Một Đêm Phu Thê, Cả Đời Khắc Ghi (1)


Người đăng: PeaGod

Phiêu bạt giang hồ ngoạn phong cảnh. Được đi, được thấy, đấy từng là mong ước
của Lăng Ba. Từ sau khi nếm trải những đắng cay, tủi nhục, tuy rằng nàng đã
thay đổi, không còn có tư tưởng làm cánh chim bay lượn trên bầu trời tự do
nữa, nhưng khi được Lăng Tiểu Ngư dẫn đi thăm thú núi sông, Lăng Ba nàng vẫn
cảm thấy rất vui, khá là phấn khích. Thậm chí cho dù đã rong ruổi suốt cả
tháng trời nay đi nữa.

Giữa con sông lớn, bên trên một con thuyền xa hoa, Lăng Ba đứng nơi đầu mũi
thuyền, phóng tầm mắt nhìn về nơi chân trời. Nàng đang xem phong cảnh, cụ thể
là ngắm hoàng hôn. Tà dương khuất bóng trên sông, Lăng Ba thật chưa từng xem
qua bao giờ.

"Lăng Ba, nàng đang nghĩ gì vậy?" Đứng ngay sau lưng Lăng Ba, Lăng Tiểu Ngư
vòng tay ôm lấy chiếc eo thon, nhỏ giọng hỏi.

Tư thế hai người lúc này phải nói hết sức thân mật. Nếu là một tháng trước
đây, Lăng Ba khẳng định sẽ rất bối rối, ngượng ngùng xấu hổ; tuy nhiên bây giờ
thì sự tình đã khác, nàng đã có thể điềm tĩnh đón nhận. Cái gì cũng vậy, nếm
mãi rồi cũng quen. Mà, đâu chỉ ôm, còn có hôn nữa. Những nụ hôn thỉnh thoảng
lướt qua, nhưng cũng có khi nồng nàn cháy bỏng như muốn thiêu đốt thân thể
người ta...

Khoé môi nhẹ nhếch, Lăng Ba áp những ngón tay thon lên trên bàn tay của Lăng
Tiểu Ngư, đáp: "Lăng Ba đang nghĩ nếu mỗi sáng đều có thể cùng giáo chủ đón
ánh bình minh, mỗi chiều đều có thể cùng giáo chủ ngắm cảnh hoàng hôn, như vậy
thì thật tốt".

"Chuyện đó đâu khó. Chỉ cần nàng muốn thì mỗi ngày ta đều sẽ đưa nàng đi ngắm
phong cảnh".

"Không nên." Lăng Ba khẽ lắc đầu.

Và cái lắc đầu ấy, nó làm cho Lăng Tiểu Ngư nghi hoặc. Hắn hỏi: "Sao vậy?
Không phải vừa rồi nàng nói muốn cùng ta đón ánh bình minh, ngắm cảnh hoàng
hôn mỗi ngày ư?".

"Giáo chủ, Lăng Ba đúng là rất muốn, nhưng mà nếu như thế thì thật ích kỷ".

Lăng Ba dừng một chút, rồi nói tiếp: "Giáo chủ, Tôn phó giáo chủ là một người
rất tốt, Lăng Ba không muốn khiến cho người buồn lòng".

Ra là vậy.

Nghĩ đến Tôn Thi Hàn, trong lòng Lăng Tiểu Ngư không khỏi áy náy. Đối với
người vợ hiền thục có tình có nghĩa này, Lăng Tiểu Ngư hắn cảm thấy mình đã nợ
nàng.

"Lăng Ba, Thi Hàn là người hiểu lý lẽ. Nàng ấy sẽ không phản đối đâu. Thật ra
chuyện ta yêu thích nàng, định sẽ cưới nàng, sớm đã nói cho Thi Hàn biết".

Hả? Nói hết rồi?

Lăng Ba hơi lo, vội quay mặt lại.

"Giáo chủ, người... người sao...".

"Ta không nói thì nàng ấy cũng sẽ biết thôi".

"Vậy..." - Lăng Ba cắn nhẹ bờ môi - "Tôn phó giáo chủ, người phản ứng thế
nào?".

"Nàng ấy nói...".

"Thế nào?".

"Quên rồi".

"Giáo chủ, người đừng đùa nữa! Mau nố cho Lăng Ba biết đi!".

"Được rồi được rồi".

Lăng Tiểu Ngư hắng nhẹ, nói ra: "Hmm... Thi Hàn, nàng ấy tán thành. Nàng ấy
còn đề nghị ta phải nhanh nhanh cưới nàng".

"Có thật không?".

"Thật".

"Tôn phó giáo chủ không ghen sao?".

"Khì... Thi Hàn là nữ nhân có phẩm hạnh, rất rộng lượng, đâu có như nàng".

"Giáo chủ nói vậy là sao? Ý người là bảo Lăng Ba nhỏ nhen, không có phẩm hạnh
đúng không?!".

"Ta đâu có nói, là nàng tự nhận đấy chứ".

"A...!".

"Lăng Ba, được rồi được rồi! Nàng đừng véo nữa! Ta biết sai rồi...!".

...

Tà dương khuất bóng, màn đêm phủ giăng. Thoáng chốc, cả đất trời chìm trong u
tối. Ánh trăng thượng tuần, nó không đủ làm cho cảnh vật rõ ràng. Mắt người
khó lòng nhìn thấy. Huống chi lúc này, bầu trời lại đang kéo mây...

Bên trong một căn phòng rộng trên thuyền, Lăng Ba ngồi bên khung cửa, đưa mắt
nhìn ra ngoài. Tai nghe tiếng gió, mắt xem mây giăng, nàng nhận định: "Hình
như là sắp có mưa".

Nơi đối diện, ở giữa căn phòng, Lăng Tiểu Ngư đang cầm sách đọc, nghe thế thì
ngẩng đầu nhìn qua: "Nàng có vẻ đang mong mưa xuống nhỉ?".

"Hì...".

Lăng Ba quay mặt lại, cười đáp: "Giáo chủ, kể từ lúc tỉnh lại đến giờ Lăng Ba
rất ít khi thấy mưa".

Nói đoạn, Lăng Ba nhấc mông ngồi dậy, hướng chỗ Lăng Tiểu Ngư tiến lại. Nàng
nhìn quyển sách bìa đen mà hắn đang cầm trong tay, có chút tò mò. Mấy ngày hôm
nay nàng đều nhìn thấy giáo chủ xem quyển sách này a.

"Giáo chủ, đây là sách gì vậy?".

"À, đây là sách tranh".

Sách tranh?

"Giáo chủ, trong sách vẽ những gì?".

"Vẽ người".

"Là pháp môn tu luyện sao?".

"Cũng không hẳn".

"Giáo chủ, cho Lăng Ba xem được không?".

Lăng Tiểu Ngư nhìn Lăng Ba, khuôn mặt tựa cười như không: "Nàng chắc là muốn
xem chứ? Nếu thấy những thứ không nên thấy, lúc đó nàng cũng đừng trách ta
đấy".

"Có cái gì mà không nên thấy chứ...".

Lăng Ba rất nhanh đã đưa ra quyết định. Nàng chìa tay: "Lăng Ba vẫn muốn xem".

"Được rồi".

Không nhiều lời, Lăng Tiểu Ngư cầm cuốn sách màu đen đặt lên tay Lăng Ba. Đợi
một lúc vẫn chưa thấy đối phương lật xem, hắn mới cười: "Sao? Nàng không muốn
xem nữa? E sợ?".

"Có gì phải sợ chứ?".

Như để chứng minh lời mình, Lăng Ba lập tức mở sách ra xem. Ngay khi những
hình vẽ đầu tiên hiện lên thì... Lăng Ba mở to hai mắt, cả người cứng đơ.


Tiên Môn - Chương #671