Trùng Phùng (1)


Người đăng: PeaGod

...

Đó là một đêm kinh hoàng đối với dân chúng của Phúc Âm trấn. Người chết khá
nhiều. Đáng nói hơn nữa là những cái chết này... rất là thảm thiết.

Túy Hương Lầu vốn là sản nghiệp của Triệu công tử; có hắn chống lưng, cho dù
quan phủ cũng không dám phiền hà. Thậm chí dẫu biết ở bên trong có lắm chuyện
oan trái, vi phạm pháp chế đi nữa. Hơn năm năm nay, Túy Hương Lầu đã bức hại
không ít cô gái, đem cả cuộc đời họ vùi dập xuống dưới bùn nhơ. Có người buông
tay thoả hiệp, có người chua xót dằn vặt, cũng có người giống như Lăng Ba, can
đảm tìm lấy cái chết. Nhưng dẫu là trường hợp nào đi nữa thì chung quy vẫn chỉ
một chữ: "khổ". Các cô nương ở Túy Hương Lầu, đêm đêm vẫn thường hay khóc.
Cười? Cũng có đấy. Nhưng là cười trong cay đắng. Vui vẻ mà nói... hiếm hoi vài
ba khoảnh khắc, được vài ba người.

Sâu trong thâm tâm những kỹ nữ, đa phần đều muốn thoát ra khỏi chốn tối tăm dơ
bẩn này. Bọn họ muốn tìm lại tự do. Thay vì những món hàng hoá bán hết người
này đến người khác, bọn họ muốn làm một con người. Chỉ có điều là... ai cho
bọn họ tự do để mà làm người đúng nghĩa đây? Ngay đến quan phủ còn phải luồn
cúi đi qua nữa là.

Có Triệu công tử chống lưng, Túy Hương Lầu khó có thể lung lay. Và điều đó
cũng đồng nghĩa những cô gái bị bắt, bị bán vào đây, bọn họ sẽ không bao giờ
còn tự do được nữa. Năm tháng sau này của họ, nếm trải có chăng là cay đắng,
tủi nhục... Để rồi cuối cùng, bọn họ sẽ chết đi như những kẻ vô danh, không
người thương tưởng...

Theo lý thì chuyện sẽ là như vậy. Tuy nhiên, tất cả đã thay đổi vì sự xuất
hiện của Lăng Ba. Ngay từ giây phút Túy Hương Lầu đánh chủ ý lên người Lăng
Ba, muốn biến nàng thành món hàng để thu lợi thì số phận của thanh lâu này coi
như đã xác định rồi. Nó sẽ không bao giờ còn tồn tại nữa.

Trong đêm hôm ấy, Lăng Tiểu Ngư đã ra tay giết hết tất cả những người mà hắn
cho là đáng giết. Chẳng hạn như Dung tú bà, đám hạ nhân đã bắt Lăng Ba, những
tên đồng phạm... Hơn ba mươi mạng người, thoáng chốc đều gục ngã. Kẻ đứt đầu,
người gãy tứ chi, nhưng bi thảm nhất thì phải kể đến Dung tú bà. Tay, chân,
mình mẩy, những bộ phận trên người bà ta thì đúng còn thật, tuy nhiên, ở trên
những bộ phận ấy, chúng chỉ sót lại mỗi xương, bằng như da thịt... hết thảy
đều bị róc hết. Thê thảm, cũng vô cùng gớm ghiếc. Tới độ mà khi quan binh chạy
tới, chứng kiến thi thể, ai nấy cũng đều cảm thấy rợn người, có kẻ nhịn không
được còn ôm bụng nôn thóc nôn tháo...

Huyết án kinh hoàng đã khiến Phúc Âm trấn xôn xao, náo loạn một thời gian dài.
Đối với chuyện này, Triệu công tử tất nhiên rất giận, đã yêu cầu quan phủ gấp
rút điều tra; song song với đó, hắn còn tự mình huy động nhân mã của Triệu phủ
để mà tra xét. Nhưng, họ Triệu hắn tra xét còn chưa được bao lâu thì chính cái
mạng của hắn cũng đã bị người ta lấy đi. Đám thuộc hạ của hắn cũng là như vậy,
đều bị giết hết.

Hôm đó, hung thủ sau khi gây án xong, hắn đã không rời đi. Hắn đã đứng đó đợi
cho quan binh tìm tới. Lúc này hắn mới quay đầu nhìn đám quan binh, nói với
bọn họ: "Về bảo với chủ của các ngươi, biết khôn thì hãy làm một vị quan tốt,
nếu không... hừ...".

Dứt câu, người nọ phẩy tay một cái, lập tức cả trường thành ầm ầm sụp đổ, dưới
chân y, mặt đất cũng nhanh chóng tách ra, tạo thành hố sâu.

Tới đó thì tất cả quan binh, dân chúng toàn bộ đều câm nín, thâm tâm một trận
kinh hoàng.

Một cái phẩy tay liền hủy đi trường thành, chia đôi mặt đất, đấy nào phải sức
người có thể làm ra. Người kia, y chắc chắn không phải người, khẳng định tu
sĩ, hơn nữa còn là tu sĩ cấp bậc rất cao.

Thế là kể từ đó, huyết án Túy Hương Lầu chìm xuống, không còn ai dám nhắc đến
chuyện truy bắt hung thủ nữa. Thậm chí cái chết của Triệu công tử, đương triều
thái úy Triệu Bân cũng chỉ đành nuốt lệ cho qua.

Phàm nhân thế tục đấu sao được với tiên gia.

...

...

Cách trấn Phúc Âm khoảng chừng hai dặm, bên trong một căn nhà lá đơn sơ...

Trên chiếc giường tre đã cũ, dưới những tia nắng từ cửa sổ chiếu vào, một cô
gái còn đang say ngủ. Mặt mũi của nàng phải nói là không hề tệ, rất xinh đẹp.
Kể cả khi bây giờ trên khuôn mặt ấy đang có những vết sưng bầm đi nữa...

"Ưm...".

Nằm im bao lâu không rõ, bờ môi cô gái bỗng bất ngờ nhích động. Từ trong cổ
họng nàng, một tiếng "ưm" khẽ cất lên. Kế đó, một đôi mắt từ từ mở ra...


Tiên Môn - Chương #666