Người đăng: PeaGod
"Keng!".
"Oành!".
"Oành!".
"Ngọc Vô Tâm! Chịu chết đi!".
Trong tiếng thét chói tai, Vu Mộng Tương dồn hết toàn bộ lực lượng vào cặp
song hoàn trong tay, tung người lên không rồi ném xuống.
"Grào...!".
"Grào...!".
Tức thì, tiếng thét gào cất lên. Không phải của người. Đó là tiếng gầm của
hung thú.
Cặp song hoàn mà Vu Mộng Tương vừa mới ném ra, chúng vậy mà hiển hoá thành một
đôi bạch hổ!
"Linh khí hoá hình", đấy là bốn chữ vừa hiện lên trong đầu mọi người.
Các đệ tử, bọn họ ai nấy đều chấn kinh. Làm sao mà bình tĩnh được khi những gì
đang chứng kiến quá không hợp lẽ thường. Linh khí hoá hình, đấy chẳng phải thủ
đoạn của trúc cơ kỳ tu sĩ hay sao? Vu Mộng Tương hôm nay bất quá mới luyện khí
hậu kỳ, thế nào lại thi triển ra được?
Các đệ tử không hiểu, phần những vị cao tầng tông môn...
Kim Hoa, Bạch Bào, năm vị trưởng lão, hoặc nhiều hoặc ít đều có biểu cảm ngạc
nhiên. Vẫn giữ được vẻ điềm đạm duy cũng chỉ mình Tạ Trường Thanh. Cầm tách
trà trên tay, hắn tiếp tục đưa mắt nhìn xem...
...
"Khốn kiếp!".
Thêm một lần nữa Ngọc Vô Tâm phải chửi thề. Cũng giống như các đệ tử đứng quan
chiến bên dưới, Ngọc Vô Tâm nàng đã ít nhiều bị chấn kinh. Linh khí hoá hình,
một tên luyện khí hậu kỳ lại có thể thi triển ra được? Đúng là vô lý!
Trong lòng vừa tức vừa sợ, Ngọc Vô Tâm vội vã ném ra một tấm phù lục, đồng
thời quán thâu linh lực vào thanh bán nguyệt đao trong tay.
Phong Hành Trảm!
Một tiếng rít ngân lên, một đường đao sắc lẹm chém bạt thương khung. Nhưng...
"Grào!".
"Grào!".
Đôi bạch hổ, chúng vẫn không dừng lại!
"Không xong!".
"Oành!".
"Oành!".
...
"Ư...!".
Thanh âm bạo liệt còn chưa lắng thì một tiếng kêu đau đớn đã vang lên. Kế đó,
từ trên không trung, Vu Mộng Tương phải vội vàng tiếp đất. Không khó để thấy
trên miệng nàng hiện đã trào máu tươi.
Một đòn vừa rồi quả vẫn là quá sức với Vu Mộng Tương. Mặc dù đã phục dụng đan
dược đề thăng lực lượng nhưng khi thi triển xong, thân thể nàng cũng không
khỏi suy yếu, tổn thương nghiêm trọng.
Đây là một canh bạc lớn. Vu Mộng Tương nàng đã dám đánh, và thực tế chứng minh
quyết định của nàng không sai. Đối thủ của nàng hiện đã nằm bất động. Nàng
thắng rồi.
Tâm cười, miệng cũng cười, Vu Mộng Tương một tay ôm lấy bụng, hướng chỗ Ngọc
Vô Tâm tiến lại. Cúi nhìn thân thể máu mé, áo quần rách nát, nàng đắc ý mà
rằng: "Ngọc Vô Tâm, cuối cùng thì ngươi cũng bại dưới tay ta".
"Ta... thắng rồi".
Vu Mộng Tương hít sâu một hơi, chờ chấp sự đem kết quả công bố. Nàng không
giết Ngọc Vô Tâm. Không phải vì nàng nhân từ mà là bởi cơ hội qua rồi. Ngọc Vô
Tâm hiện đã bất tỉnh, nếu vẫn cố ý hạ thủ, khẳng định cao tầng tông môn, mà
trước hết là Bạch Bào sẽ lập tức can thiệp ngay. Nói sao Ngọc Vô Tâm cũng là
thiên tài môn phái, há có thể để chết đi như vậy?
Cũng chẳng bắt nàng phải đợi lâu, vài giây sau, khi không thấy Ngọc Vô Tâm cử
động, vị chấp sự nọ đã phi thân lên lôi đài. Trước tiên, hắn tiến đến kiểm tra
tình trạng của Ngọc Vô Tâm, sau đó hướng mắt về phía các vị cao tầng tông môn,
biểu thị là tính mạng Ngọc Vô Tâm vẫn được bảo toàn.
"Ngọc Vô Tâm đã mất năng lực hành động, trận chiến này, người thắng là Vu
Mộng...".
"Rít!".
Chữ "Tương" vị chấp sự còn chưa kịp nói ra thì một tiếng xé gió bỗng bất ngờ
vang lên. Từ chỗ Ngọc Vô Tâm, một thanh tiểu kiếm màu lam phóng thẳng về phía
Vu Mộng Tương.
Tình huống quá bất ngờ lại cộng thêm thân thể đang trong tình trạng suy yếu,
Vu Mộng Tương muốn tránh mà vô phương tránh được. Kết quả, phi kiếm cắm thẳng
vào ngực nàng.
"Ư!".
"Tách tách...".
Máu đào tuôn chảy, Vu Mộng Tương một tay ôm ngực, không dám tin đưa mắt nhìn
thân ảnh Ngọc Vô Tâm.
Chẳng rõ từ bao giờ Ngọc Vô Tâm đã mở mắt. Nàng từ từ ngồi dậy, chuyển mình
đứng lên.
Tay nắm chặt thanh bán nguyệt đao kì dị, mặc cho máu còn đang chảy, nàng nhếch
môi nói: "Vu Mộng Tương, người thắng là ta, không phải ngươi".
"Soạt!".
Lời vừa ra hết cũng là lúc Ngọc Vô Tâm lao mình về phía trước. Bán nguyệt đao
vung lên, nàng liên tiếp bổ ngang chém dọc, cực lực dồn ép Vu Mộng Tương.
"Keng!".
"Keng!".
"Keng!".
"Xuống cho ta!".
Với khí lực kinh người của mình, Ngọc Vô Tâm tung ra một cú đá hiểm, đem đối
thủ đá bay khỏi lôi đài.
Vậy là chiến cục đã rõ. Ngọc Vô Tâm một lần nữa lại giành chiến thắng trước Vu
Mộng Tương.
Trước kết quả này, Lý Hưng - chấp sự, cũng là trọng tài của trận đấu này - cảm
thấy hết sức khâm phục Ngọc Vô Tâm. Rõ ràng thân thể đã bị thương tới như vậy
mà vẫn có thể bật dậy chiến tiếp, trước đó lại còn bình tĩnh chờ đợi thời cơ,
nhân lúc đối thủ mất cảnh giác để ra đòn ám toán...
Có tâm cơ, có dũng khí, quả không hổ danh đệ nhất nhân trong lớp chân truyền.
"Vu Mộng Tương đã rơi khỏi lôi đài. Người thắng là Ngọc Vô Tâm!".
...
...
Ngay trong hôm đó, sau khi chấp sự Lý Hưng công bố kết quả xong thì Ngọc Vô
Tâm cũng lập tức xin phép cáo lui. Trúng phải một đòn "linh khí hoá hình" kia
của Vu Mộng Tương, nàng thực đã bị thương không nhẹ. Đối với thương tích của
nàng, Bạch Bào hiển nhiên tỏ rõ quan tâm. Hắn đã đưa cho nàng một lọ đan dược
dùng để trị thương. Lão tông chủ Tạ Trường Thanh cũng vậy, tự xuất linh đan
ban tặng. Trước lúc Ngọc Vô Tâm rời đi, Tạ Trường Thanh hắn còn căn dặn nàng
an tâm tịnh dưỡng, chờ khi bình phục sẽ lập tức đem một thân bổn sự truyền lại
cho nàng.
Trúc Cơ đan, truyền thừa của lão tông chủ, ai nấy đều nghĩ rằng Ngọc Vô Tâm
phải rất đỗi vui mừng. Nhưng... sự thật lại không như người ta nghĩ. Trúc Cơ
đan, truyền thừa, Ngọc Vô Tâm nàng đúng là khao khát thật, chỉ có điều... đồ
vật trong túi Tạ Trường Thanh, dễ lấy lắm sao.
Tạ Trường Thanh, lão già này chắc chắn sẽ chẳng cho không. Hắn nhất định sẽ
đưa ra điều kiện. Chờ thương thế Ngọc Vô Tâm nàng bình phục mới đưa Trúc Cơ
đan - phần thưởng cho ngôi vị quán quân... Tại sao lại không đưa luôn mà phải
đợi?
"Con cáo già này...".
Ngồi trong phòng mình, Ngọc Vô Tâm âm thầm suy tính.
"Hắn bảo khi nào ta bình phục thì lập tức đến động phủ lấy đan, tiếp nhận
truyền thừa... Hừm, chỉ e một khi ta bước vào đó, trinh bạch sẽ liền bị hắn
đoạt...".
Chuyện Tạ Trường Thanh thèm muốn mình, Ngọc Vô Tâm vốn đã nhìn rõ. Nàng tin
chỉ cần mình đến đó, động phủ của Tạ Trường Thanh thì hắn sẽ lập tức xuống
tay. Ban đan, truyền thừa? Nói không chừng Ngọc Vô Tâm nàng sẽ bị con cáo già
đó đem thái bổ.
Lui một bước, cho dù Tạ Trường Thanh hắn không có ý thái bổ, thực sẽ ban đan,
thực sẽ truyền thừa đạo pháp đi nữa, vậy thì cũng sẽ phải trả một cái giá. Hạ
độc dược, bỏ cổ trùng, Tạ Trường Thanh hắn đây rõ ràng là muốn kiểm soát Ngọc
Vô Tâm nàng.
"Lão già, muốn biến ta thành nô lệ của ngươi ư? Đừng có mơ!".
"Tạ Trường Thanh, con cáo già ngươi... Để rồi xem, rốt cuộc là ngươi ăn ta hay
là ta ăn ngươi...".