Người đăng: PeaGod
...
...
"Giết tốt lắm".
Lăng Tiểu Ngư đi đến bên cạnh Đồ Tam Nương, cúi nhìn thi thể chẳng vẹn toàn
của Cơ Thành Tử, thấp giọng nói.
Một bàn tay đặt lên vai nàng, hắn bảo: "Huyết Linh Tông bị thảm sát năm đó,
chủ mưu là Cơ Thành Tử, nhưng trừ bỏ Cơ Thành Tử ra thì thiên hạ chính giáo
cũng có phần. Đồ Tam Nương, hãy vì hàng vạn oan hồn đã chết mà báo thù".
Đồ Tam Nương ngẩng đầu lên, gật liền một cái, tỏ rõ quyết tâm.
Phải. Một Cơ Thành Tử thôi thì chưa đủ. Hôm nay Đồ Tam Nương nàng phải đại
khai sát giới!
"Lăng Tiểu Ngư, oan có đầu nợ có chủ. Ta xin ngươi hãy...".
"Bớt nói nhảm!".
Lăng Tiểu Ngư căn bản không muốn nghe những lời cầu tình của Chu Tước. Cái
điệu bộ vì chúng sinh thiên hạ kia của nàng khiến cho hắn cảm thấy rất là chán
ghét.
"Chu Tước, ta nói rồi. Hôm nay ta phải hủy diệt chính giáo, đừng hòng có ai
ngăn cản được!".
"Chúng giáo đồ nghe lệnh!".
"Lăng Tiểu Ngư...".
Bỏ hết ngoài tai lời của Chu Tước, Lăng Tiểu Ngư chỉ tay về phía trước hạ
xuống mênh lệnh: "Sát!".
Thanh âm của hắn vừa dứt thì từ phía sau, tương tự hắn, rất nhiều cặp mắt màu
đỏ bất thình lình rực sáng. Kế đấy, những tiếng "Sát!" thi nhau cất lên. Cả
một biển người lao thẳng về phía trước, bắt đầu tấn công phe chính giáo.
"Keng!".
"Keng!".
...
"Ầm!"
"Ầm!".
...
"Giết!".
"Giết!".
...
Hàng vạn con người cứ thế lao vào nhau chém giết. Pháp khí, linh phù, độc
dược,... đủ hình đủ dạng được xuất ra công kích địch nhân. Hung hãn hơn, có
khí thế hơn không nghi ngờ là tu sĩ tà đạo. Phần môn nhân chính giáo... Bọn họ
vốn dĩ là những người bị động, trận chiến này căn bản chẳng hề mong muốn, vừa
rồi lại thêm sự thật về Cơ Thành Tử - thủ lĩnh của mình - bị phơi bày, rồi bị
giết chết, thử hỏi làm sao mà hăng hái cho được? Nghênh chiến, xét ra cũng chỉ
do bất đắc dĩ mà thôi.
Cầu tình không được, có chạy cũng không xong, lẽ nào đứng yên chịu trận?
Phải đánh. Dù muốn dù không thì bọn họ cũng phải đương đầu cùng kiếp nạn. Chỉ
là... tai kiếp này thực sự quá lớn. Thế lực tà đạo quá ư hung hãn, nếu cứ theo
tình cảnh trước mắt kéo xuống, sợ rằng chính giáo sẽ thảm bại mất.
...
"Á!".
"Không!".
"Cứu...!".
Liên tiếp là những tiếng hét thảm, những lời cầu xin trong vô vọng. Dưới thế
công ác liệt của tu sĩ tà đạo mà người dẫn đầu là Đồ Tam Nương, môn nhân chính
giáo từng người từng người gục ngã. Kẻ bay đầu, người mất tay chân, tràng cảnh
máu me kinh dị vô cùng.
Thoáng chốc, hơn ngàn nhân mạng đã nằm xuống. Trong số đó, có kẻ thậm chí còn
bị diệt cả nguyên thần, vĩnh viễn cũng không thể đầu thai được nữa. Chắc chắn,
số người tử trận sẽ còn tiếp tục tăng lên, phe chính giáo sẽ còn bị thiệt hại
nhiều hơn nếu như không có dị biến phát sinh.
Đúng thời điểm tu sĩ tà đạo đã hoàn toàn chiếm thế thượng phong, chuẩn bị càn
quét môn nhân chính giáo thì bỗng từ trên trời, một trận hoả cầu bất ngờ rơi
xuống, tốc độ rất nhanh. Chính nó đã lấy đi hàng trăm tính mạng của tu sĩ tà
đạo, ngăn cản thế công của Đồ Tam Nương.
Nhưng nào đã hết. Tiếp sau hoả cầu, một đợt mưa tên cũng lập tức bắn ra. Tất
cả chúng đều rực sáng ánh dương quang, rành rành hoả tiễn!
Chu Tước, vị thần nhân bảo hộ chính giáo rốt cuộc ra tay rồi!
"Lui!".
Tự biết trước sức mạnh thần nhân, phận phàm nhân như mình căn bản vô phương
chống lại, Đồ Tam Nương liền hạ lệnh rút lui.
Cùng lúc nàng lui thì một thân ảnh nhanh chóng tiến tới. Đúng là Lăng Tiểu
Ngư.
Trường y phiêu động, tóc dài tung bay, Lăng Tiểu Ngư đưa tay phải về trước,
năm ngón tay xoè rộng. Tức khắc, hàng ngàn mũi tên rực sáng ánh dương quang
kia liền bị ngăn lại. Tiếp đó, theo một tiếng hô khẽ của Lăng Tiểu Ngư, toàn
bộ bay ngược trở lại, nhắm đến môn nhân chính giáo công kích, khiến cho đám
người Phổ Minh - Phổ Hằng, Trương Dĩnh - Tần Ngọc, Ân Diệt, Lý Ngọc Thường,
Ngọc Vân Tử, Dịch Bất Dịch phải một phen khiếp hãi truyền lệnh rút lui.
May mắn, vị thần nhân của bọn họ đã không nhắm mắt khoanh tay. Nàng đã xuất
thần thông đem đòn công kích kia hoá giải hoàn toàn.
"Hừ...".
Lăng Tiểu Ngư dành cho Chu Tước một cái nhìn bất thiện, hừ lạnh: "Ta giết môn
nhân chính giáo ngươi thì là tội ác, còn ngươi giết giáo đồ của ta thì là phải
đạo ư?".
"Chu Tước, theo ta thấy thì ngươi vốn cũng chả phải thần nhân công tâm gì!".
Chu Tước chẳng bình, thay vào đó nàng lại nói: "Lăng Tiểu Ngư, ngươi cũng từng
là môn nhân chính giáo, trước mặt ngươi là vạn sinh linh. Ngươi lẽ nào đến một
chút xót thương cũng không có ư?!".
"Thương xót?".
"Ha ha ha... Chu Tước, ngươi nói chuyện thật là tức cười! Lúc Yến cô cô ta
chết thảm, chính giáo các ngươi đã có kẻ nào xót thương?! Khi ra tay thảm sát
Huyết Linh Tông, chính giáo các ngươi có động lòng trắc ẩn?!".
"Hoàn toàn không có!".
"Chính giáo? Chính giáo là cái gì?! Một lũ ích kỷ, ngu đần, giả nhân giả nghĩa
mà thôi!".
"Hôm nay ta nhất định phải đem chính giáo diệt trừ, Chu Tước ngươi đừng mong
cản được!".
Nói rồi, Lăng Tiểu Ngư đại triển thần thông. Trên lưng thái cực đã hiện, trong
mắt hoàng lân đã xuất, hắn chủ động tấn công Chu Tước.
"Lui lại!".
Chu Tước một bên nghênh đón Lăng Tiểu Ngư, một bên hạ lệnh bảo phe chính giáo
rút lui. Nàng cũng không muốn bọn họ bị liên lụy vào.
"Tới nước này rồi mà ngươi vẫn còn lo cho an nguy của bọn họ ư? Đúng là ngu
xuẩn!".
Trong con mắt của Lăng Tiểu Ngư, hình ảnh Chu Tước chính là như vậy, vô cùng
ngu ngốc, bảo thủ, cố chấp. Vì cái gì chứ? Vì cái gì mà Chu Tước nàng phải
khăng khăng thủ hộ cho chính giáo như vậy?
Thiên không toàn, Địa không vẹn, Nhân Thần hữu khuyết, hà tất còn muốn duy
trì?!
Thế gian này ngay từ đầu đã là sai lầm!
Hủy diệt! Hắn phải hủy diệt!
"Chu Tước! Đừng hòng cản ta!"
So với trước Lăng Tiểu Ngư hiện giờ càng thêm hung dữ. Trên mặt hắn gân nổi
cuồn cuộn, bên trái thì gân màu trắng, còn bên phải thì gân lại có màu đen.
Cặp mắt cũng là tương tự, con bên trái có màu vàng, còn con bên phải lại có
màu đỏ. Bộ dáng trông rất là đáng sợ. Lăng Tiểu Ngư, hắn đã chẳng giống con
người nữa rồi.
Thần?
Ma?
Có lẽ là sự trộn lẫn của cả hai.
...
"Xẹt!".
"Xẹt!".
"Xẹt!".
Sau vài ba lần va chạm với Lăng Tiểu Ngư, thần điểu Chu Tước đột ngột chuyển
hướng thoái lui. Thân thể nàng bất ngờ sáng lên, hoá thành những đạo hồng
quang giăng khắp bốn phương tám hướng. Rồi, hồng quang vừa tiêu thất, một
không gian ngập tràn lửa đỏ bỗng hiện ra, đem Lăng Tiểu Ngư vây giữ ở bên
trong.
"Lĩnh vực?".
Lăng Tiểu Ngư đảo mắt một vòng đông tây, nhếch môi khinh thị: "Chu Tước, ngay
đến phật cảnh của Minh Tôn còn không thể làm gì được ta, hoả vực của ngươi thì
lại có tác dụng gì?"
"Đừng bảo ta không cho ngươi cơ hội. Có bao nhiêu thủ đoạn Chu Tước ngươi cứ
việc thi triển hết đi".
"Lăng Tiểu Ngư...".
Chu Tước chân ngự trên lửa đỏ, khuôn mặt trầm trọng nhìn Lăng Tiểu Ngư, nhận
xét: "Bộ dạng này của ngươi, xem ra đã nhập Ma rồi".
"Người hay Ma, còn quan trọng sao?".
Lăng Tiểu Ngư không thừa nhận, cũng không phủ nhận. Hắn nói, giọng rất uy
nghiêm: "Cái gọi là chính, cái gọi là tà, thế gian hôm nay còn mấy người phân
biệt được? Chu Tước ngươi quản được hay sao?".
"Ngươi không thể." - Lăng Tiểu Ngư lắc đầu - "Đã vậy hà tất còn phải ra sức
sửa đổi, giữ gìn?".
"Chính giáo, tà đạo, nên xoá bỏ hết đi. Thế gian này... nên hủy diệt".
Đối với quan điểm cực đoan của Lăng Tiểu Ngư, Chu Tước rất không tán đồng.
Nàng như cũ vẫn giữ vững lập trường: "Cho dù thế đạo suy sụp, nhân tâm bạc bẽo
đến đâu thì vẫn có những con người thuần lương, một lòng hướng thiện. Bọn họ
không đáng phải chết. Thay vì hủy diệt, tại sao ngươi lại không giúp cho thế
giới này trở nên tốt đẹp hơn?".
"Giúp ư?".
Lăng Tiểu Ngư nở một nụ cười, có hận có đau: "Không ai có thể giúp được. Thần
nhân cũng không thể...".
"Chu Tước, ngươi không cần phải tốn công vì bọn chúng mà cầu tình. Ta nói rồi,
hôm nay ta nhất định phải xoá bỏ chính giáo. Sau đó... Chu Tước, ngươi biết ta
sẽ làm gì không?".
Lăng Tiểu Ngư hỏi, hỏi xong thì cũng tự mình trả lời: "Hủy đi chính giáo xong
ta sẽ tiếp tục xoá bỏ luôn tà đạo. Ta sẽ biến thế nhân thành những con rối,
rồi dùng sinh mạng của chúng để khai mở Tiên Môn. Tới chừng đó... Ha ha ha...
Ta sẽ xông lên Tiên giới, giết đến Tiên đô, đem tất thảy thôn phệ!".