Người đăng: PeaGod
...
"Tiểu Ngư, chàng nói vậy là sao? Thiếp không hiểu...".
Lăng Tiểu Ngư cúi nhìn lòng bàn tay: "Ý ta muốn nói... cơ thể này, sức mạnh
này, ta vốn cũng không hoàn toàn kiểm soát được".
...
Giữa trời gió vẫn vi vu thổi, không gian cũng đã lạnh hơn nhiều.
Trong bầu không khí vắng lặng, những tiếng nấc bắt đầu cất lên. Là của Tôn Thi
Hàn. Nàng đang khóc.
"Tiểu Ngư, những gì chàng vừa nói... đều là sự thật sao?".
"Đều là sự thật".
Lăng Tiểu Ngư đưa tay lau nước mắt trên mặt giai nhân, thái độ bình thản: "Ký
ức của ta đang từ từ mất đi. Chuyện quá khứ, một số ta đã không còn nhớ
nữa...".
"Thiếp không muốn..." Nghe Lăng Tiểu Ngư nói, nước mắt của Tôn Thi Hàn lại
càng chảy nhiều thêm. Lăng Tiểu Ngư dầu muốn cũng không thể nào lau khô được.
"Hức... Thiếp không muốn... Thiếp không muốn...".
"Thi Hàn, đây là mệnh của ta. Không muốn cũng chỉ đành chấp nhận".
"Hức hức...".
...
Bên mộ phần, Tôn Thi Hàn tựa đầu vào ngực Lăng Tiểu Ngư, tay ôm chặt hắn mà
khóc nức nở. Như một đứa trẻ. Lần đầu tiên nàng khóc nhiều như vậy, lần đầu
tiên tâm nàng đau tới vậy...
"Nào, đừng khóc. Nữ nhân hay khóc thì sẽ mau già lắm".
Tôn Thi Hàn cố gắng kiềm chế, ngẩng mặt lên. Ánh trăng phản chiếu qua làn nước
còn vương trên má giai nhân, Tôn Thi Hàn hỏi: "Nói thiếp biết... Thời gian...
còn lại bao nhiêu?".
Lăng Tiểu Ngư không trực tiếp trả lời, chỉ bảo: "Thời khắc đó tới ta sẽ nói
cho nàng biết".
"Nhưng thiếp...".
"Đừng hỏi." - Lăng Tiểu Ngư dùng bàn tay che miệng giai nhân, lắc đầu - "Năm
tháng còn lại, chúng ta hãy trân quý nó, được không?".
Lệ chưa ráo đã lại trào tuôn, Tôn Thi Hàn cắn răng, giữ cho tiếng nức nở không
cất lên, khe khẽ gật đầu.
...
Hiện trời đã rất khuya, sương cũng bắt đầu xuất hiện. Tây Uyển bây giờ lại
càng thêm u tịch.
Lăng Tiểu Ngư, hắn vẫn ở đây. Nhưng thay vì bên cạnh mộ phần thì vị trí đã dời
sang nơi khác, cách mộ phần một đoạn chừng hơn trăm thước. Thêm nữa, hắn đã
không còn ngồi, cũng không đứng. Hiện hắn đang nằm. Tôn Thi Hàn cũng thế, đang
gối đầu trên cánh tay hắn, rúc vào người hắn.
"Tiểu Ngư, chàng yêu nàng ấy phải không?".
"Nàng ấy" trong lời Tôn Thi Hàn là ám chỉ ai, Lăng Tiểu Ngư hoàn toàn biết rõ.
Hắn cũng chẳng quanh co, nhẹ gật đầu: "Đã từ lâu rồi, khi ta vẫn còn là đệ tử
Trúc Kiếm Phong, khi nàng ấy vẫn còn là sư phụ của ta".
"Nàng ấy đã làm rất nhiều chuyện vì ta, vì Yến cô cô. Đã trả giá rất nhiều,
đôi lần trọng thương suýt chết. Chúng ta đã từng cùng nhau trải qua hoạn nạn,
đã từng đóng giả phu thê... Từ cảm kích, ta dần nảy sinh tình cảm, thật tâm
yêu thích".
"Vậy... nàng ấy có yêu chàng không?".
"Nàng ấy từ chối tâm ý của ta, nhưng không phải vì nàng ấy không có chút tình
cảm nào với ta. Nàng ấy gạt được người khác, gạt được chính mình, nhưng ta là
thần nhân, lẽ nào lại chẳng nhìn ra".
Lăng Tiểu Ngư nói tiếp, thanh âm có chút buồn bã: "Nàng ấy không dám thừa
nhận. Đối với nàng thứ tình cảm đó vẫn là bất luân, trái đạo".
"Nàng ấy không hiểu những gì chàng đang làm. Nàng ấy hận chàng".
Tôn Thi Hàn hỏi: "Tiểu Ngư, sau khi ba tháng kì hạn kết thúc, chàng thực sẽ
thả nàng đi?".
"Có lẽ...".
Hai tiếng ngắn gọn mà sao lại chan chứa u buồn. Tôn Thi Hàn cảm thấy cõi lòng
chua xót. Không phải cho nàng mà là cho hắn. Thời gian của hắn còn lại được
bao nhiêu? Một năm? Hai năm? Hay là ba năm? Tuy hắn không nói nhưng nàng biết,
nó ngắn ngủi lắm. Trong những năm tháng sau cùng này, lẽ nào ngay đến nữ nhân
hắn yêu thương hắn cũng không thể ở bên cạnh, không thể nhận được một chút
tình cảm gì sao?
"Tiểu Ngư, hãy cho nàng ấy biết sự thật".
Lăng Tiểu Ngư cười nhạt, lắc đầu: "Nàng ấy biết rồi thì lại thế nào? Thi Hàn,
ta không cần sự thương hại".
"Hứa với ta. Đừng nói cho bất cứ ai khác những gì ta đã nói với nàng. Kể cả
Tiểu Yến".
"Nhưng...".
"Hứa với ta".
Thanh âm tuy nhỏ nhưng ý tứ thì lại vô cùng dứt khoát. Tôn Thi Hàn biết Lăng
Tiểu Ngư hắn đã cân nhắc kỹ rồi, đành thuận tình nghe theo.
"Thiếp hứa...".
"Cảm ơn nàng".
...
Tôn Thi Hàn ngăn giữ dòng lệ, nằm yên suy nghĩ. Một đỗi sau, nàng nói: "Tiểu
Ngư, thiếp có một cách chàng có thể thử".
Lăng Tiểu Ngư chưa hiểu gì mấy, nghi hoặc đưa mắt nhìn giai nhân trong lòng.
"Nàng ấy không dám thừa nhận tình cảm với chàng, chán ghét chàng, căm hận
chàng là bởi vì nàng ấy là người trong chính đạo; lễ nghi chính giáo, cái đạo
luân thường đã ăn sâu vào tư tưởng của nàng. Bởi thế cho nên nàng ấy không thể
chấp nhận được chàng...".
"Tiểu Ngư, hãy nghĩ. Nếu nàng ấy không phải người trong chính đạo, cũng chưa
bao giờ là sư phụ của chàng, như vậy sẽ thế nào?".
Lăng Tiểu Ngư càng nghe càng thấy khó hiểu. Lăng Thanh Trúc là môn nhân chính
giáo, cũng từng là sư phụ hắn, những điều ấy đều thật. Làm sao thay đổi?
Trừ phi...
"Thi Hàn, ý nàng là...?".
Biết Lăng Tiểu Ngư đã hiểu ra, Tôn Thi Hàn gật đầu xác nhận: "Ừm. Tiểu Ngư,
hãy đem ký ức của nàng ấy phong bế lại".
...
"Thi Hàn, nàng... sao lại tốt với ta tới như vậy?".
Tôn Thi Hàn mỉm cười: "Bởi vì thiếp là thê tử của chàng".