Người đăng: PeaGod
"Bởi vì thiếp là thê tử của chàng", một câu nói mộc mạc chân phương mà sao lại
khiến người ta xúc động đến thế. Lăng Tiểu Ngư cảm thấy cõi lòng như vừa có
bếp than hồng sưởi ấm. Hắn nâng tay vén đi mấy sợi tóc ngả nghiêng trên mặt
Tôn Thi Hàn, nói nhỏ: "Nàng thật ngốc".
...
"Nàng có trách ta không?".
"Có".
Tôn Thi Hàn không muốn dối lòng: "Trên đời này làm gì có nữ nhân rộng lượng
tới vậy, biết phu quân của mình yêu thích người khác lại không giận, không
đau...".
"Thiếp cũng chỉ là một nữ nhân bình thường, cũng có lòng ganh tị, biết bi ai.
Nhưng... thiếp yêu chàng".
...
"Tiểu Ngư, chàng có thể thành thật trả lời thiếp một câu không?".
"Nàng hỏi đi".
"Chàng... có yêu thiếp chút nào không?" Tôn Thi Hàn rốt cuộc cũng đã nói ra
được. Khuôn mặt nàng khá bình thản, nhưng trong lòng thì chẳng an nhiên chút
nào. Rất khẩn trương là khác.
Thật ra Tôn Thi Hàn nàng vốn đã tính thôi không hỏi. Nàng sợ. Nàng không dám
nghe một đáp án ngoài mong đợi. Thậm chí lúc này, khi đã hỏi xong, Tôn Thi Hàn
nàng đã bắt đầu hối hận.
Mặt cúi xuống, Tôn Thi Hàn nói: "Thôi, chàng không cần trả lời đâu".
Tôn Thi Hàn đã rút lui, nhưng Lăng Tiểu Ngư thì lại không đồng ý để nàng lui.
Hắn lấy tay nâng khuôn mặt nàng lên.
"Ta sẽ nói cho nàng biết. Những lời thật lòng nhất".
"Trước khi chúng ta thành thân, ta thích nàng, nhưng chưa phải yêu. Sau khi
chúng ta thành thân... mỗi ngày trôi qua ta lại thích nàng nhiều hơn, trong
lòng muốn quan tâm nàng nhiều hơn, đôi mắt cũng bất giác kiếm tìm nàng... Ta
cũng không rõ từ lúc nào hình bóng của nàng đã ngập tràn trong tim ta; những
khi nàng cười, những lúc nàng dỗi, hết thảy ta đều nhớ rất rõ...".
"Thi Hàn, có thể cảm xúc của ta dành cho nàng không giống như dành cho Lăng
Thanh Trúc, nhưng địa vị của nàng tuyệt không thấp hơn. Với ta, nàng là một
hồng nhan tri kỷ, là nữ nhân mà ta muốn cả đời chăm lo, bảo vệ... Ta... yêu
nàng".
Tôn Thi Hàn mấp máy bờ môi như muốn nó gì đó, đáng tiếc lại không thể thốt ra
thành lời. Cơn xúc động đã khiến cổ họng nàng như bị nghẹn lại. Một lần nữa,
Tôn Thi Hàn nàng lại khóc. Nhưng khác trước, lần này nàng khóc không phải bởi
đau, bởi xót mà là vì nàng cảm thấy hạnh phúc.
Hắn cũng yêu nàng, như thế là đủ rồi...
"Tiểu Ngư, yêu thiếp." Tôn Thi Hàn chủ động dâng hiến đôi môi, mong chờ một
lần hoan ái.
Lăng Tiểu Ngư không để nàng thất vọng. Hắn trở mình, đem nàng đặt ở dưới thân,
cúi xuống hôn lên đôi môi hồng ấy.
Thật mềm. Lăng Tiểu Ngư thầm nghĩ. Hắn nhẹ nhàng di chuyển đầu lưỡi, đem hàm
răng Tôn Thi Hàn tách ra rồi tìm đến chiếc lưỡi thơm tho của nàng, quấn quýt
triền miên...
Chẳng bao lâu sau, quần áo trên người Tôn Thi Hàn đã được cởi ra hết. Trong
trạng thái loã lồ ấy, nàng chủ động vươn tay nắm lấy thắt lưng của Lăng Tiểu
Ngư, nhanh chóng cởi bỏ. Trường y, trung y, chúng cũng lần lượt được lấy đi...
"Ưm...!".
Một tiếng kêu đau mở đầu cho cuộc ái ân. Tôn Thi Hàn căng mình chịu đựng. Nàng
vòng tay ra sau lưng Lăng Tiểu Ngư, bấu chặt.
Máu tươi rỉ ra.
...
Những động tác của Lăng Tiểu Ngư mới đầu còn dịu dàng, nhưng càng về sau thì
lực đạo càng lớn, thế công càng dồn dập. Đừng nghĩ hắn tự ý, muốn hành hạ nữ
nhân dưới thân. Chính Tôn Thi Hàn mới là người yêu cầu như vậy. Lúc này, so
với Lăng Tiểu Ngư thì Tôn Thi Hàn nàng cũng cuồng nhiệt không kém.
"Ư...!".
Trải qua một hồi triền miên quấn quýt, từ trong miệng Tôn Thi Hàn, một thanh
âm cao vút cất lên. Thân thể nàng bỗng nhiên căng cứng, bất động vài giây...
"Thi Hàn, ta yêu nàng".
Tôn Thi Hàn vốn đã mãn nguyện đóng lại hàng mi, giờ nghe Lăng Tiểu Ngư nói lời
yêu thương như vậy, khát vọng liền trỗi lên. Da thịt chưa nguội đã lại nóng
ran, nàng vùng dậy đem Lăng Tiểu Ngư đè xuống, cúi đầu hôn hít. Trên mặt, trên
ngực, rồi bụng...
Một lần chinh phạt nữa lại được diễn ra, và lần này, người công thành đã đổi
từ Lăng Tiểu Ngư sang Tôn Thi Hàn.
...
Giữa đêm thanh vắng, trong vườn hoa thỉnh thoảng lại có những tiếng rên rỉ
phát ra. Như khóc như than, như ai như oán. Rồi, lại thêm những tiếng thở
mạnh, gấp gáp, những thanh âm da thịt va chạm vào nhau... Tất cả cùng tạo nên
một bầu không khí vô dùng dâm mỹ.
Đêm nay, Tôn Thi Hàn như biến thành một con người khác. Cái cách nàng yêu mới
cuồng dại làm sao. Nàng yêu như thể sẽ chẳng bao giờ còn được yêu thêm lần nào
nữa. Có lẽ nàng sợ mất Lăng Tiểu Ngư. Nàng sợ ngày đó...
...
...
Một đêm hoang dại qua đi, tháng ngày tiếp nối. Kì hạn ba tháng làm thị nữ của
Lăng Thanh Trúc hôm nay đã là điểm cuối.
Bên trong căn phòng sớm đã trở nên quen thuộc, Lăng Thanh Trúc ngồi yên trên
ghế, hai mắt nhìn chăm chú vào thân ảnh trước mặt: Lăng Tiểu Ngư, hắn đang tự
tay mang thức ăn trong hộp ra.
Vẫn như thường lệ, hôm nay Lăng Tiểu Ngư cũng mặc một bộ đồ màu đen, mái tóc
dài buông xoã, khuôn mặt dày dạn gió sương. Hắn chưa già, còn trẻ lắm. Thế mà
mỗi lần nàng nhìn vào đều thấy một vẻ tang thương khó tả. Nhất là đôi mắt hắn.
Nàng không biết từ bao giờ mà chúng lại sâu thẳm như vậy. Trước đây, khi còn
là đệ tử của nàng, đôi mắt hắn không phải như thế...
"Ngươi nhìn gì vậy?" Lăng Tiểu Ngư đặt xuống chiếc đĩa cuối cùng, chợt hỏi.
Lăng Thanh Trúc không đáp, im lặng xem tiếp.
"Khuôn mặt ta hôm nay cũng giống như hôm qua, như mọi ngày, có gì mà ngươi
phải nhìn?".
Lần này thì Lăng Thanh Trúc không im lặng nữa. Nàng đã đáp lại, chỉ là thái độ
có phần xa cách: "Phải, vẫn là khuôn mặt đó, nhưng tâm tính thì đã hoàn toàn
thay đổi. Lăng Tiểu Ngư ngươi bây giờ đã là một tên đại ma đầu".
"Làm người, làm ma, đều giống nhau cả thôi".
Cầm đôi đũa trong tay, Lăng Tiểu Ngư đưa qua: "Cầm lấy".
Lăng Thanh Trúc hừ khẽ, bắt lấy.
"Ăn đi. Tất cả đều là do ta đích thân xuống bếp nấu cho ngươi".
"Lăng đại giáo chủ trăm công nghìn việc không ngờ lại vì ta mà đích thân chuẩn
bị thức ăn... Những món ăn này, thật khiến ta sợ mà không dám ăn đấy".
Những lời mai mỉa ba tháng qua Lăng Tiểu Ngư đã nghe nhiều nên cũng thành
quen. Hắn không để bụng, rất bình thản bảo: "Ngươi không ăn? Tốt thôi. Lại
tiếp tục làm thị nữ cho ta ba tháng nữa".
"Lăng Tiểu Ngư, ngươi...".
"Muốn ta giữ lời hứa thì ngoan ngoãn ăn hết đi. Lăng Thanh Trúc ngươi đừng có
phụ tâm ý người khác như vậy".
"Ngươi đã hạ độc?".
"Khì..." Lăng Tiểu Ngư nghe câu đó thì bật cười: "Lăng Thanh Trúc, có phải làm
thị nữ lâu quá đã khiến ngươi mụ mị đầu óc rồi không?".
"Hạ độc ngươi? Cần thiết sao?".
Lăng Thanh Trúc ngẫm lại thì quả thấy đúng thật chẳng cần. Nàng hiện vẫn đang
là tù nhân của hắn, vốn phận cá chậu chim lồng. Lăng Tiểu Ngư hắn nếu muốn làm
gì đó với nàng thì chỉ việc thẳng tay hành động, ám toán làm chi cho tốn công.
Hiểu thì hiểu nhưng Lăng Thanh Trúc vẫn không thừa nhận mình sai. Nàng buông
một câu cạnh khoé rồi tự mình nâng đũa gắp thức ăn cho vào trong chén.
...
"Không ăn nữa sao?".
"No rồi." Lăng Thanh Trúc đáp, giọng vẫn xa cách như trước.
Lăng Tiểu Ngư chả buồn chấp, gọi thị nữ đang đợi sẵn bên ngoài vào.
"Dọn xuống đi".
"Vâng, giáo chủ".
Hai thị nữ vừa đi, cửa phòng vừa khép thì Lăng Tiểu Ngư khẽ động thần niệm, từ
không gian giới chỉ lấy ra một bình linh tửu.
"Uống với ta một chút".
Lăng Thanh Trúc nhíu mày: "Lăng Tiểu Ngư, hôm nay đã là ngày cuối cùng. Ta
mong ngươi giữ đúng lời hứa của mình".
Lăng Tiểu Ngư tiếp tục rót rượu, vừa rót vừa nói: "Lăng Thanh Trúc ngươi yên
tâm, ta chắc chắn sẽ giữ đúng lời hứa. Sau hôm nay Lăng Thanh Trúc ngươi sẽ
hoàn toàn tự do".
"Vậy còn những môn nhân chính giáo?".
Khiến Lăng Thanh Trúc lo ngại nhất chính là vấn đề này. Nàng sợ Lăng Tiểu Ngư
sẽ không chịu thả bọn họ.
"Lăng Thanh Trúc ngươi rốt cuộc thì vẫn là người trong chính đạo...".
Cùng với nụ cười giễu cợt khinh khi, Lăng Tiểu Ngư bảo: "Ngươi không cần lo.
Qua hết đêm nay ta sẽ lập tức hạ lệnh thả hết môn nhân chính giáo ra".
"Được rồi, giờ thì có thể cùng uống rượu với ta rồi chứ?".
Nói đoạn, Lăng Tiểu Ngư cầm một ly rượu đưa tới trước mặt Lăng Thanh Trúc,
nhưng lại bị nàng gạt ra.
"Ta không muốn uống".
"Ngay cả rượu chia ly mà ngươi cũng nỡ từ chối sao?".
Lăng Thanh Trúc vốn đã quyết định chối từ, nhưng khi nhìn vào mắt Lăng Tiểu
Ngư, trong lòng nàng lại âm thầm bất nhẫn. Đôi mắt kia... sao mà buồn quá.