Người đăng: PeaGod
Tà dương khuất bóng đã lâu. Trong cái lạnh buốt của trời đêm phương bắc, dưới
ánh sáng lung linh mờ ảo phát ra từ những viên dạ minh châu, Tôn Thi Hàn ngồi
bên chiếc bàn tròn phủ khăn màu đỏ, tay cầm ly rượu nhấp khẽ. Rõ ràng là nàng
chỉ uống cho có lệ. Ánh mắt này, vẻ mặt này, mười mươi là đang có tâm sự.
Cũng cái bàn ấy, ngồi ở chiếc ghế đối diện, Tôn Sở Sở cân nhắc hồi lâu, cuối
cùng quyết định hỏi thẳng: "Tỷ tỷ... Trong lòng tỷ đang có điều khó nghĩ phải
không?".
Tôn Thi Hàn ngẩng đầu lên, gật nhẹ. Hôm nay nàng gọi muội muội mình qua đây,
mục đích vốn cũng là để giải bày tâm sự, muốn nghe xem ý kiến của muội muội.
Hôn nhân là đại sự cả đời, nàng không mong lại lựa chọn sai lầm.
"Sở Sở, muội thấy... Lăng Tiểu Ngư thế nào?".
Tôn Sở Sở chẳng quá bất ngờ. Trong lòng nàng sớm đã đoán ra được rồi. Nàng
biết, giữa tỷ tỷ và Lăng Tiểu Ngư có quan hệ mập mờ.
"Tỷ tỷ, tỷ yêu thích hắn rồi phải không?".
"Ta... ta cũng không biết." Tôn Thi Hàn lắc đầu. Nàng đúng là vẫn còn chưa rõ.
Cảm xúc hôm nay nàng dành cho Lăng Tiểu Ngư, căn bản khác xa so với những gì
trong quá khứ, đối với nam nhân phụ bạc kia. Lúc trước mới là yêu hay bây giờ
mới đúng là yêu? Nàng thực không biết.
"Tỷ tỷ, có thể nói cho muội biết giữa tỷ và hắn, hai người... đã phát sinh
những chuyện gì rồi không?" Tôn Sở Sở hỏi tiếp. Nàng cần phải có đủ thông tin,
cần nắm được chính xác mối quan hệ mập mờ kia là gì thì mới dám đưa ra ý kiến.
Ban đầu Tôn Thi Hàn đã do dự, nhưng nghĩ ở trước mặt là thân muội muội nên tin
tưởng đem mọi chuyện nói ra: "Thôi được rồi, tới nước này rồi ta cũng không
giấu muội nữa. Chuyện là như vầy...".
"... Hôm đó hắn đưa ta đến Quỷ Lâm, rồi tiến nhập Quỷ Vực, mục đích để ta hấp
thu cực âm chi khí nơi ấy cường đại thần hồn. Thời điểm hắn vì chuyện Tiểu Yến
tẩu hoả nhập ma mà quay về Tuyết Linh Cung, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế
nào trong đầu ta lại nảy sinh ý nghĩ muốn lợi dụng cực âm chi khí dồi dào xung
quanh tiến hành đột phá. Rất nhanh sau đó ta liền biết hành động của mình là
dại dột tới cỡ nào".
"Quá trình đột phá của ta đã đưa tới lôi kiếp, lại còn là Tử Tiêu Thần Lôi -
một trong những kiếp lôi khủng bố nhất từ xưa đến nay. Muội biết đấy, lúc đó
ta bất quá chỉ còn mỗi thần hồn, căn bản là không có khả năng vượt qua được
thiên kiếp. Chỉ sau đạo Tử Tiêu Thần Lôi đầu tiên giáng xuống thôi thì ba hồn
bảy phách của ta toàn bộ đều chịu thương tổn trầm trọng. Trong lúc ta đinh
ninh mười mươi sẽ chết thì Lăng Tiểu Ngư hắn đã xuất hiện. Nhờ có hắn mà ta
mới bình an vượt qua được thiên kiếp, dù vậy, hậu hoạ từ đạo Tử Tiêu Thần Lôi
đầu tiên để lại cũng không hề nhỏ. Theo như Lăng Tiểu Ngư hắn thì cho dù có
đem ta chữa trị tốt, thọ nguyên cũng sẽ đại giảm, ngày sau chẳng sống thêm
được bao lâu. Hắn nói muốn bảo toàn sinh mệnh của ta, duy cũng chỉ còn lại một
cách...".
"Tỷ tỷ, là cách gì?" Tôn Sở Sở dù đã lờ mờ đoán ra nhưng vẫn muốn xác nhận rõ
ràng.
Tôn Thi Hàn hít vào một hơi như để lấy thêm can đảm: "Hắn nói nếu muốn chữa
lành hết thảy thì bắt buộc phải đem bổn nguyên lực lượng của mình truyền cho
ta. Nhưng để tiếp nhận được bổn nguyên lực lượng này, ta phải... ta phải cùng
hắn... cùng hắn song tu".
Tôn Sở Sở nhìn người bởi thẹn mà cúi mặt gục đầu, bờ môi mấp máy lại không thể
thốt nổi thành lời. Mặc dù đã có suy đoán, thế nhưng đến khi chính tai nghe
được, trong lòng nàng vẫn chẳng làm sao bình thản đón nhận cho được.
Đoạn sau tuy rằng tỷ tỷ còn chưa nói, nhưng dùng đầu gối Tôn Sở Sở nàng cũng
hình dung ra rồi. Nếu quan hệ chưa phát sinh thì cớ gì tỷ tỷ nàng lại có những
biểu hiện lạ lùng từ lúc hồi cung tới giờ chứ. Hiện Tôn Sở Sở nàng chỉ thắc
mắc một điều, đó là lần song tu kia, tỷ tỷ nàng có thật cam tâm tình nguyện
hay không. Bởi lẽ kể từ sau khi bị người phụ bạc năm ấy, tỷ tỷ nàng đã hoàn
toàn cự tuyệt nam nhân, đối với họ chỉ hận không thương, thậm chí còn từng thề
rằng cả đời này thà cô quả chứ quyết chẳng gả cho bất cứ một ai.
"Tỷ tỷ." - Sau một hồi im lặng, Tôn Sở Sở cuối cùng cũng có thể bình tâm lên
tiếng - "Lần song tu kia, tỷ tỷ là tình nguyện sao?".
"Tình nguyện?" Thần tình có chút ai oán, Tôn Thi Hàn lắc đầu.
"Hắn đã cưỡng gian tỷ?" Tôn Sở Sở tiếp tục hỏi.
"Ban đầu là cưỡng gian, còn sau đó... hắn mê gian ta".
Nếu không phải tâm trí bị điều khiển thì Tôn Thi Hàn nàng làm sao lại có thể
chẳng biết xấu hổ mà cùng Lăng Tiểu Ngư hắn quấn quýt, rồi răm rắp nghe theo
phối hợp cùng hắn song tu được chứ?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại. Lần ấy bởi bị mê gian nên Tôn Thi Hàn nàng mới
thuận theo. Thế còn về sau, những lần bị cưỡng hôn? Lăng Tiểu Ngư đâu có mê
hoặc tâm trí nàng, cớ gì Tôn Thi Hàn nàng vẫn nhiệt tình đáp lại?
"Đó... là vì không thể phản kháng", Tôn Thi Hàn rất nhanh liền tìm được cho
mình một lý do để biện minh. Theo nàng, trong chuyện này từ đầu đến cuối Tôn
Thi Hàn nàng đều chỉ là nạn nhân; Lăng Tiểu Ngư, hắn mới là kẻ thủ ác.
Tôn Sở Sở nghe qua sự tình, lẳng lặng quan sát người đối diện. Nàng muốn xem
xem lời nói và biểu hiện của tỷ tỷ, chúng có trùng khớp với nhau không. Bởi
lẽ, những ngày vừa qua, và cả tối nay nữa, tỷ tỷ nàng chẳng bộc lộ ra nhiều
hận ý lắm.
Đã bị cưỡng gian mà vẫn còn có thể ở bên cạnh người, cam chịu như vậy đâu có
giống với tính cách của tỷ tỷ nàng.
Bị uy hiếp ư? Nếu mà thật đúng bị uy hiếp thì tại sao lại gọi Tôn Sở Sở nàng
tới giải bày tâm sự, rồi còn hỏi nàng cảm thấy Lăng Tiểu Ngư là người thế
nào... Thay vì nói oán hận, bất đắc dĩ, chi bằng bảo tỷ tỷ đang đắn đo, e thẹn
thì chính xác hơn...
"Sở Sở, sao muội không nói gì?".
Tôn Sở Sở đứng lên, chuyển sang ngồi ở chiếc ghế kề bên Tôn Thi Hàn. Nàng nắm
tay tỷ tỷ, hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ nói thật cho muội biết, trong lòng tỷ tỷ có hận hắn
vì đã làm thế với mình không?".
"Ta...".
Tôn Thi Hàn cân nhắc, tự vấn lòng, một lúc sau thì đáp: "Lúc đầu ta thật sự có
hận, thậm chí còn có ý nghĩ quyên sinh. Nhưng rồi khi ta nghe hắn giải thích,
bảo vì yêu thích ta, không muốn nhìn sinh mệnh ta mau chóng lụi tàn nên mới
hành động như vậy thì ta...".
"Không còn hận nữa?".
"Không nhiều nữa".
Nghe tới đây thì Tôn Sở Sở đã biết mình cần phải làm gì rồi. Rõ ràng là trong
lòng tỷ tỷ nàng sớm đã có tình cảm với Lăng Tiểu Ngư cho nên mới dễ dàng tha
thứ như vậy. Nếu không lấy bản chất đoan trang của tỷ tỷ nàng, còn lâu mới vì
vài ba câu nói êm tai mà hồi tâm chuyển ý.
"Tỷ tỷ, cho muội biết. Lúc đó hắn đã nói những câu nào?".
"Cái đó..." Tôn Thi Hàn thoáng do dự nhưng rồi cũng thành thật đem những câu
nói và cả hành động của Lăng Tiểu Ngư hôm đó thuật lại cho muội muội mình
nghe...
...
"Chi tiết là như vậy đấy. Sở Sở, muội nghĩ những lời của hắn có phải là thật
dạ chân tâm không?".
Dưới ánh mắt chờ mong của Tôn Thi Hàn, Tôn Sở Sở ngẫm một chút, rồi nói: "Tỷ
tỷ, con người của hắn muội cũng không quá rõ. Muội nghĩ tỷ phải hỏi chính bản
thân mình, bởi hơn ai hết tỷ là người gần gũi với hắn nhất".
"Cái gì mà người gần gũi nhất, Sở Sở muội ăn nói hàm hồ...".
Thừa biết tỷ tỷ mình xấu hổ, Tôn Sở Sở cười khẽ cho qua.
"Tỷ tỷ, có một chuyện muội nghĩ tỷ nên biết".
"Là chuyện gì? Có liên quan đến hắn?" Tôn Thi Hàn nghi hoặc suy đoán.
Hồi đáp là một cái gật đầu của người đối diện: "Liên quan đến hắn, cũng là can
hệ đến tỷ".
"Can hệ đến ta?".
"Ừm".
Tôn Sở Sở nói ra: "Thật ra thì chuyện cũng chỉ mới phát sinh gần đây thôi,
chính là sự tình Thiên Cực Cung và Thần Vũ Môn tìm đến Tuyết Linh Cung ta gây
chuyện".
Tôn Thi Hàn lại càng nghi hoặc nhiều hơn: "Sở Sở, chuyện này không phải muội
đã nói qua rồi sao?".
"Đúng là muội đã kể, nhưng có một ít chi tiết mà muội tin là tỷ còn chưa
biết".
"Chi tiết gì?".
Tôn Sở Sở hồi tưởng lại: "Thành Khôn và Trương Tự Đức mượn cớ cầu thân, còn
nêu đích danh tỷ tỷ, khi ấy muội và chúng cung nhân đều hết sức tức giận.
Nhưng... không chỉ có muội, không chỉ các cung nhân, hắn cũng tức giận nữa".
"Hắn? Lăng Tiểu Ngư?".
Tôn Sở Sở gật đầu: "Ừm. Hắn đã thật sự tức giận. Đỉnh điểm là khi hắn nghe
được những lời kia của Thành Hạo".
"Tên nhãi đó nói gì?".
"Lúc nghe Lăng Tiểu Ngư bảo đã yêu thích tỷ tỷ, vốn định vài ngày nữa sẽ chính
thức ngỏ ý cùng tỷ tỷ kết làm đạo lữ song tu thì Thành Hạo mới đáp rằng...
Hmm... Nguyên văn là như vầy: 'Hay là như vầy đi, hôm nay Tuyết Linh Cung các
ngươi đem Tôn Thi Hàn gả cho ta, ta cùng nàng động phòng hoa chúc xong lại đem
trả về cho các ngươi? Ta cùng nàng làm phu thê một đêm, nàng cùng ngươi làm
đạo lữ cả đời, chắc không thiệt cho ngươi đâu nhỉ?'. Thành Hạo, hắn đã nói như
thế".
"Crắc..." Lời Tôn Sở vừa dứt cũng là lúc một thanh âm đổ vỡ vang lên. Chiếc ly
trong tay Tôn Thi Hàn, nó hiện đã bị nàng bóp thành mảnh vụn. Mấy lời mà nàng
vừa mới nghe, trước Tôn Sở Sở đúng chưa hề kể.
Bất quá một tên ranh con miệng còn hôi sữa cũng dám buông lời nhục mạ nàng?!