Người Một Nhà


Người đăng: PeaGod

Giết xong một đám, Lăng Tiểu Ngư lúc này mới chuyển mắt nhìn qua một đám khác.

Thiên Cực Cung, bọn họ vẫn chưa ai chạy.

Can đảm? Chắc chắn là không rồi. Mới đầu, Thành Khôn sở dĩ lưu lại, đấy là bởi
hắn quá sốc trước cái chết của nhi tử mình, còn có tâm báo thù rửa hận; bằng
như bây giờ... Cái ý nghĩ vì nhi tử báo thù kia, nó đã triệt để bị dập tắt
rồi. Thương tâm? Lúc này trong lòng Thành Khôn chỉ có sợ hãi mà thôi.

Không sợ sao được khi hắn đã vừa mới chứng kiến toàn bộ tu sĩ Thần Vũ Môn bị
diệt sát trong tích tắc?

Trương Tự Đức là ai? Thần Vũ Môn là ai? Thực lực của bọn họ so với Thiên Cực
Cung, so với Thành Khôn hắn cũng sàn sàn như nhau đấy!

Rốt cuộc thì nam nhân đeo mặt nạ xám này là thần thánh phương nào mà lại nắm
giữ thủ đoạn khủng bố tới như vậy, đến cả chân nhân trung kỳ đỉnh phong cũng
có thể vung tay liền diệt sát?

Thành Khôn nghĩ lại mới thấy bản thân vô cùng ngu xuẩn. Hắn biết, hắn sai rồi.
Mà sai lầm thì tất phải trả giá. Mạng của Thành Hạo - con trai hắn, thiết nghĩ
mới chỉ là khởi đầu thôi. Tiếp theo, mạng của Thành Khôn hắn, e đối phương
cũng sẽ không bỏ qua...

Tâm lý cầu sinh, tới nước này Thành Khôn cũng chả thiết gì lương tâm hay thể
diện nữa. Trước mặt Lăng Tiểu Ngư, hắn bất ngờ quỳ xuống.

"Tiền bối tha mạng!".

"Vãn bối có mắt như mù, đã mạo phạm tiền bối, khẩn xin tiền bối rộng lượng
khai ân!".

...

Thoạt đầu, khi thấy Thành Khôn quỳ bái van xin như vậy, những người phía sau
hắn thực đã khá ngoài ý muốn. Bọn họ không nghĩ vị cung chủ cao cao tại thượng
này của mình lại có thể luồn cúi trước người khác. Nhưng sau ngẫm lại thì cũng
hợp lý thôi. Đối mặt tử thần, ai lại chẳng sợ?

Trên đã quỳ, dưới sao còn dám đứng? Tất cả những người còn lại của Thiên Cực
Cung, toàn bộ đều noi gương cung chủ mình mà dập đầu van xin.

"Chúng vãn bối có mắt như mù, cầu tiền bối khai ân!".

"Cầu tiền bối khai ân!".

...

Con người là vậy, đứng trước làn ranh sinh tử, hầu hết đều sợ, đa phần đều
mong được sống. Dù biết khả năng được người tha chết là rất nhỏ đấy, nhưng chí
ít vẫn còn chút hy vọng. Bằng như vẫn ngoan cứ, quay đầu bỏ chạy... Đám người
Thần Vũ Môn vừa rồi lẽ nào còn chưa đủ chứng minh?

Đến chân nhân trung kỳ đỉnh phong như Trương Tự Đức còn dễ dàng bị diệt sát
thì còn ai có thể đào thoát nữa đây?

Phải quỳ. Phải xin. Dẫu có bị bắt làm nô bộc cũng được. Nô bộc thì sao chứ? Ít
ra cái đầu trên cổ còn có thể lưu...

Thành Khôn, cung nhân Thiên Cực Cung, bọn họ đã nghĩ như thế đấy, đang van
xin, thề thốt, hứa hẹn. Đại ý chỉ cần được Lăng Tiểu Ngư tha chết, bọn họ
nguyện trở thành nô bộc cho hắn, tùy hắn sai sử.

Lẽ tất nhiên, đối với điều ấy Tôn Sở Sở và các cung nhân Tuyết Linh cung rất
không mong xảy ra. Điều các nàng muốn là Thành Khôn phải chết, Thiên Cực Cung
phải vong. Nhiều năm qua, Tuyết Linh Cung các nàng đã bị bọn chúng phiền nhiễu
không ít lần rồi...

Mang theo ánh mắt trông mong ấy, chúng nữ tập trung nhìn về phía Lăng Tiểu
Ngư.

Chẳng để các nàng phải thất vọng, Lăng Tiểu Ngư đưa ra quyết định. Hắn nói với
đám người Thành Khôn:

"Quy phục, tùy ta sai sử sao? Nghe đúng là không tệ. Chỉ có điều... các ngươi
lại chẳng có giá trị gì".

Thời điểm câu nói vừa dứt thì trong đáy mắt Lăng Tiểu Ngư, hàn quang liền loé.

Vốn vẫn chú tâm quan sát, Thành Khôn thấy thế thì biết chuyện đã không ổn, vội
vàng thi triển bí pháp trốn chạy ngay. Cũng chả rõ hắn dùng thủ đoạn gì mà
thân thể bỗng nhiên tiêu thất, khí tức tán loạn tám phương.

"Ồ... Cũng có chút môn đạo." Chứng kiến đầu đuôi sự việc, Lăng Tiểu Ngư tỏ ra
có chút thú vị.

Phải, bất quá là "thú vị" mà thôi.

Một tên chân nhân trung kỳ đỉnh phong mà nghĩ có thể đào thoát khỏi tay hắn ư?
Nói chuyện hão huyền.

Ngón trỏ cong lại, Lăng Tiểu Ngư hướng không trung búng nhẹ. Tức thì tại đấy,
một hắc cầu be bé xuất hiện. Kích cỡ của nó thật nhỏ lắm, thậm chí còn chẳng
bằng đầu ngón tay cái. Tuy nhiên, chính nó - cái thứ be bé này - đã ngay lập
tức trở thành cơn ác mộng của đám người Thiên Cực Cung.

Chỉ nghe "Oành!" một tiếng, viên hắc cầu nhỏ bé kia đã liền thay hình đổi
dạng, hoá thành hàng trăm cây kim tí hon ghim thẳng vào người tu sĩ Thiên Cực
Cung, mặc cho thân thể bọn họ có bảo vật, linh lực phòng hộ đi chăng nữa.
Thành Khôn, hắn cũng không ngoại lệ, hiện đã vừa trúng phải kim châm.

"Á!".

"Á!".

...

"Tiền bối tha mạng!".

Tha mạng?

Lăng Tiểu Ngư nhếch môi cười lạnh. Đem quân đi diệt người còn muốn được người
tha mạng ư?

Lăng Tiểu Ngư hôm nay đã không phải Lăng Tiểu Ngư của ngày xưa nữa rồi!

Bỏ ngoài tai tất cả, Lăng Tiểu Ngư khẽ động thần niệm. Liền theo đó, những
tiếng bạo liệt cũng nối nhau vang lên.

"Oành!".

"Oành!".

"Oành!".

...

Trước sau cộng lại là tám tiếng tất thảy, và điều đó cũng đồng nghĩa rằng: đã
có tám vong hồn vừa mới tiêu tán. Tiếp bước Trương Tự Đức, Thành Khôn cùng
cung nhân Thiên Cực Cung của hắn, toàn bộ đều đã thân tử đạo tiêu cả rồi.

Đáng thương? Có gì đáng thương chứ?

Ở đây, người ta chỉ cảm thấy hả hê, vui sướng thôi.

Tôn Sở Sở đi trước, các đệ tử, trưởng lão tiếp bước theo sau, hơn trăm nữ nhân
cùng hướng Lăng Tiểu Ngư biểu thị lòng cảm kích.

"Trưởng lão, Sở Sở xin thay mặt Tuyết Linh Cung cảm tạ ngài".

Nói đoạn, Tôn Sở Sở cúi đầu thật sâu. Phía sau nàng, những người khác cũng làm
y chang như vậy.

"Cảm tạ?".

Lăng Tiểu Ngư nhìn xem các nàng, nhẹ lắc đầu: "Các ngươi tại sao phải cảm tạ?
Chúng ta không phải người một nhà ư?".

Người một nhà?

Cách nói này của Lăng Tiểu Ngư, Tôn Sở Sở cảm thấy có chút gì đó... Không phải
quá thân cận rồi sao? "Người một nhà", nghe kiểu như Lăng Tiểu Ngư hắn đã là
một phần của Tuyết Linh Cung rồi vậy.

Đành rằng hắn đang đảm nhiệm chức vụ trưởng lão, nhưng về bản chất bất quá
cũng chỉ là hư danh thế thôi. Trên thực tế, Lăng Tiểu Ngư hắn vốn đâu thuộc
Tuyết Linh Cung. Tuyết Linh Cung thuộc về hắn nghe còn có lý... Lùi một bước,
cứ cho chức danh của hắn là thật đi, vậy thì với thân phận khách khanh trưởng
lão, hắn cũng chưa tính là cung nhân Tuyết Linh Cung được.

Người một nhà ư? Ý tứ của Lăng Tiểu Ngư hắn là gì?

"Lẽ nào... muốn ám chỉ trong mối quan hệ với tỷ tỷ?" Trong đầu Tôn Sở Sở, một
ý nghĩ chợt loé lên.

Nếu là trước đây, Tôn Sở Sở nàng đương nhiên sẽ không thể nảy sinh những suy
đoán hàm hồ như vậy. Nhưng hôm nay, sau những gì đã thấy và nghe, nàng cho
rằng mình có đủ lý do.

Lúc mới xuất hiện Lăng Tiểu Ngư đã nói gì? Trong màn đối đáp với Thành Hạo,
hắn bảo hắn cũng yêu thích tỷ tỷ, còn nói vốn muốn ngỏ ý cùng tỷ tỷ kết làm
đạo lữ song tu. Chưa hết, trước khi giết Thành Hạo, hắn còn nói không cho phép
ai đụng vào một tấc da, một sợi tóc của tỷ tỷ...

Chỉ là tùy tiện nói ra thôi ư? Ban đầu Tôn Sở Sở cũng cho như vậy, nhưng sau
câu nói vừa rồi...

"Người một nhà", ba chữ này nghe thế nào cũng không giống tùy tiện.


Tiên Môn - Chương #539