâm đã không còn gì nữa thì mỉm cười đưa ra một cái bình ngọc: "Trong này có
nguyên liệu đủ để luyện chế ba viên Tẩy Tủy Đan. Ngày mai ta sẽ đến lấy thành
quả. Chỉ cần một viên thành công là đủ chứng minh tiểu cô nương có thiên phú,
có thể gia nhập Phiêu Hương Các".
Ngọc Vô Tâm đưa tay tiếp nhận bình ngọc, nét mặt như thường song trong lòng
mừng rỡ không thôi. Vốn nàng còn tưởng sẽ phải vấn đáp thi thố cái gì, không
ngờ lại chỉ bắt đi luyện đan.
Luyện đan? Đây không phải quá tốt hay sao. Có bạch liên hoa, cho dù Ngọc Vô
Tâm nàng có luyện chế thất bại thì cũng có thể sử dụng lam sắc quang điểm để
tinh chế a!
Thật đúng là trời cũng giúp ta!