Người đăng: PeaGod
"Thí chủ, hà tất phải cố chấp như vậy?".
Lão ni nhẹ lắc đầu: "Vô Chân nay đã xuống tóc quy y, nhất dạ thanh tu, xin thí
chủ đừng nên quấy rầy người thoát tục. Hãy về đi".
"Được, ta sẽ đi. Nhưng... ta phải mang nàng ấy đi cùng".
Lão ni nhíu mày, rất không bằng lòng: "Thí chủ, bần ni mong thí chủ biết tự
trọng".
Lời của lão ni Lăng Tiểu Ngư chả muốn nghe nữa. Hắn nhấc chân hướng chính điện
bước đi, vừa đi vừa nói: "Lăng Thanh Trúc! Nàng còn không ra gặp ta!".
"Soạt!".
Lăng Tiểu Ngư dừng bước, nhìn vị ni cô già trước mặt, nói: "Một chút thân thủ
của sư cô không thể cản được ta đâu".
Lão ni thần tình bất biến, ý tứ kiên định: "Thí chủ, xin hãy về cho".
"Không đi thì thế nào?".
"Nếu vậy thì bần ni đắc tội".
Dứt câu, lão ni liền phát công, muốn đem Lăng Tiểu Ngư khống chế. Nhưng chỉ
với chút công phu thế tục của bà, làm sao có khả năng chạm đến Lăng Tiểu Ngư
được. Chỉ một chút lực lượng tán ra từ người Lăng Tiểu Ngư thôi thì lão ni đã
bị chấn bay mất rồi.
"Sư phụ!".
"Sư phụ!".
"Dừng tay!".
...
Bên cạnh lão ni bây giờ đã có thêm rất nhiều ni cô. Trong số đó có một người
hết sức nổi bật. Tuy rằng chỉ mặc một bộ lam y bạc màu, đầu chẳng có tóc nhưng
tổng thể dung nhan vẫn là xinh đẹp vô cùng. Thậm chí cái gọi lạc nhạn trầm ngư
chưa chắc đủ để hình dung.
"Chịu ra rồi?" Lăng Tiểu Ngư nhìn ni cô xinh đẹp, nói.
Trái với tình cảnh Lăng Tiểu Ngư đã mường tượng, rằng Lăng Thanh Trúc sẽ rất
kích động, thực tế thì nàng lại khá điềm tĩnh. Nhất là đôi mắt. Một chút sóng
gợn hắn cũng không nhìn thấy.
Lăng Thanh Trúc nàng thực đã buông bỏ hết rồi ư?
Nghĩ tới đó Lăng Tiểu Ngư bất giác nhói đau. Năm tháng mặn nồng, nàng sao có
thể nói quên là quên được chứ...
"Lăng thí chủ, xin hãy về đi".
"Thanh Trúc...".
"Pháp hiệu của bần ni là Vô Chân".
"Vô chân? Vô Chân sao?".
Lăng Tiểu Ngư cười, có phần chua chát. Sau đấy thì nói: "Lăng Thanh Trúc cũng
được, Vô Chân cũng tốt, bất kể danh tự là gì thì nàng vẫn là nàng, nữ nhân mà
ta yêu quý".
"Yêu?".
Lăng Thanh Trúc khẽ lắc đầu: "Tóc xanh đã đoạn, trần duyên đã dứt, bần ni hôm
nay đã là đệ tử Phật môn. Yêu hận tình thù không còn bận tâm đến nữa".
"Ta không tin".
"Lăng thí chủ hà tất cố chấp".
"Lăng Thanh Trúc...".
"Trên thế gian đã không còn Lăng Thanh Trúc nữa".
Lăng Thanh Trúc chấp tay từ biệt, quay mặt bước đi.
"Lăng Thanh Trúc!".
"Lăng Thanh Trúc!".
Mặc cho người kêu gọi, Lăng Thanh Trúc vẫn đều đều cất bước.
"Lăng Thanh Trúc đã không còn trên thế gian này nữa. Lăng thí chủ xin hãy về
đi".
"Nàng có tin ta khiến cho Thủy Vân am không còn trên đời này nữa không?!".
Lời vừa nói ra liền khiến người biến sắc. Từ am chủ cho tới các đệ tử, ai nấy
đều cả kinh nhìn về phía Lăng Tiểu Ngư. Từ trên người hắn, một cỗ lực lượng
màu xám đang lan toả, mắt thường có thể dễ dàng thấy được. Tới lúc này thì tất
cả đều đã nhận thức được rằng Lăng Tiểu Ngư vốn chẳng phải thường nhân. Và
điều đó cũng có nghĩa: Vô Chân cũng như vậy, không phải thường nhân.
Rốt cuộc thì nàng là ai? Nhân vật dạng nào?
Trước những ánh mắt vừa e ngại vừa hoài nghi của chúng ni, Lăng Thanh Trúc ném
cho Lăng Tiểu Ngư một cái nhìn bất thiện. Bị hắn uy hiếp như vậy, cho dù bồ
tát cũng phải nổi giận đấy!
"Lăng giáo chủ, rốt cuộc là ngài muốn gì chứ?!".
"Ta muốn nàng ở bên cạnh ta".
"Sau những chuyện đã xảy ra, sau những lừa dối, bất luân, trái đạo... Ngài cho
rằng bần ni và ngài còn có thể như trước sao?".
Lăng Tiểu Ngư im lặng. Hắn vốn đã biết trước câu trả lời. Nhưng... hắn vẫn hy
vọng. Chí ít hắn cũng mong có thể ở bên cạnh nàng trong những ngày tháng sau
cùng này.
Lăng Thanh Trúc nàng không yêu hắn cũng được, nàng căm ghét hắn, thậm chí là
hận hắn cũng được. Chỉ cần nàng có thể ở bên cạnh hắn, chỉ cần mỗi ngày hắn
đều được nhìn thấy nàng, như thế cũng đủ rồi...
Đêm đó, sau khi bị nàng dùng Long Tru đâm vào ngực, hắn thật sự đã rất đau.
Không ở da thịt mà tại tâm can. Trái tim hắn như bị cắt ra thành từng mảnh...
Lúc ấy hắn ngỡ mình đã chết. Trông thấy khuôn mặt đẫm lệ, ánh mắt bi thương
ngập tràn oán hận kia của nàng, hắn hoàn toàn tuyệt vọng. Hắn nghĩ nên để nàng
đi... Nhưng khi nàng đi rồi, hắn chợt thấy trống rỗng. Cho dù Tôn Thi Hàn có
kề cận sớm hôm, có quan tâm săn sóc thế nào đi nữa thì khoảng trống kia vẫn
không sao khoả lấp được. Nỗi tương tư từng đêm giày xéo hắn...
"Lăng giáo chủ, coi như bần ni xin ngài, hãy để bần ni được yên. Đừng đến tìm
bần ni nữa".
Lăng Tiểu Ngư hít sâu một hơi, đáp lại lời nàng: "Ta không làm được".
Chính là như vậy, không làm được. Tôn Thi Hàn nói đúng, Lăng Tiểu Ngư hắn có
thể phủ nhận bằng lý trí, nhưng còn con tim, hắn dối gạt thế nào đây? Hắn
không muốn để cuối cùng mình phải ân hận...
"Thanh Trúc, đi cùng ta".
Lăng Tiểu Ngư bước lên định bắt ép, nhưng lạ thay, Lăng Thanh Trúc chỉ đứng
yên tại chỗ. Từ trong miệng nàng, câu chữ đi ra: "Lăng giáo chủ, bần ni biết
mình tài nghệ kém cỏi, không đấu lại ngài. Nhưng nếu ngài nhất quyết muốn đưa
bần ni đi, thứ mà giáo chủ nhận được sẽ chỉ là xác của bần ni".
Cánh tay của Lăng Tiểu Ngư đang đưa ra từ từ rụt lại. Hắn im lặng một lúc rồi
mới nói: "Thôi được, nếu Lăng Thanh Trúc nàng đã muốn lưu lại đây... vậy thì
cứ lưu lại đây cả đời đi".
"Lăng Thanh Trúc nàng nghe cho kỹ. Nếu nàng dám bước ra khỏi Thủy Vân am này
nửa bước, ta sẽ lập tức giết hết tất cả những người ở đây!".