Người đăng: PeaGod
Ba ngày sau.
Áo lam đã cởi áo hồng được thay, từ một ni cô chốn am thiền hiện Lăng Thanh
Trúc đã chính thức hoàn tục. Trong bộ lễ phục tân nương, với mái tóc dài buông
xoã, nhìn nàng lại càng thêm xinh đẹp, cao quý bội phần.
Trên toà đại trận, Lăng Tiểu Ngư bế lấy thân thể giai nhân, đưa nàng đến chính
giữa trận pháp, nhẹ nhàng đặt xuống, cùng với đám người Thiên Hồ Đại Mi, Thiên
Hồ Cổ, Gia Gia, Chu Đại Trù, Dương Tiểu Ngọc... Đếm đi đếm lại tổng số là chín
người, và tất nhiên là ai nấy cũng đều đang trong tình trạng hôn mê.
Bên trong Huyết Sát Giáo hiện giờ, trừ bỏ Lăng Tiểu Ngư, Tôn Thi Hàn và Chu
Tước ra thì cũng chỉ còn chín người bọn họ là vẫn sống. Những kẻ còn lại đều
chết cả rồi. Không chỉ môn nhân chính giáo mà cả tu sĩ tà đạo nữa, tất cả đều
đã bị Lăng Tiểu Ngư giết chết. Hãy nhìn xem. Huyết trì đang hiện hữu ngay bên
trong toà đại trận đây, nó chính là được tạo thành từ máu thịt của bọn họ...
Từ phía sau, Chu Tước đi tới. Nàng nhìn chín thân ảnh đang nằm bất động ngay
chính giữa toà đại trận, cuối cùng ánh mắt dừng trên khuôn mặt Dương Tiểu
Ngọc, thần tình hiện chút ưu thương.
"Ý thức của Vũ đã triệt để tan biến rồi sao?".
"Phải".
Lăng Tiểu Ngư gật đầu, chuyển mình đứng lên.
"Vũ là do chính khí thiên địa sinh thành, một khi cõi này bị diệt, mệnh của Vũ
tất cũng sẽ tắt. Ta không thể để Vũ tồn tại bên trong Tiểu Ngọc được".
"Vì chín người bọn họ mà ngươi không chút do dự đem hàng vạn người giết đi...
Lăng Tiểu Ngư, ta thật không biết nên nói ngươi trọng tình hay là bảo ngươi vô
tình, không biết nên thương cảm cho ngươi hay là nên oán hận ngươi".
"Ngươi nên hận".
Lăng Tiểu Ngư tiếp lời: "Bởi vì chính sự hiện diện của ta mà thế giới của
ngươi phải đi đến hồi kết, mệnh ngươi cũng là như vậy".
"Chu Tước ta trước giờ chưa từng tham luyến cái gọi trường sinh. Cuộc sống bất
tử đối với ta mà nói cũng chỉ là phương tiện".
Chu Tước xoay nhìn một vòng huyết trì, thâm tâm không khỏi xót xa: "Tứ linh
chúng ta sinh ra là để duy trì chính khí thiên địa, bảo hộ cho thế giới này.
Nay cõi này sắp diệt, sự tồn tại của ta cũng đã mất đi ý nghĩa, sống chết đâu
còn quan trọng".
Ngó xuống chín thân ảnh đang nằm bất động, nàng gửi gắm: "Chỉ mong bọn họ có
thể bình an đến được Tiên giới".
"Ngươi không cần lo, ta biết mình đang làm gì".
Lăng Tiểu Ngư dõi mắt ngó lên thương khung: "Tiên Môn cho dù có đóng, trước
trận này của ta cũng buộc phải mở ra thôi. Chỉ cần có sinh mệnh của ngươi - kẻ
đại diện cho ý chí thiên địa này - làm vật dẫn, ta khắc có thể khai thông được
vô minh".
Chu Tước nặng nề thở ra: "Ngươi có chắc mình vẫn kiểm soát được?".
"Nếu sử dụng quá nhiều lực lượng, ý thức của ta chắc chắn sẽ nhanh chóng tiêu
tán. Nhưng ngươi yên tâm, ta đã tính qua rồi. Trước khi mở được Tiên Môn đưa
bọn họ ra khỏi thế giới này thì ta sẽ không để bản thân gục ngã đâu".
"Chỉ mong là như vậy".
...
"Tiểu Ngư".
Lăng Tiểu Ngư quay đầu nhìn lại thì cũng vừa lúc tiếng Tôn Thi Hàn lần nữa cất
lên: "Chàng vẫn không muốn nói gì với nàng ấy sao?".
"Nàng ấy" trong lời Tôn Thi Hàn chính là Lăng Thanh Trúc, vị tân nương của
ngày hôm nay. Lăng Tiểu Ngư thừa hiểu ý tứ, khẽ lắc đầu: "Cứ để như vầy đi.
Lặng lẽ chia ly sẽ tốt hơn".
"Nhưng... một lời từ biệt chàng cũng không muốn nói sao?".
"Thay đổi được gì chứ?".
Lăng Tiểu Ngư liếc nhìn chín thân ảnh nằm im bên cạnh thêm một lần nữa, rồi
dứt khoát quay đi.
"Chu Tước, bắt đầu đi".
Theo sau tiếng than nhẹ, Chu Tước nhanh chóng hoá thành cự điểu. Trong tiếng
phượng minh, nàng đem thân thể mình thiêu đốt, dùng chính sinh mệnh dung nhập
vào thần trận.
"U u u u...!".
"U u u u...!".
"U u u u... u u u...!".
Toà đại trận thu lấy toàn bộ lực lượng của Chu Tước xong, những hoa văn tức
thì sống dậy. Máu huyết bên trong cũng bắt đầu xoay chuyển, càng lúc càng
nhanh. Thoáng chốc, từ Bạch Lộ sơn, huyết quang xông phá tận trời xanh.
"Roẹt!".
"Ầm!".
"Ầm!".
"Ầm!".
Sấm vang, chớp giật, đất rung, núi chuyển, cảnh tượng chẳng khác nào tận thế.
Lăng Tiểu Ngư đứng giữa toà đại trận, nhìn Tôn Thi Hàn, hỏi: "Nàng có sợ
không?".
Tôn Thi Hàn lắc đầu: "Có chàng ở bên, thiếp cái gì cũng đều không sợ".
"Sau này nếu ta không kiểm soát được, xuống tay giết nàng, nàng cũng không sợ
sao?" Lăng Tiểu Ngư lại hỏi.
Và hồi đáp như cũ vẫn là một cái lắc đầu, thần tình kiên định: "Không sợ.
Thiếp sẽ cùng chàng đi đến tận cùng sinh mệnh".
"Thi Hàn, nàng thật ngốc".
"Phải, thiếp là một nữ nhân ngốc".
Lăng Tiểu Ngư mỉm cười đưa tay đặt lên má Tôn Thi Hàn, hôn lên trán nàng.
Một nụ hôn rất ngọt ngào. Đáng ra Tôn Thi Hàn nàng nên thấy hạnh phúc.
Nhưng... nàng không thể cười được. Giờ phút này nàng chỉ muốn khóc.
"Không!".
"Tiểu Ngư! Không! Không...!!".
Bị đẩy vào bên trong kết giới, nơi đám người Thiên Hồ Đại Mi, Dương Tiểu Ngọc
đang nằm, Tôn Thi Hàn cố gắng dùng tay đập, ra sức kêu gọi.
Nàng không muốn... Nàng thật sự không muốn...
Tại sao?
Không phải đã nói sẽ để nàng ở bên cạnh? Không phải nói sẽ cùng nhau trở lại
Đào Hoa thôn, làm một đôi phu thê bình dị, sống hết những ngày còn lại...
Tại sao?
Tại sao hắn lại làm thế...
"Tiểu Ngư! Thả thiếp ra! Thả thiếp ra!!".
...
Tôn Thi Hàn vừa kêu gọi, vừa ra sức đập mạnh, lực đạo lớn tới nỗi khiến cho
đôi tay nàng dập nát, máu chảy không ngừng.
Nhưng bất kể nàng có kêu gọi bao nhiêu tiếng, đập lên kết giới bao nhiêu lần
thì Lăng Tiểu Ngư đều không chịu mở.
Trong tư thế quay lưng ngoảnh mặt, hắn khép hàng mi, thầm nhắn nhủ: "Thi Hàn,
xin lỗi... Đời này ta nợ nàng, nếu có kiếp sau ta nguyện lại cùng nàng kết
nghĩa phu thê, cả đời sẽ chỉ yêu duy nhất một mình nàng. Đáng tiếc... ta lại
không có kiếp sau...".
"Lăng Thanh Trúc không buông được, ta cũng không buông được. Đã vậy hãy để ta
là người kết thúc...".
"Lăng Tiểu Ngư, thần hồn chí thượng, kể từ hôm nay hết thảy đều sẽ cùng thế
giới này tan biến".
Khuôn mặt đanh lại, hai mắt rực sáng kim quang, Lăng Tiểu Ngư hít sâu một hơi,
khoé môi bỗng nhếch.
Hắn đang cười. Một nụ cười kì dị không người hiểu được.
...
"Ầm!".
"Ầm!".
"Ầm!".
Xung quanh cột huyết quang, sấm chớp rền vang liên hồi. Trừ bỏ phạm vi toà đại
trận ra thì những ngọn núi xung quanh đã bắt đầu sụp đổ, ngày càng lan rộng.
Lấy mắt thường có thể dễ dàng nhận biết, thế giới này đang sắp bị hủy hoại
rồi. Và tất nhiên là không chỉ một chút, vài ba khu vực.
Đứng giữa toà đại trận, trong những thanh âm hỗn loạn của đất trời, Lăng Tiểu
Ngư hét dài một tiếng. Tà áo tung bay, tóc dài dựng ngược, hắn điều động lực
lượng, dẫn huyết trì dâng cao.
"Chuyển Luân Pháp: Thần Ma Khai Thiên!".
Thanh âm vừa ra, huyết quang thịnh càng thêm thịnh. Cùng với đó, huyết trì
cũng hoá thành biển máu, phủ rộng khắp trời Bạch Lộ sơn.
Tầm chục giây sau, ở nơi thương khung màu đỏ, một thông đạo từ từ mở ra. Nó
không phải màu đen. Nó phát ra ngũ sắc tường quang, mười phần chính khí.
Chính thị Tiên Môn!
"Tiểu Ngư! Không!!".
"Thả thiếp ra!! Mau thả thiếp ra!!!".
Bên trong kết giới, ngay trung tâm đại trận, cũng chính là cột huyết quang
hiện tại, Tôn Thi Hàn kêu gào đến khản giọng, mong thoát ra.
Tiên giới? Nàng không cần. Trường sinh? Nàng không thiết. Nàng chỉ muốn được ở
bên cạnh Lăng Tiểu Ngư, cùng hắn đi đến tận cùng sinh mệnh. Ngày tháng còn lại
dù ít ỏi cũng được...
Một ngày, một giờ, một khắc, hay thậm chí dù chỉ một một phút một giây để rồi
tàn lụi, Tôn Thi Hàn nàng cũng cam tâm tình nguyện.
Vậy mà...
"Thi Hàn, Thanh Trúc, Gia Gia, Đại Trù, Tiểu Ngọc... Tạm biệt...".
"Không g g g...!!!".
Theo tiếng kêu gào của Tôn Thi Hàn, từ bên dưới, mười thân ảnh ở giữa cột
huyết quang nhanh chóng bay lên, từ từ vượt qua thông đạo ngũ sắc tường
quang...
Tiên Môn khép lại.
Còn lại một mình, Lăng Tiểu Ngư cúi mặt gục đầu. Từ trong đôi mắt hắn, một
giọt lệ mới vừa rơi.
"Thần hồn Chí Thượng, đi cùng ta thôi".
Nói rồi Lăng Tiểu Ngư lao mình vào trong biển máu, lợi dụng vô thượng uy năng
của thần trận thu lấy toàn bộ lực lượng của trời đất để đối phó với sức mạnh
thần nhân, phá hủy thân xác mình, song song, hắn dùng ý chí bản thân, cái
thuộc về "Lăng Tiểu Ngư" để cùng với thần hồn Chí Thượng đồng quy vu tận.
"Nửa kia của ta. Một đòn quyết tuyệt này... hẳn là đã đủ giết ngươi đi".
...
Đất trời sụp đổ, thập phương chúng sinh toàn bộ đều tan biến. Nơi đã từng là
"thế giới", bây giờ chỉ còn lại một mảnh hư không.
Ở giữa màn đêm tăm tối, trong sự trống rỗng, chợt có một thứ gì hiện ra.
Là người. Đúng là người. Kẻ này vừa mới tụ thành từ những giọt tinh huyết
phiêu đãng. Dám cá là như vậy. Bởi ngay tại lúc này, những giọt tinh huyết
cũng đang từ bốn phương tám hướng hội về, từng giọt từng giọt dung nhập vào
trong thân thể hắn.
Không biết qua bao lâu, người đó rốt cuộc cũng mở mắt. Từ trong miệng hắn,
thanh âm khe khẽ phát ra: "Lăng Tiểu Ngư, vĩnh biệt".
p/s: Còn tiếp phần 2