Người đăng: PeaGod
Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo. Ngọc Vô Tâm đang có dự cảm không lành.
Ngọc Vô Tâm nàng là thiên tài của Ma Thần Tông, tương lai chắc chắn sẽ thành
trụ cột, đấy là sự thật. Tuy nhiên, nàng không nghĩ mình quan trọng tới mức
khiến cho lão tông chủ phải xuất ra đại giới chỉ bởi lo ngại thân thể nàng tồn
tại ám thương ám tật gì đó. Nhất là sau khi nghe câu nói kia của lão tông chủ,
trong dạ Ngọc Vô Tâm nàng lại càng cảm thấy bất an.
"Vô Tâm, ta rất coi trọng ngươi", đây là ý gì?
Không lẽ lão tông chủ cũng giống như Bạch Bào, đều thèm muốn nàng sao?
Chỉ e không đơn giả như vậy...
"Tông chủ, nhưng Thiên Anh đan này thật sự quá trân quý...".
Đã nghi người thì đồ vật người đưa tất cũng đáng nghi, Ngọc Vô Tâm nghĩ là
mình không nên nhận làm gì. Chẳng may, Tạ Trường Thanh lại không cho phép nàng
từ chối. Hắn vậy mà chủ động cầm lấy bàn tay của Ngọc Vô Tâm nàng, đem viên
đan dược trút ra.
"Vô Tâm, ngươi đừng khách sáo, cứ nhận lấy. Nào, giờ thì uống đi".
"Tông chủ..." Ngọc Vô Tâm cúi nhìn viên đan dược màu xanh trong tay, rất không
nguyện uống. Có trời mới biết đây có phải Thiên Anh đan thật hay không. Biết
đâu chừng nó là độc dược cũng nên.
"Vô Tâm, thế nào? Ngươi có phải đang nghi ngờ bổn tông chủ?".
"Vô Tâm không dám!".
Đi qua mái hiên thấp sao không phải cúi đầu, Ngọc Vô Tâm lúc này căn bản là
chẳng được quyền lựa chọn. Nàng cắn răng đem viên đan dược mà Tạ Trường Thanh
bảo là Thiên Anh đan trân quý cho vào miệng, nuốt xuống.
"Nên như thế".
Tạ Trường Thanh tỏ vẻ hài lòng, đề nghị, hay đúng hơn là yêu cầu: "Vô Tâm,
Thiên Anh đan này có chút đặc thù, cần luyện hoá ngay".
"Vâng, tông chủ".
Dạ mắng nhưng gối vẫn phải khụy, ở trước mặt Tạ Trường Thanh, Ngọc Vô Tâm ngồi
xuống, bắt đầu đem viên đan dược kia luyện hoá.
Lát sau...
Ngó thấy Thiên Anh đan đã được Ngọc Vô Tâm luyện hoá xong, Tạ Trường Thanh mới
vừa ý đứng lên mà ra về. Trước khi bước qua cửa, hắn có quay lại nhắn nhủ một
câu: "Vô Tâm, ngày mốt là đến đại hội, ngươi phải cố gắng hết sức để giành lấy
vị trí thứ nhất. Bổn tông chủ đặt kỳ vọng vào ngươi rất nhiều, đừng làm ta
thất vọng".
...
"Crắc!".
Trong phòng Ngọc Vô Tâm, một chén trà đã vừa mới bị nàng bóp nát. Nàng rất căm
hận.
"Vốn ta còn tưởng Tạ Trường Thanh ngươi thực sự xem trọng tài năng của ta,
không ngờ...".
Qua lần tiếp xúc này thì Ngọc Vô Tâm đã phần nào nhìn thấu con người của Tạ
Trường Thanh rồi. Lão già này thực chất cũng chẳng khác gì Bạch Bào, đều đánh
chủ ý lên nàng, muốn chiếm đoạt nàng. Nàng tin cảm giác của mình không sai.
"Lão già đê tiện, ngươi vậy mà lại thực hạ độc ta, lại còn hạ luôn cổ
trùng...".
Mấy lời này tuyệt chẳng hề ngoa, hết thảy đều là sự thật. Ngọc Vô Tâm nàng đã
biết rõ.
Đây không phải do thủ đoạn của Tạ Trường Thanh thấp kém. Độc dược hắn dùng, cổ
trùng hắn cho, toàn bộ đều là loại cao cấp cả; đừng nói luyện khí hậu kỳ, kể
cả có là tu sĩ trúc cơ hậu kỳ cũng chưa chắc đã khám phá ra. Sở dĩ Ngọc Vô Tâm
biết được, tất cả đều là nhờ một món đồ vật bên trong người mình, cụ thể thì
chính tại đan điền.
Giữa không gian này có một đoá hoa sen màu trắng đang hiện hữu. Không phải mới
đây, nó đã tồn tại từ lâu rồi, thời điểm Ngọc Vô Tâm nàng còn trong bụng mẹ
cơ.
Bạch liên hoa ấy là vật gì? Làm sao lại xuất hiện bên trong đan điền của mình?
Ngọc Vô Tâm vẫn luôn thắc mắc, cố công tìm kiếm câu trả lời nhưng công cốc vẫn
hoàn công cốc. Nàng chẳng tra ra được gì, cũng chưa từng nghe ai nói qua có
một ai, một loại nào giống như thế. Dù vậy, nàng không lo lắng lắm. Bởi đoá
bạch liên hoa này chưa bao giờ làm hại nàng; trái lại, nhiều lần nàng rơi vào
hiểm cảnh đều là nhờ nó cứu vớt. Mười tám năm năm qua, nếu không phải nhờ có
nó thì Ngọc Vô Tâm nàng đã hoá ra xương trắng từ lâu rồi
Bạch liên hoa có bao nhiêu công dụng, cho tới hiện tại Ngọc Vô Tâm nàng vẫn
chưa rõ. Nàng còn đang thăm dò, thử nghiệm. Mấy ngày trước nàng đột nhiên vong
mạng, nguyên do cũng là bởi trong quá trình thử nghiệm xảy ra chuyện ngoài ý
muốn. May sao, nàng đã hồi sinh.
Lẽ dĩ nhiên, bạch liên hoa thần kỳ như vậy, nếu để người khác biết được thì
chắc chắn Ngọc Vô Tâm nàng sẽ rơi vào nguy hiểm. Cái chuyện giết người đoạt
bảo tu tiên giới xảy ra hàng ngày. Ban đầu Ngọc Vô Tâm lo lắng lắm, nhưng sau
một thời gian thì nỗi lo kia của nàng đã biến mất. Đơn giản là vì trừ bỏ nàng
ra, không còn ai có thể nhìn đến bạch liên hoa được nữa. Cho dù là thần thức
tu sĩ trúc cơ hậu kỳ cũng không được.
"Ta đã thử qua, bạch liên hoa đối với độc tố vốn có khả năng hoá giải. Nhưng
còn cổ trùng...".
Ngọc Vô Tâm nhấc mông khỏi ghế, đi qua bước lại một hồi thì tiến đến bên
giường, khoanh chân xếp bằng. Tâm ý vừa động, ý thức nàng đã ngay lập tức đi
đến đan điền.
Ở bên trong đan điền của nàng, tại trung tâm, như cũ là một đoá hoa sen màu
trắng đang hiện hữu. Đoá sen này không sáng lắm, ngược lại còn rất mờ nhạt,
phải xem kỹ mới thấy được.
"Nhờ có đoá hoa sen này mà ta mới có thể biết được thứ Thiên Anh đan đã uống
vào kia là độc dược, đồng thời khám phá ra cổ trùng ẩn giấu bên trong... Bạch
liên hoa, hy vọng ngươi có thể giúp ta hoá giải...".
Âm thầm gửi gắm, Ngọc Vô Tâm thông qua thần niệm, bắt đầu dẫn động lực lượng
của bạch liên hoa đi ra, trước tiên tìm đến cổ trùng.
"Nếu như bây giờ ta tác động đến cổ trùng này, không biết có khiến cho lão già
Tạ Trường Thanh kia sinh nghi hay không...".
"Nhưng nếu cứ để mặc thì lại càng không ổn...".
Ngọc Vô Tâm suy đi tính lại, cuối cùng vẫn là quyết định thử tác động lên cổ
trùng, xem xem mình có khả năng áp chế được nó hay không.
Một cách chậm rãi, nàng dẫn những quang điểm li ti màu trắng từ bạch liên hoa
ra, khẽ khàng vây lấy cổ trùng.
Cổ trùng không phản ứng gì.
Thấy vậy, Ngọc Vô Tâm mới đề thăng tốc độ. Theo ý niệm của nàng, những quang
điểm màu trắng đi ra ngày càng nhiều hơn, tất cả tụ lại chỗ cổ trùng, đem nó
vây lấy.
Lần này thì cổ trùng đã phản ứng. Nhưng chỉ chuyển mình qua lại một chút thì
nó đã yên lặng trở lại.
"Chuyện này...".
Ngọc Vô Tâm xem hết từ đầu đến cuối, thầm thấy kinh ngạc. Nàng thật sự là
không ngờ. Lực lượng của bạch liên hoa vậy mà có thể hoàn toàn kiểm soát được
ý thức của cổ trùng! Hơn nữa còn là hết sức dễ dàng kiểm soát!
Bạch liên hoa còn có năng lực này sao?
Sau giây phút ngỡ ngàng là vui mừng, Ngọc Vô Tâm cố kiềm chế kích động, tập
trung điều động lực lượng của bạch liên hoa.
...
"Phù...".
Miệng thở ra một hơi, Ngọc Vô Tâm từ từ mở mắt. Nàng ngồi trên giường, khoé
môi nhếch lên một cách tà dị.
"Tạ Trường Thanh, ngươi có nằm mơ cũng không ngờ đi".
"Hừ, muốn khống chế Ngọc Vô Tâm ta? Để rồi xem...".
Vốn Ngọc Vô Tâm đã có ý phản nghịch từ lâu, nay đã rõ ràng bản chất của Tạ
Trường Thanh, tâm nàng lại càng quyết phản.
Bạch Bào, Tạ Trường Thanh, bọn họ muốn kiểm soát nàng ư? Vậy để coi đến cuối
cùng ai mới là kẻ giẫm đạp ai. Trúc cơ kỳ tu sĩ cũng không phải là không thể
giết đâu.