Người đăng: PeaGod
Trong lòng Ngọc Vô Tâm rất cao hứng. Bao nhiêu muộn phiền trước đó vì không
thể đột phá trúc cơ giờ phút này đã tiêu tán sạch.
Đã có được chí bảo nghịch thiên là bạch liên hoa trong tay, còn lo không thể
đột phá sao?
"Phải rồi, Trúc Cơ đan".
Nghĩ tới vấn đề đột phá, Ngọc Vô Tâm lập tức nhớ đến Trúc Cơ đan. Năm viên
Trúc Cơ đan mà nàng đã phục dụng là chiến lợi phẩm lấy được từ trên người Tạ
Trường Thanh. Mà chỗ đan dược này lại là do Tạ Trường Thanh tự mình luyện chế.
Như vậy cũng tức là nói còn có những viên phế đan nữa.
Tạ Trường Thanh tu vị bất quá trúc cơ hậu kỳ, trình độ luyện đan có cao mấy
cũng không thể luyện chế thành công một trăm phần trăm được. Ngay đến cấp bậc
đại sư còn nhiều khi làm hỏng đan dược nữa là...
Không nói nhiều, Ngọc Vô Tâm lập tức đứng dậy, hướng bên trong thạch động đi
vào. Động phủ này nàng đã tỉ mỉ tra xét qua rồi, có một phòng luyện đan ở đây.
Các loại đan dược, phế đan được Tạ Trường Thanh cất giữ không ít. Trước Ngọc
Vô Tâm nàng chỉ mới lấy đan dược, còn phế đan thì vẫn để nguyên đấy.
"Đây rồi".
Đã sớm quen thuộc đường đi nước bước nên Ngọc Vô Tâm rất nhanh đã liền tìm
thấy chiếc bình đựng phế đan. Chủng loại thì tất nhiên là Trúc Cơ đan.
Bên trong chiếc bình có tất thảy mười bốn viên đan dược, gần gấp ba số Trúc Cơ
đan mà Ngọc Vô Tâm đã sử dụng. Theo như suy đoán của Ngọc Vô Tâm thì hẳn Tạ
Trường Thanh từng luyện qua ít gì cũng hai lần, tính theo xác suất thành công
khoảng cỡ ba thành. Với một tu sĩ trúc cơ hậu kỳ như Tạ Trường Thanh thì như
thế là hợp lý.
Khác với hạ phẩm Trúc Cơ đan, mười bốn viên phế đan trong bình không phải màu
xanh mà có màu xám đục. Đây là biểu hiện của tạp chất quá nhiều, e phải lên
đến bảy thành. Lần trước, thời điểm tìm thấy chúng, cảm giác của Ngọc Vô Tâm
chỉ có thất vọng, hụt hẫng, thế nhưng bây giờ... Ngọc Vô Tâm nàng rất vui
sướng.
Đối với người khác mười bốn viên đan dược này đúng chỉ là phế vật bỏ đi, một
xu không đáng, nhưng ở trong mắt Ngọc Vô Tâm nàng thì đây chính là bảo vật,
hết sức giá trị.
"Mười bốn viên phế đan này, không biết ta có thể tinh chế thành công hết hay
không...".
Ngọc Vô Tâm không phải kiểu người tự phụ, chẳng biết suy trước tính sau. Tuy
nói lam sắc quang điểm từ bạch liên hoa có khả năng phân ly tạp chất, biến phế
thành bảo, nhưng ai dám đảm bảo lần nào cũng đều thành công. Cái gì cũng vậy,
cần tập luyện thì mới thuần thục được.
Phế đan Trúc Cơ quá trân quý, Ngọc Vô Tâm không dám làm bừa. Nàng chưa vội
tinh chế. Nàng nghĩ mình cần luyện tập đối với Tẩy Tủy Đan và Bồi Nguyên Đan
trước đã. Đợi khi nào nhắm chắc thành công, chừng ấy nàng mới bắt tay vào tinh
chế Trúc Cơ đan.
"Hiện tại số lượng lam sắc quang điểm đã bị tiêu hao quá nhiều, tâm tình cũng
không quá ổn định, có lẽ nên nghỉ ngơi, đợi đến mai rồi mới bắt đầu tập luyện
tinh chế".
Cân nhắc trước sau, Ngọc Vô Tâm cuối cùng lựa chọn tạm ngưng.
...
"Trước khi tiến cấp bạch liên hoa đã đủ xem chí bảo, nay tiến cấp xong thì lại
càng nghịch thiên. Điều đáng nói là nó hình như còn có thể phát triển lên thêm
nữa...".
Dưới ánh trăng chiếu rọi, Ngọc Vô Tâm ngửa đầu nằm trên phiến đá, nhìn trời
ngẫm nghĩ. Nàng đang suy tính cho tương lai của mình.
Ngọc Vô Tâm nàng sinh ra trong mộ, cái cách mà nàng đến với thế giới này vốn
đã rất khác người thường. Ông trời ban cho nàng một chí bảo nghịch thiên, đấy
là đại ân, nhưng đồng thời, nguy cơ tiềm ẩn cũng không ít.
Câu nói "Thất phu vô tội, hoài bích có tội" Ngọc Vô Tâm nàng nào phải chưa
từng nghe. Trái lại, nàng biết rõ. Chính bản thân nàng cũng là kẻ từng làm ra
chuyện giết người đoạt bảo kia mà. Thế giới này chính là như vậy, nấm đấm ai
to thì người ấy làm lão đại. Mạnh được yếu thua, cá lớn nuốt cá bé, đạo lý ấy
phàm là tu sĩ thì ai cũng hiểu.
Hôm nay Ngọc Vô Tâm mới chỉ là một tên tiểu tu sĩ luyện khí kỳ, bất quá hạng
tép riu mà thôi. Nếu để người khác biết được trong người nàng có chí bảo
nghịch thiên, khẳng định tính mạng của nàng sẽ rất nhanh liền bị lấy mất. Vì
lẽ đó Ngọc Vô Tâm nàng phải giữ kín bí mật này. Tuyệt đối.
Cũng may là cơ thể nhân tộc cấu tạo vô cùng kỳ diệu, cho dù cao thủ tu vị có
hơn Ngọc Vô Tâm nàng rất nhiều cũng không thể quan sát được, xác suất việc bại
lộ là vô cùng bé. Thêm nữa ngay chính bản thân bạch liên hoa cũng có khả năng
tự mình che giấu, ngoại nhân khó lòng phát hiện. Ngọc Vô Tâm nghĩ chỉ cần mình
hành xử cẩn trọng thì có thể giữ được bí mật về bạch liên hoa.
Lúc này ý nghĩ của Ngọc Vô Tâm lại xoay chuyển đến mặt lợi ích của nó.
Lam sắc quang điểm có công năng tinh chế đan dược, biến phế thành bảo, như vậy
cũng đồng nghĩa sắp tới đây nàng sẽ trở nên rất "giàu có".
Ma Thần Tông thành lập đã nhiều năm, trong những năm tháng ấy có biết bao
nhiêu lô đan dược được người luyện chế. Và trong số những viên đan dược được
luyện ra kia, có biết bao nhiêu viên bị hỏng, gọi phế đan? Nhiều. Nhiều lắm.
So với số đan dược hữu ích thì phần vô dụng kia càng nhiều hơn. Chúng được xếp
đầy bên trong phế đan phòng, chất thành từng đống.
Thử nghĩ nếu Ngọc Vô Tâm nàng dùng lam sắc quang điểm của bạch liên hoa đem
tinh chế thì sẽ thế nào? Cho dù xác suất thành công chỉ vài thành thôi thì
cũng thu được một số lượng đan dược kinh người đấy. Đó là còn chưa kể lam sắc
quang điểm của bạch liên hoa còn tinh chế được những đan dược "hữu ích", đề
thăng phẩm cấp từ hạ phẩm lên trung phẩm. Mà biết đâu còn có thể tiếp tục đề
thăng từ trung phẩm lên thượng phẩm, thậm chí...
Viễn cảnh tương lai thật là vô cùng tốt đẹp. Ngọc Vô Tâm càng nghĩ trong lòng
càng phấn khích, trông đợi...
...
Buổi sáng hôm sau, khi bình minh vừa ló dạng thì Ngọc Vô Tâm cũng mở ra đôi
mắt. Qua một đêm đả toạ điều tức, lúc này tinh thần, khí lực của nàng đều đã
khôi phục đến trạng thái đỉnh phong. Bên trong đan điền, tại phần nhụy của
bạch liên hoa số lượng lam sắc quang điểm cũng đã hoàn toàn khôi phục.
"Phù...".
Thở ra một ngụm trọc khí, Ngọc Vô Tâm lấy từ trong không gian giới chỉ ra một
viên hạ phẩm Bồi Nguyên Đan. Hôm qua nàng đã thành công với Tẩy Tủy Đan, lần
này nàng muốn thử tinh chế Bồi Nguyên Đan - loại đan dược cấp bậc cao hơn, xem
xem có thể biến nó từ hạ phẩm thành trung phẩm, có dễ dàng không.
Thần thức khuếch đại, Ngọc Vô Tâm nhanh chóng điều động lam sắc quang điểm
thực hiện một đại chu thiên tuần hoàn.
Quá trình này đối với Ngọc Vô Tâm chẳng có gì khó khăn, chỉ trong thoáng chốc,
những điểm sáng màu lam đi đến lòng bàn tay, xuyên qua da thịt.
Dưới thần thức của Ngọc Vô Tâm, cảnh tượng khi trước lại một lần nữa hiện ra.
Lam sắc quang điểm tiến vào Bồi Nguyên Đan thì tạp chất bị đẩy ra ngoài. Theo
đó, màu sắc của đan dược cũng dần trở nên tươi sáng hơn.
Tuy nhiên, ở trong quá trình này, theo như thần thức Ngọc Vô Tâm quan sát được
thì vẫn còn có một bộ phận quang điểm không tiến vào viên đan dược mà tiêu tán
trong không khí, rất là lãng phí.
Chân mày khẽ nhíu, Ngọc Vô Tâm cố dụng thần thức tụ tập lam sắc quang điểm
càng thêm dày đặc, như vậy lượng quang điểm tiến vào Bồi Nguyên Đan sẽ nhiều
hơn.
Quả như dự tính, tốc độ tạp chất bên trong viên đan dược bị phân ly nhanh hơn.
Song, sau tầm một khắc, một tiếng bụp nhỏ vang lên.
"Bụp!".
Viên đan dược trong lòng bàn tay Ngọc Vô tâm đã bị vỡ ra thành năm sáu mảnh.
Nàng đã thất bại.
"Thất bại rồi...".
Ngọc Vô Tâm có chút hụt hẫng, nhưng rất nhanh tâm tình nàng đã trấn định trở
lại. Bồi Nguyên Đan cũng không phải Trúc Cơ đan, giá trị tính ra chẳng lớn
lắm. Hiện trên người Ngọc Vô Tâm nàng có rất nhiều.
Điều chỉnh tâm tình một chút, Ngọc Vô Tâm tiếp tục trút ra thêm một viên hạ
phẩm Bồi Nguyên Đan nữa.
Thần thức triển khai, nàng nắm viên đan dược trong tay, bắt đầu điều động lam
sắc quang điểm...
"Bụp!".
Lại thất bại.
Ngọc Vô Tâm cau mày, cúi nhìn những mảnh đan dược vỡ vụn trong tay.
"Lẽ nào do phẩm cấp của Bồi Nguyên Đan quá cao, trình độ hiện tại của lam sắc
quang điểm chưa thể tinh chế?".
"Không đúng. Thời điểm ta phục dụng viên Trúc Cơ đan thứ năm thì chính lam sắc
quang điểm đã đem tạp chất bên trong viên đan dược đẩy ra. Chúng đã thành
công...".
"Rốt cuộc sai lầm ở đâu?".