Người đăng: PeaGod
Vừa mới hiện thân đây cũng chả ai xa lạ, đích xác là kẻ đã rời khỏi Phị Tinh
Đới Nguyệt Động lúc ban sáng - vị "tiền bối" trong tưởng tượng của Lăng Tiểu
Ngư: sinh vật khả ái nọ.
Trong hình hài một cô bé nhỏ xíu, nó dùng cả hai tay cầm quả chín, luân phiên
đưa lên miệng, cắn những miếng to nhất có thể. Xem vẻ mặt nó, cảm giác mười
mươi là hưởng thụ.
"À da dá...".
Miệng thì nhai, chân thì bước, lấy một điệu bộ chẳng đẹp đẽ gì, sinh vật khả
ái đi vào bên trong thạch động. Vừa mới vượt qua lớp kết giới đầu tiên, thay
vì bước tiếp thì nó đột nhiên dừng lại, cau mày nghi hoặc.
Chừng cảm nhận được sự bất thường, nó nhanh chóng khai mở pháp nhãn...
Chưa xem chưa biết, vừa mới xem xong, sinh vật khả ái đã vội vứt hết quả chín
trên tay, miệng hô toán lên. Sau mấy tiếng "A da da a cha cha" tối nghĩa, nó
lập tức lao mình phóng thẳng qua cửa động bên kia...
"A da da! A cha cha...!".
Thần tình khẩn trương, sinh vật khả ái đem tử tinh cầu lấy ra, đưa lại gần
Lăng Tiểu Ngư. Dưới sự điều khiển của nó, từ bên trong tử tinh cầu, hàng ngàn
điểm sáng li ti nối nhau phủ xuống, nhanh chóng bao lấy cơ thể hắn.
Khỏi phải nghĩ, việc mà sinh vật khả ái đang muốn làm, dĩ nhiên là bảo hộ cho
Lăng Tiểu Ngư. Hiện tại, sau khi đã ngăn cản toàn bộ áp lực của Phị Tinh Đới
Nguyệt Động thì nó đã chuyển sang bước thứ hai, bắt đầu tiến hành can thiệp
vào quá trình vận hành công pháp của Lăng Tiểu Ngư.
Nhưng, khi mà ý định còn chưa kịp thực hiện thì sinh vật khả ái đã buộc phải
dừng lại. Tác nhân đến từ chính kẻ đang được nó bảo hộ. Rất đột ngột, trong cơ
thể Lăng Tiểu Ngư bỗng phát ra một nguồn lực lượng quái lạ nhưng không kém
phần mạnh mẽ. Chính nó đã đem cả viên tử tinh cầu lẫn chủ nhân của tử tinh cầu
đánh bật ra xa.
"A da da...!".
Miệng kêu đau, từ dưới mặt đất, sinh vật khả ái mau chóng trở mình đứng lên.
Nó ôm lấy viên tử tinh cầu - bảo vật hộ thân của mình, hết sức khó hiểu nhìn
Lăng Tiểu Ngư.
Cơ thể Lăng Tiểu Ngư bây giờ thật sự rất là kỳ quái. Tầng linh quang bảo hộ
vốn đã sắp tiêu tán nay bỗng rực sáng, nhưng thay vì màu xanh thì nó lại biến
thành đen - trắng trộn lẫn. Toàn thân hắn, khắp từ trên xuống dưới, mọi vị trí
đều giống y hệt như nhau, đều là được lớp linh quang này bao bọc. Cường đại
nhất thì chính ở nơi lưng. Chỗ đó, chẳng biết tự bao giờ đã hiện ra một đồ
hình.
Đồ hình này gói gọn trong một vòng tròn, gồm hai nửa đối xứng đen - trắng ôm
trọn lấy nhau; trong mỗi phần đối xứng lại có một chấm tròn màu đối lập nằm
trong đó. Rõ ràng là một đồ hình thái cực.
...
Theo thời gian trôi, thái cực đồ trên lưng Lăng Tiểu Ngư cũng mỗi lúc một
sáng, hắc - bạch song quang do nó phát ra cũng ngày càng cường đại. Nhưng, cái
làm cho sinh vật khả ái lưu tâm quan sát nhất lại không phải màu sắc hay sự
gia tăng của linh quang thái cực mà là công năng, lực tác động của nó.
Tính từ lúc đồ hình thái cực bất ngờ xuất hiện trên lưng Lăng Tiểu Ngư, chỉ
sau tầm chục giây thì nó đã khiến cho lực lượng bên trong Phị Tinh Đới Nguyệt
Động phải ngoan ngoãn quy hàng, để nó tùy nghi sử dụng. Tựa một kẻ đói khát,
nó tham lam hút lấy nguồn lực lượng vô hình này. Thậm chí ngay đến viên tử
tinh cầu của sinh vật khả ái cũng không cách nào trốn thoát được, phải chịu
chung số phận bị tước đoạt...
"A cha cha! A cha cha!".
Vừa gấp vừa sợ, ngay khi trông thấy viên tử tinh cầu trên tay mình bị đồ hình
thái cực kia hút đi thì sinh vật khả ái liền khẩn trương níu giữ. Bằng tất cả
sức bình sinh, nó dang tay ôm chặt bảo bối, quyết không để bị đoạt đi.
Còn nhớ ngày nó chào đời, thời điểm phá trứng chui ra thì tử tinh cầu đã ở
luôn bên cạnh. Giữa đôi bên có mối liên hệ hết sức đặc biệt, rất khó lý giải.
Theo nghĩa nào đó thì tử tinh cầu cũng giống như một bộ phận của nó vậy. Tuy
còn nhiều vướng mắc, chưa biết quá rõ nhưng nó cam đoan mình và tử tinh cầu là
không thể chia cách. Nếu thật phân ly, như vậy nó chắc chắn sẽ phải gánh chịu
một hậu quả rất đáng sợ. Nói không chừng... nó có thể sẽ chết...
"A cha cha! A cha cha...!".
"A cha cha! A cha cha...!!".
Sợ hãi lan tràn, sinh vật khả ái bắt đầu kêu loạn. Với toàn bộ số chân nguyên
còn lại trong người, nó cuống cuồng thi triển thần thông.
Đạo thuật vừa ra, thân thể sinh vật khả ái liền lớn lên thấy rõ. Loáng cái, từ
một bé gái bé xíu xiu, nó đã biến thành một thiếu nữ sắc nước hương trời, dáng
hình cũng cân đối lạ thường.
"Da a a...!".
Trong tiếng hô hoán, "thiếu nữ" đột nhiên há miệng. Gần như tức khắc, viên tử
tinh cầu phía trước bỗng đại phóng linh quang, từ to hoá nhỏ, bay thẳng vào
miệng "thiếu nữ".
"A da da!".
Lấy lại được bảo bối của mình, "thiếu nữ" vui mừng reo lên, kế đấy lập tức
quay đầu, một đường chạy thẳng ra khỏi Phị Tinh Đới Nguyệt Động.
Chuyện này cũng chẳng thể trách nó được. Đối với Lăng Tiểu Ngư nó đúng rất
quan tâm, nhưng quan tâm không có nghĩa là phải đánh đổi tất cả để cứu giúp.
Tử tinh cầu là đồ vật gắn liền với nó, nó làm sao có thể để bị tước đi được.
Đồ hình thái cực kia quá đáng sợ, nó thật không dám nán lại thêm nữa. Sống
chết của Lăng Tiểu Ngư, lần này nó chỉ đành phó mặc tạo hoá thôi.
...
...
"Ong...".
"Ong...".
"Ong...".
Sinh vật khả ái vừa đi chưa lâu thì bên trong không gian cửa động thứ hai của
Phị Tinh Đới Nguyệt Động, những tiếng "ong ong" liên tiếp vang lên. Lúc to lúc
nhỏ, lúc bổng lúc trầm, giai điệu khó lòng nắm bắt.
Trong tràng thanh âm bất ổn ấy, đồ hình thái cực trên lưng Lăng Tiểu Ngư cũng
dần chuyển động xoay tròn. Sau mỗi vòng xoay của nó, hấp lực lại tăng lên gấp
bội. Theo đó, lực lượng bị hút vào cũng mỗi lúc một nhiều hơn...
Số năng lượng nọ, xét tổng mười phần thì đã có đến bảy phần là bị đồ hình thái
cực cắn nuốt, duy chỉ ba phần còn lại là được cơ thể Lăng Tiểu Ngư hấp thụ.
Tuy nhiên, nói thế không có nghĩa rằng Lăng Tiểu Ngư đã chịu thiệt. Ba phần
đúng thật ít ỏi, nhưng đấy là so với thái cực đồ kìa, chứ bằng so với chính
những lần tu luyện trước đây của hắn... Vượt hơn nhiều lắm.
Con số, nó lớn tới nỗi dù là hạng tâm chí rất kiên định đi nữa thì khi biết
được, chỉ e Lăng Tiểu Ngư cũng khó lòng bình tĩnh nổi. Đừng nói hắn, kể cả có
là mấy vị sư huynh, sư tỷ của hắn, phản ứng vẫn y như vậy thôi.
Đáng tiếc, Lăng Tiểu Ngư hắn không biết. Vì lẽ đó, vẻ ngạc nhiên hay sự kinh
hỉ ngoài mong đợi, chúng đã chẳng hề xuất hiện. Thấy đây nếu có cũng chỉ là
một quá trình đổi thay, vừa quen lại vừa lạ.
Quen vì sự vận hành công pháp, vì màn đột phá từ trúc cơ lên vấn đỉnh; còn
lạ... Lăng Tiểu Ngư mất đi tri giác cũng tốt, linh khí được luyện hoá, hấp thụ
quá nhanh cũng được, hết thảy đều không phải là chuyện xảy ra theo cái lẽ
thông thường.
Nhưng... nó là sự thật.
Dưới cái oai của đồ hình thái cực mà chẳng rõ vì sao lại xuất hiện, lực lượng
từ bốn phương tám hướng đã và vẫn đang lũ lượt thi nhau kéo tới, chui hết vào
tấm lưng Lăng Tiểu Ngư. Đừng nghĩ chỉ ở mỗi không gian cửa động thứ hai, cả ba
cửa động còn lại cũng bị tác động. Nói cách khác, năng lượng của toàn bộ Phị
Tinh Đới Nguyệt Động, tất thảy đều trở thành một bữa ăn thịnh soạn. Cho thái
cực đồ, và cho chính bản thân Lăng Tiểu Ngư.
Nếu là bình thường, với tu vị trúc cơ hậu kỳ đại viên mãn của mình, Lăng Tiểu
Ngư đương nhiên sẽ chẳng thể nào tiếp nhận hết được một nguồn lực lượng to lớn
và liên tục nhường ấy. Nhưng hiện tại, nhờ có sự thần kỳ của đồ hình thái cực
trên lưng, mọi chuyện lại trở nên đơn giản vô cùng...
Hấp thu, cắn nuốt, trừ đó ra thì không còn gì khác nữa. Lăng Tiểu Ngư bây giờ
đã chẳng phải người mà là một cái động. Một cái động sẵn sàng thôn phệ tất
cả...
...
Trong khi ấy, bên ngoài Phị Tinh Đới Nguyệt Động...
Chả rõ tự bao giờ trên bầu trời Thiên Kiếm đã giăng phủ mây đen. Bất kể là
Trúc Kiếm Phong, Kim Kiếm Phong, Mặc Kiếm Phong, Liệt Kiếm Phong hay là Tương
Kiếm Phong thì cảnh tượng đều giống hệt như nhau, tăm tối một màu, ngày hoá
thành đêm.
Có điều, sự tối tăm ấy, nó đã không tồn tại quá lâu. Cùng thời điểm Lăng Tiểu
Ngư đột phá thành công, bước vào cảnh giới vấn đỉnh thì trên bầu trời Thiên
Kiếm, một vầng hào quang màu trắng cũng xuất hiện.
Mới đầu, bạch quang chẳng lớn, nhưng càng về sau, theo thời gian trôi, kích cỡ
của nó cũng mỗi lúc một tăng dần...
Có một điểm đáng chú ý ở đây là nguồn bạch quang này, nó đã không bành trướng
theo kiểu tăng cường về mọi phía mà phát triển theo hình cong, trở thành một
nửa đối xứng của một đường cong màu đen khác; trong mỗi phần đối xứng ấy lại
hiện lên một chấm tròn màu đối lập. Tất cả đều nằm gọn trong một vòng tròn,
rất ư to lớn...
Lại là một đồ hình, giống hệt cái đã xuất hiện trên lưng Lăng Tiểu Ngư.
Chính tại thời điểm thái cực đồ hình thành, từ trong vô minh, một giọng tang
thương chợt cất lên:
"Lúc ta sinh, Trời còn chưa có
Thiên Địa thành... lại muốn diệt ta...
...
Lúc ta sinh, Trời còn chưa có
Thiên Địa thành... lại muốn diệt ta...".