Người đăng: PeaGod
Cuộc sống sau hôn nhân của Tôn Thi Hàn rất tốt đẹp. Lăng Tiểu Ngư đối xử với
nàng rất tốt, chuyện gì cũng đều chiều chuộng nàng. Hắn luôn cho nàng cảm giác
an toàn, ở bên cạnh hắn, nàng có cảm tưởng cho dù trời có sụp xuống thì mình
cũng sẽ chẳng sao.
Nếu là một tháng trước, Tôn Thi Hàn vẫn còn thấy bất an lo ngại thì bây giờ,
nàng đã hoàn toàn tin tưởng Lăng Tiểu Ngư. Tin vào sự chân thành của hắn. Và
đó cũng là lý do vì sao mà hôm nay nàng quyết định sẽ cùng hắn hoàn thành nốt
bước cuối cùng đã tạm hoãn trong ngày đại hôn cách đây đúng một tháng: động
phòng hoa chúc.
Dĩ nhiên là Tôn Thi Hàn nàng sẽ không trực tiếp nói ra. Nàng nghĩ đêm nay mình
chỉ cần ăn mặc gợi cảm hơn một chút, rồi đưa ra một chút ám hiệu, như vậy
người ta sẽ liền hiểu được thôi.
Khoác trên thân chỉ hai thay vì ba lớp y phục giống mọi ngày, Tôn Thi Hàn đưa
tay đẩy cửa tiến vào phòng.
Vốn đang đọc sách bên trong, Lăng Tiểu Ngư nghe động thì ngẩng đầu. Hắn lặng
im quan sát...
Tôn Thi Hàn hôm nay đúng là có hơi kì lạ. Trên người nàng, trừ bỏ nội y ra thì
cũng chỉ còn mỗi lớp trường y khoác tạm. Phủ kín đã tốt, đằng này... Chất liệu
mỏng manh đã đành, bộ trường y này lại còn khuyết trên hở dưới, lộ ra cả hai
mảng da thịt trắng muốt nõn nà. Đặc biệt, khi kết hợp với mái tóc ướt, hoà
quyện với những giọt nước lăn trên cổ, trôi trên chân, tất cả cùng tạo nên một
bức tranh ướt át câu nhân vô cùng...
Chớp chớp hàng mi, Lăng Tiểu Ngư nhìn giai nhân vừa mới tắm xong, nói: "Thi
Hàn, nàng quên mặc trung y".
Quên? Người ta chính là cố tình "quên" đấy.
Tôn Thi Hàn cười bẽn lẽn, bảo "Thiếp không quên" rồi đi thẳng đến bên giường,
im lặng chờ đợi.
...
Thời gian dần trôi. Dưới ánh sáng của những viên dạ minh châu, giai nhân vẫn
ngồi đó, đan tay đợi chờ. Ngặt nỗi người nàng chờ, hắn lại còn chưa chịu tới,
liếc xem dáng vẻ thì dường như cũng không có ý sẽ đi tới. Điều đó khiến cho
Tôn Thi Hàn không được vui.
Lăng Tiểu Ngư hắn đây là ý gì? Người ta đã ăn mặc câu nhân như vậy, liếc mắt
đưa tình như vậy rồi, tại sao hắn còn không mau tiến lại...
"Lẽ nào ta thể hiện còn chưa rõ?".
Tôn Thi Hàn cau mày nghĩ ngợi. Đến khi đã không còn có thể kiên nhẫn đợi chờ
thêm được nữa, lúc này nàng mới cắn môi, lấy can đảm lên tiếng: "Tiểu Ngư, đã
không còn sớm nữa, chúng ta... nên đi ngủ thôi".
Lăng Tiểu Ngư tạm dời mắt khỏi trang sách, bảo: "Thi Hàn nàng nếu mệt thì cứ
ngủ trước đi, ta muốn xem sách thêm chút nữa".
Câu trả lời chẳng được như mong đợi khiến tâm tình Tôn đại cung chủ xấu đi
trông thấy.
Tôn Thi Hàn nàng là tu sĩ chứ đâu phải nữ nhân phàm tục, lý đâu lại mệt tới
mức cần đi ngủ ngay. Bình thường tu sĩ cấp cao quanh năm hầu như đều chẳng bao
giờ ngủ, bất quá nhắm mắt dưỡng thần mà thôi. Đành rằng dạo gần đây mỗi đêm
Tôn Thi Hàn nàng đều ngủ, nhưng... hôm nay khác a. Nàng không cần, cũng không
có muốn ngủ. Điều nàng thực sự muốn là...
"Tiểu Ngư...".
Ngó thấy khuôn mặt nhăn nhó của Tôn Thi Hàn, Lăng Tiểu Ngư mới tỏ ra nghi
hoặc: "Sao vậy?".
Khỏi phải nói, Lăng Tiểu Ngư đây chính là giả bộ. Tâm tư nữ nhân hắn đúng hiểu
không nhiều thật, nhưng dáng vẻ, hành vi của Tôn Thi Hàn rõ ràng tới như thế,
hắn sao có thể không hay được. Hắn biết đấy. Chỉ là cố tình làm như không biết
mà thôi.
Người ta đã cố tình làm khó, Tôn Thi Hàn bất đắc dĩ, chỉ đành mặt dạn mày dày
đi bày tỏ.
Nhấc mông khỏi giường, nàng chủ động tiếp cận Lăng Tiểu Ngư. Tay thon vươn ra
đem quyển sách người cầm tước lấy, nàng thoáng nhìn qua, bĩu môi: "Bắc Vực
Hoàng Nhan Ký, có gì hay mà chàng lại chăm chú đọc như vậy?".
"Bên trong có ghi lại nhiều chuyện lạ, rất là thú vị".
"Thú vị? Thiếp không 'thú vị' sao?".
Lăng Tiểu Ngư nhìn kỹ, ánh mắt chẳng biết hữu ý hay vô tình đảo qua đôi gò
bồng đảo đồ sộ trước mặt mình: "Hmm... Cũng thú vị".
Có xấu hổ, cũng có mấy phần tự hào, Tôn Thi Hàn nói, thanh âm hơi gắt gỏng:
"Chàng nhìn đi đâu đấy? Chẳng đàng hoàng gì cả".
"À... Được rồi, nàng không cho nhìn thì ta sẽ không nhìn".
Lăng Tiểu Ngư chìa tay ra, bảo: "Nào, trả sách cho ta".
Tôn Thi Hàn di chuyển cuốn sách ố màu, nhưng thay vì đặt vào tay Lăng Tiểu Ngư
thì nàng lại đem nó để ở dưới bàn. Kế đó, nàng nắm lấy tay hắn, khẽ giọng:
"Đừng xem sách nữa. Xem thiếp...".
"Xem nàng? Thi Hàn, ý nàng...".
Lăng Tiểu Ngư nói tới đấy thì đành phải ngưng. Hắn đã bị người dụng lực kéo
đi.
Trên chiếc giường lớn còn nồng hương hoa, Tôn Thi Hàn bởi thẹn mà lặng im
không nói. Nàng chỉ biết cúi đầu chờ đợi, mong người ta sẽ chủ động.
Ấy vậy mà... Lăng Tiểu Ngư, hắn nỡ nào lại "không động". Nàng ngồi im, hắn
cũng ngồi im. Hỏi có tức hay không chứ?
"Chàng... không muốn làm gì sao?" Đêm đã khuya, tiết trời đã lạnh, Tôn Thi Hàn
không muốn để thời gian cứ vậy trôi qua, cuối cùng vẫn phải chủ động lên tiếng
nhắc nhở Lăng Tiểu Ngư. Nàng hi vọng hắn hiểu ra tâm ý mình, đừng làm khó mình
thêm nữa. Tôn Thi Hàn nàng là nữ nhân mà, mở miệng đề cập đến loại sự tình
này... xấu hổ lắm.
"Hmm...".
Lăng Tiểu Ngư một bộ nghiêm trang nghĩ ngợi. Hắn nghĩ một hồi, rồi đáp: "Ta
muốn chúng ta đi ngủ".
Cuối cùng cũng chịu "hiểu" ra tâm ý mình. Tôn Thi Hàn nhoẻn miệng cười, đang
toan nói gì đấy thì kế bên thanh âm Lăng Tiểu Ngư lại truyền đến: "Đã muộn
rồi, chúng ta đi ngủ thôi. Nàng ngủ ngon".
Lăng Tiểu Ngư nói xong thì liền ngã lưng ra giường, vậy mà thật sự đắp chăn
khép mắt.
"Chúng ta đi ngủ" chính là ý này sao? Tôn Thi Hàn cảm thấy cổ họng mình hình
như bị nghẹn.
...
Tôn Thi Hàn ngồi trên giường, hết nhìn Lăng Tiểu Ngư lại đến nhìn bản thân
mình, trong đầu liên tiếp hiện lên những dấu chấm hỏi.
Nàng không hiểu. Nàng không biết phản ứng của Lăng Tiểu Ngư như thế là sao.
Lúc trước hắn không phải vẫn thường xuyên ức hiếp nàng, hết cưỡng hôn lại đến
sờ soạng tứ tung? Trong ngày đại hôn cũng vậy, đêm ấy, hắn rõ ràng muốn nàng,
nhưng vì nàng từ chối nên thôi.
Còn bây giờ, Tôn Thi Hàn nàng nào có khước từ. Nàng thậm chí đã chủ động mời
gọi. Lăng Tiểu Ngư hắn cớ gì lạnh nhạt thờ ơ?
Tôn Thi Hàn nàng không hiểu. Nàng thật là không hiểu được!
Chẳng cam lòng bỏ cuộc, Tôn Thi Hàn theo chân người ngã lưng, lấy hết can đảm
thò tay vào trong ngực người...
Nhưng, tay nàng chỉ vừa mới động thì đã bị Lăng Tiểu Ngư bắt lại.
"Thi Hàn, đừng loạn. Chỉ ngủ thôi".
Thú thực là khi nghe xong mấy lời này, Tôn Thi Hàn suýt nữa đã không kiềm được
mở miệng mắng to. Lần đầu tiên nàng chủ động đi câu dẫn người lại bị người phũ
phàng từ chối như vậy, thiên lý ở đâu chứ?!
...
"Tại sao? Vì đâu mà Lăng Tiểu Ngư hắn lại từ chối, tỏ ra lạnh nhạt?", Tôn Thi
Hàn rất muốn hỏi thẳng, nhưng nghĩ lại, nàng phận nữ nhân, đã bị từ chối giờ
còn cố truy, chẳng tự hạ mình lắm ư?
Vì lòng tự trọng, Tôn Thi Hàn cắn răng kìm nén, cố ru mình vào giấc ngủ.
Người ta không cần nàng thì thôi, bộ Tôn Thi Hàn nàng cần thiết lắm hay sao?
Lăng Tiểu Ngư hắn không muốn, tốt thôi, vậy thì sau này đừng hòng chạm được
đến thân thể nàng nữa!
...
Ánh sáng từ những viên dạ minh châu từ lâu đã tắt. Trong căn phòng tối om, sau
một hồi cố tình giả trang, Lăng Tiểu Ngư mở mắt, tự hỏi lòng: "Tôn Thi Hàn
nàng an tĩnh như vậy, đã tiến vào giấc mộng rồi sao?".
Hi vọng là nàng có một giấc mơ đẹp.
Lăng Tiểu Ngư an lòng, thở ra một hơi nhẹ nhõm. Lúc nãy thiếu chút nữa thì hắn
đã không kiềm được. Thân thể ma mị của Ái Chân Kha Lạc Hoàng kết hợp với khí
chất đoan trang cùng bản tính hay thẹn của Tôn Thi Hàn, tất cả làm nên một vưu
vật dụ nhân vô cùng. Thiết nghĩ ở trước mặt Tôn Thi Hàn của hiện tại, một khi
nàng đã dụng tâm câu dẫn, thiên hạ nam nhân sẽ chẳng mấy người chống đỡ nổi.
"Thi Hàn, cho ta thêm một chút thời gian nữa".
Lăng Tiểu Ngư lại thở ra một hơi, rồi khép mắt...
Lần này Lăng Tiểu Ngư không giả đò, hắn thực muốn ngủ. Chẳng bao lâu thì hắn
đã đi vào giấc mộng. Trong lúc hắn đang thả hồn nơi khung cảnh mờ ảo kia, đột
nhiên một cơn gió nhẹ không biết từ đâu thổi đến làn hơi nước vào đôi mắt hắn.
Một cảm giác kỳ dị chậm rãi xông lên đầu…
p/s: Sắp hết rồi, qua ba trường đoạn nữa là kết truyện thôi. Để mình viết vài
chương tình cảm lê thê chút, coi như là cho Lăng Tiểu Ngư và Tôn Thi Hàn có
một đoạn hồi ức đẹp.
À, cái kết sẽ để lại rất nhiều "dư âm" đấy, mình nghĩ vậy. Cùng đợi nhé.