Buông Xuôi Tiếp Nhận


Người đăng: PeaGod

So với da thịt tương thân, linh hồn hoà hợp còn có "cảm giác" hơn rất nhiều.
Nếu thể xác tiếp xúc chỉ một thì linh hồn đụng chạm, thiết nghĩ phải gấp năm
bảy lần. Điều đó cũng có nghĩa rằng Tôn Thi Hàn, nàng đau đớn hơn. Dĩ nhiên là
ở trong cơn thống khổ ấy Tôn Thi Hàn cũng có phần khoái hoạt.

Tôn Thi Hàn tuyệt không phải nữ nhân dâm đãng, chẳng qua là sự hoà hợp linh
hồn này đưa đến cảm giác quá lớn mà thôi. Huống chi hành vi của Lăng Tiểu Ngư
lúc này...

Phía trên, Lăng Tiểu Ngư hắn sớm đã dùng lưỡi tách hàm răng nàng ra, tìm tới
chiếc lưỡi thơm tho của nàng mà quấn quýt, tham lam mút lấy mật ngọt; còn ở
phía dưới, cái thứ đó của hắn cũng hừng hực khí thế liên tục vào ra huyệt
động...

Ôi, cái thanh âm va chạm đầy dâm dục kia, nó khiến Tôn Thi Hàn nàng muốn độn
thổ vô cùng. Lần đầu tiên trong đời nàng mới tận mắt chứng kiến cảnh ấy, chính
tai nghe được loại thanh âm ấy. Nàng thấy bản thân sao mà đáng thẹn quá. Nàng
không thể ngẩng mặt nhìn người nữa mất. Chắc nàng chết mất...

...

Sợ hãi, oán hận, bi thương, toàn bộ Tôn Thi Hàn nàng đều đã trải qua. Trong số
ấy, tính đến bây giờ thì "sợ hãi" đã hoàn toàn tiêu thất, chỉ còn lại bi
thương cùng oán hận. Nhưng... nực cười là lẫn trong ai oán, Tôn Thi Hàn nàng
còn cảm thấy rạo rực, bức bách, muốn cùng nam nhân trên người mình "thắt chặt"
hơn, thậm chí... thậm chí mong hắn yêu mình thô bạo hơn...

Tôn Thi Hàn nàng điên mất rồi. Nàng không hiểu tại sao trong đầu mình lại sinh
ra những ý nghĩ ấy. Lăng Tiểu Ngư, cái gã nam nhân này, hắn đang cưỡng đoạt
nàng kia mà. Vì cớ gì Tôn Thi Hàn nàng muốn đáp lại, muốn cùng hắn tiếp tục
cái chuyện đáng hổ thẹn này?

Không được!

Tôn Thi Hàn ta không thể như vầy! Ta không phải nữ nhân phóng đãng! Ta...

Nội tâm mới kêu gào được tới đấy thì cả linh hồn Tôn Thi Hàn bỗng căng cứng
lại. Bầu ngực - vùng cấm địa cuối cùng còn được tự do trên người nàng, nó đã
bị người chiếm hữu luôn rồi. Bây giờ, hắn đã bắt đầu khai phá...

Thoạt đầu Lăng Tiểu Ngư chỉ dùng tay để vuốt ve, nhào nặn, nhưng sau đó hắn
nhanh chóng tiến xa hơn. Chiếc lưỡi đã thu, đôi môi đã tách khỏi miệng Tôn Thi
Hàn nàng, từ trên mặt nàng Lăng Tiểu Ngư hắn hôn dần xuống cổ, rồi cặp xương
đòn nhô lên kia, rồi... hắn dừng ở trên ngực.

Hai tay vẫn tiếp tục bóp nắn nhào nặn, Lăng Tiểu Ngư há miệng ngậm lấy một
trong hai hạt đậu hồng, nhè nhẹ liếm mút. Chẳng mấy chốc, hạt đậu be bé ấy
trương lên, đứng thẳng dậy.

Bên phải đã thu được thành quả, Lăng Tiểu Ngư lập tức chuyển sang nhũ hoa bên
trái. Cũng như cũ, hắn nhè nhẹ liếm mút...

"Đừng...".

"Dừng lại... Dừng lại... Ta xin ngươi dừng lại đi...".

Miệng không thể thốt, Tôn Thi Hàn chỉ còn biết hô hoán, kêu la bằng ý niệm.
Bình thường, khi còn thân xác thì ngực của Tôn Thi Hàn nàng vốn đã rất mẫn
cảm, nay ở dạng linh hồn, sự mẫn cảm còn lớn hơn gấp năm bảy lần. Lăng Tiểu
Ngư hắn cứ liên tục nắn bóp nhào nặn, liếm mút như vậy, Tôn Thi Hàn nàng làm
sao chịu nổi đây?

"Dừng lại đi... Lăng Tiểu Ngư, ta xin ngươi...".

"Lăng Tiểu Ngư... Lăng Tiểu Ngư... Ta điên mất... Ta chết mất...".

...

Tôn Thi Hàn rất không muốn, vô cùng không muốn. Cái loại cảm giác sa đoạ này,
nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ xuất hiện ở trên người mình. Nàng cảm thấy bản thân
hiện chẳng khác gì một nữ nhân phóng túng, dâm đãng cả. Nếu là tâm đầu ý hợp,
đôi bên cam nguyện thì cũng thôi, đằng này... Tôn Thi Hàn nàng đang bị cưỡng
gian kia mà. Nàng làm sao lại động tình, lại lâng lâng khoái hoạt được...

Xấu hổ quá! Đáng khinh quá! Tôn Thi Hàn nàng muốn tự sát cho xong...

Thế nhưng... Ai oán, bi ai, hổ thẹn, những cảm xúc ấy, chúng lại ngày càng yếu
đi, đã bắt đầu lui bước trước niềm khoái hoạt. Sự bay bổng này, nó thuộc về
bản năng, lý trí thật khó lòng kháng cự.

Một kẻ đã mất tự do, tay chân vô pháp động, lực lượng vô pháp điều, thử hỏi
làm sao có thể áp chế được những cảm xúc của mình đây?

Không. Linh hồn là thứ quá nhạy cảm, Tôn Thi Hàn có muốn kiềm cũng không làm
sao kiềm được. Trải qua một hồi đau đớn, thống khổ tưởng chừng ba hồn bảy
phách đã bị xé ra thành từng mảnh ấy thì lúc này, cảm giác lâng lâng, rạo rực
đang mau chánh bành trướng, trở thành chủ đạo.

...

Tôn đại cung chủ là thế, cảm xúc ban đầu rất phức tạp. Có oán hận, có bi
thương, nhưng trong bi thương thống khổ lại cũng có lâng lâng, yêu thích... Để
rồi càng về sau, theo sự khuấy động dồn dập của Lăng Tiểu Ngư, cái gì bi, cái
gì oán, toàn bộ đều vô thanh tan biết hết, hiện còn chăng chỉ mỗi đê mê, chìm
đắm...

Tôn Thi Hàn, nàng chính thức tiếp nhận, đã sa đoạ rồi.

Thật chỉ vì linh hồn là thứ quá nhạy cảm, ở trong tình trạng giao hoan, hoà
thành một thể thôi ư?

Hẳn là không. Dám cá nếu đang cùng Tôn Thi Hàn da thịt tương thân, linh hồn
hoà quyện không phải Lăng Tiểu Ngư mà là một gã nam nhân nào khác, chắc chắn
Tôn Thi Hàn sẽ chẳng biến thành bộ dạng thế này đâu. Có lẽ ở trong lòng mình,
nàng đối với Lăng Tiểu Ngư ít nhiều cũng đã sinh ra tình cảm. Chưa đến mức
yêu, nhưng một chút ỷ lại, một chút quan tâm thì khẳng định là có rồi. Dù sao
Lăng Tiểu Ngư vốn không phải hạng nam nhân tầm thường. Hắn là thần nhân, là
người đã bảo hộ cho toàn bộ nữ nhân trên dưới Tuyết Linh Cung, đã cứu lấy tính
mạng Tôn Thi Hàn nàng, giúp nàng chữa trị, tu bổ linh hồn. Thêm nữa, thời khắc
Tôn Thi Hàn nàng sinh tử cận kề, sắp bị kiếp lôi hủy diệt, Lăng Tiểu Ngư hắn
đã vì nàng mà đứng ra ngăn chặn thiên kiếp.

Sống bao nhiêu năm, từ nhỏ đến lớn đều chỉ có Tôn Thi Hàn nàng vì người khác,
chỉ mỗi giây phút đó là có người chịu đứng ra vì nàng. Cảm động, Tôn Thi Hàn
sao lại chẳng có?

Thật ra thì kể từ giây phút ấy, ở trong lòng Tôn Thi Hàn đã sinh ra một chút
tình cảm đặc biệt dành cho Lăng Tiểu Ngư rồi. Cũng bởi vì như thế cho nên khi
nàng và hắn hoà làm một thể, dẫu là cưỡng đoạt thì cuối cùng nàng cũng buông
xuôi, bằng lòng tiếp nhận. Có lẽ so với oán, so với bi thì mong đợi, nó cũng
chiếm đôi ba phần...

p/s: Tốn ba lít máu... Viết xong chương này mà thân thể ta suy kiệt. Viết thì
không thể không hình dung, mà hình dung đến thì... Miệng khô lưỡi nóng, toàn
thân bức bách a.
So với người đọc, kẻ viết mới càng khổ. Mà đính chính là ta không có ý định
khêu gợi gì đâu, chẳng qua ta xuôi theo cảm xúc, viết cho chân chân thật thật
một chút, coi như là thoả mãn bao ngày nắng hạn rốt cuộc tới ngày mưa xuân
tưới xuống. Cá ăn chay lâu quá rồi, lần đầu ăn thịt thì cũng phải "ngon mắt
ngon tai" một chút. Lẽ nào hơn 500 chương ăn chay, tới lúc ăn thịt lại qua loa
hời hợt phải không mọi người? ^^
(Mà mọi người đọc xong để đấy nhé, đừng có đi rêu rao kẻo Admin cho Pea ta ra
đảo thì chẳng còn có chương mới để cho mọi người đọc nữa đâu)

p/s: Mấy chương này tốn quá nhiều công sức, vì vậy đừng hỏi tại sao hôm nay
lên ít nhé. Pea cần đi truyền máu ạ


Tiên Môn - Chương #557