Quỷ Vực


Người đăng: PeaGod

"Ăn người không nhả xương", đó là những lời mà Tôn Thi Hàn mới vừa âm thầm
"khen tặng" cho người. Nàng cảm thấy có đôi lúc Lăng Tiểu Ngư rất là đáng sợ.

"Đi thôi." Chả buồn để ý đến vẻ mặt có đôi phần khác lạ của nữ nhân đồng hành,
Lăng Tiểu Ngư xử lý xong xuôi quỷ hầu liền cất bước, hướng tận cùng Quỷ Lâm mà
đi.

Còn lại phía sau, Tôn Thi Hàn chần chừ một chút rồi cũng mau chóng bước
theo...

...

Lăng Tiểu Ngư, Tôn Thi Hàn, hai người bọn họ đi thêm khoảng độ chục phút nữa
thì dừng. Suốt quãng đường này, bọn họ không gặp thêm một u linh quỷ vật nào
khác nữa. Cũng chẳng biết là vì nhân phẩm tốt hay do chính hung uy mà Lăng
Tiểu Ngư âm thầm phát tán ra nữa.

"Đến rồi".

Bước chân ngưng lại, Lăng Tiểu Ngư nói.

Từ phía sau, Tôn Thi Hàn tiến lại. Nàng cúi nhìn đáy vực âm u, chỉ nhìn rõ
được khoảng chừng trăm thước, hỏi: "Chỗ này... là Quỷ Vực?".

Quỷ Vực, danh tự này Tôn Thi Hàn nàng không lạ. Có điều là nàng chưa từng đến.
Trước nàng chỉ mới nghe nói, đọc qua mà thôi.

Nơi tận cùng của Quỷ Lâm này, thật là đáng sợ lắm. Được biết có nhiều tu sĩ
chân nhân đã đi đến đây, nhưng là... một đi hai không trở về. Người còn sống
mà ra được Quỷ Vực... hiếm lắm.

Đối với những truyền thuyết về Quỷ Lâm, Quỷ Vực, Lăng Tiểu Ngư tất nhiên cũng
đã nghe qua. Hắn chính là căn cứ vào đó để tìm tới kia mà. Nhưng khác với Tôn
Thi Hàn, thay vì e ngại, sợ hãi thì hắn lại khá "vừa ý" với nơi gọi Quỷ Vực
này.

Ở đây có thứ mà hắn đang cần. Hay đúng hơn là Tôn Thi Hàn cần.

Mắt vẫn cúi nhìn bên dưới vực sâu, Lăng Tiểu Ngư hồi đáp: "Không sai, chỗ này
đích thị là Quỷ Vực".

Nghe Lăng Tiểu Ngư xác nhận, trong lòng Tôn Thi Hàn càng thêm vướng mắc.

"Trưởng lão...".

Tôn Thi Hàn vừa mới mở miệng thì đã bị người đưa tay ngăn lại. Lăng Tiểu Ngư
bảo: "Cứ gọi Hôi Diện đi".

Thần nhân đã yêu cầu, Tôn Thi Hàn cũng không dám trái. Nàng thuận tình đổi lối
xưng hô: "Vậy... Hôi Diện, ở Quỷ Vực này có phải có thứ gì đó mà ngươi muốn
lấy không?".

Lăng Tiểu Ngư gật đầu: "Đúng là có một thứ rất hữu dụng, nhưng không phải để
cho ta dùng".

"Nói vậy thì hẳn là dành cho Thi Hàn".

Tôn Thi Hàn không ngốc, sao lại chẳng nghe ra ý tứ. Nàng thậm chí còn đoán ra
được nhiều hơn thế nữa cơ. Và theo như suy đoán của nàng thì cái "thứ" mà Lăng
Tiểu Ngư nói rất hữu dụng kia, nó vốn không thể đem đi, hoặc so với mang đi,
"dùng" luôn tại chỗ sẽ tốt hơn. Bởi lẽ hắn đã dẫn theo nàng tới đây kia mà...

"Trưởng... Hôi Diện, có thể nói cho ta biết đó là thứ gì không?".

"Xuống dưới ngươi khắc biết".

Rút kinh nghiệm lần trước, lần này Tôn Thi Hàn đã không còn dám có thái độ trả
treo nữa. Thay vào đó nàng chỉ im lặng cúi đầu, bộ dáng rất là ngoan ngoãn.

"Coi như đã hiểu được chút phép tắc." Nội tâm khá vừa ý, Lăng Tiểu Ngư di
chuyển bước chân, áp sát thân thể nữ nhân đứng bên cạnh mình.

Nhận ra hành động của hắn, Tôn Thi Hàn mới ngẩng đầu nghi hoặc. Sao khi không
lại áp sát vào người nàng chứ?

Tôn đại cung chủ đang cần một lời giải thích.

Tiếc rằng có người lại chẳng muốn nhiều lời.

Mặc kệ ánh mắt nghi hoặc, cũng có thể gọi là chất vấn kia của Tôn đại cung
chủ, Lăng Tiểu Ngư vẫn cứ ý ta ta làm, rất tự nhiên vòng tay qua eo thon, giữ
chặt lấy nó. Bởi do trước đó linh hồn Tôn Thi Hàn nàng đã được hắn dùng chút
thủ đoạn cho nên bây giờ, biểu hiện ra đây cũng không khác gì thường nhân, rất
dễ dàng đụng chạm.

"Hôi Diện..." Một chút khoảng cách cũng chẳng còn, Tôn Thi Hàn có hơi hoảng
lên tiếng. Với một kẻ vẫn luôn bài xích nam nhân như nàng đây, kiểu tiếp xúc
này thật là quá sức chịu đựng rồi.

Chán ghét? Cũng không phải loại này. Trong nhận thức của Tôn Thi Hàn thì Lăng
Tiểu Ngư căn bản chẳng thể đánh đồng với những nam nhân khác được. Hắn là thần
nhân. Thêm nữa tính tình của hắn vốn cũng không tệ. Chí ít, hắn đối xử với
cung nhân Tuyết Linh Cung nàng rất phải đạo, đối xử với nàng cũng... Tóm lại
thì hắn không phải người xấu.

Người xấu ai lại vì cô cô, vì huynh đệ của mình mà bi phẫn, để rồi bạo phát
cơn thịnh nộ khiến cho mười phương thiên địa đều chấn động như vậy chứ?

Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại. Cho dù có là một nam nhân tốt thì cũng
không thể hành động giống vầy được a! Giữa thanh thiên bạch nhật lại đi ôm ấp
con gái nhà người ta, đây là đạo lý gì chứ?! Tôn Thi Hàn nàng còn chưa cho
phép mà!

"Hôi Diện, ta... ta không muốn...".

Không muốn?

Lăng Tiểu Ngư thầm lắc đầu. Nữ nhân này lại suy nghĩ mấy thứ vớ vẩn rồi.

p/s: Xin phép tâm sự với mọi người một chút. Mọi người ạ, như mình từng nói
rồi đấy, viết lách không phải cái nghề của mình. Ban đầu mình dấn thân, vốn
cũng mong viết ra kiệt tác, nhưng cơm áo gạo tiền, lắm thứ rối ren trong cuộc
sống nó bủa vây, đâm chém tới tấp, cuối cùng đã phải đầu hàng. Thực tại là như
vậy, phũ phàng lắm, chẳng buông tha một ai.
Mình không thể chăm chút cẩn thận như lúc đầu nữa. Giờ thì mình chỉ có thể
tranh thủ được lúc nào viết lúc đó thôi, nhiều khi viết xong, chẳng có thời
gian để mà kiểm tra lại. Cố nhớ tình tiết, dựa vào cốt truyện để mà viết
chương tiếp, như thế bảo sao mà cho suông, cho mượt được. Lặp từ, sai chính tả
(mà thật ra là gõ bị thiếu, bị nhầm), cũng đành chịu. Căn bản là không thể tập
trung vào mà chăm chút cho nó được.

Mình viết đúng là cũng có lương đấy, nhưng mỗi ngày dành ra 7-8 tiếng, một
tháng tổng cũng chỉ 1 triệu rưỡi là cao nhất thôi. Đầu tháng mình mới rút
lương web đây, 3-4 tháng gì đấy dồn lại mình không nhớ, nhưng tổng cộng mình
nhận được 3 triệu 8 các bạn ạ. 3tr8 chia ra 3-4 tháng, các bạn tính đi.

Mình không theo được nghề viết lách này, thật sự là cuộc đời nó không cho
phép. Mình phải chọn một công việc khác. Giờ mình viết chắc chỉ bởi vì còn
tiếc nuối đam mê, chưa buông được thôi. Thế nên câu văn quá dở, ý văn quá tồi
thì cũng mong các bạn thông cảm mà bỏ qua cho.

Hoàn thành xong bộ này chắc là mình cũng từ bỏ nghiệp viết lách này luôn các
bạn ạ...


Tiên Môn - Chương #545