Người đăng: PeaGod
"Được rồi, không cần phải quỳ như vậy. Đứng lên hết đi".
Lời của Lăng Tiểu Ngư, La Sương và Hàm Yên sao dám không nghe. Các nàng nhanh
chóng chuyển thân đứng dậy.
"Sư phụ các ngươi đâu?".
La Sương là người đầu tiên phản ứng. Nàng cung kính hồi đáp: "Bẩm trưởng lão,
sư phụ lúc nãy đã đi đến Tây Viện để xử lý sự vụ, đệ tử sẽ lập tức đi gọi
người".
"Không cần." - Lăng Tiểu Ngư ngăn lại - "Ta sẽ tự đi. Hiện ta cũng đang định
đến đó".
Chuyển sang nhìn Tôn Tiểu Yến, Lăng Tiểu Ngư nhẹ xoa đầu nàng, động viên: "Nhớ
tu luyện cho tốt".
...
Dõi mắt nhìn theo thân ảnh người vừa đi, Tôn Tiểu Yến lặng lẽ siết tay, trong
lòng thầm nói: "Ca, muội nhất định sẽ trở thành cường giả".
Đạo pháp thâm huyền, mình đầy bổn sự, trước đây, những điều ấy chưa bao giờ là
chí hướng của Tôn Tiểu Yến cả. Thực ra thì nàng rất lười nhác trong cái việc
tu hành. Chả bởi vậy mà dù sở hữu tư chất hơn người, đã qua cái tuổi mười sáu
Tôn Tiểu Yến nàng vẫn mới chỉ là một tiểu tu sĩ luyện khí hậu kỳ đấy thôi.
Thực lực, trường sinh, Tôn Tiểu Yến nàng đã khao khát bao giờ? Mong ước của
nàng dung dị lắm, chỉ cần làm một người bình thường, sống một cuộc sống tự do,
như thế là đủ rồi. Hay ít ra thì trước kia là vậy. Còn bây giờ...
Kể từ lúc gặp Lăng Tiểu Ngư, nghe hắn gọi một tiếng "muội" thân thương thì tâm
tư của nàng đã có nhiều biến chuyển. Trong tim nàng, khoảng trống bao năm cuối
cùng đã được khoả lấp. Nàng đã cảm nhận được cái gọi là "thân tình quyến
thuộc".
Lăng Tiểu Ngư, hắn quan trọng với nàng lắm. Vị ca ca này, nàng thật không muốn
mất. Chính vì lẽ đó cho nên Tôn Tiểu Yến nàng phải cố gắng tu luyện.
Phải trở thành cường giả thì tương lai mới có thể ở bên cạnh hắn, được song
hành cùng hắn ư? Nếu vậy Tôn Tiểu Yến nàng sẽ trở thành cường giả. Kể từ hôm
nay, "cường giả" chính là mục tiêu của nàng!
"Ca, muội nhất định sẽ làm được!".
...
So với trước, hôm nay Tôn Tiểu Yến thực đã thay đổi. Vẫn là khuôn mặt thuần
lương ấy, vẫn là cái dáng dấp non nớt ấy, tuy nhiên nội tâm lại có nhiều sai
biệt. Hướng suy nghĩ, nó đã không còn giống như trước nữa. Ngày càng trưởng
thành hơn, đôi lúc cũng cực đoan hơn. Cứ tiếp tục như vầy, sợ rằng chẳng còn
xa nữa, Tôn Tiểu Yến nàng rồi sẽ đánh mất sự thuần lương vốn có. Hoạt bát? E
cũng không tồn tại được lâu...
Là tốt? Hay là xấu? Mấy người có thể nói rõ?
Nhưng ít ra, ở trong cái thế giới ngày càng rối ren, hỗn tạp này, một thiếu nữ
thuần lương, chắc chắn không phù hợp để sống. Giống như Lăng Tiểu Ngư đã nói,
hắn chẳng thể trông nom Tôn Tiểu Yến nàng mãi được. Sớm hay muộn, có một ngày
hắn cũng phải ra đi. Chừng ấy, Tôn Tiểu Yến nàng có thể dựa vào ai?
Chỗ dựa tốt nhất của nàng duy cũng chỉ có bản thân nàng. Vì thế cho nên Tôn
Tiểu Yến nàng không thể cứ mãi mơ mộng, mềm yếu. Nàng cần phải trở nên mạnh
mẽ. Chỉ có mạnh mẽ, như vậy sau này Tôn Tiểu Yến nàng mới đối mặt được với
thực tại tàn khốc, mới có đủ dũng khí để tiếp tục tiến lên phía trước...
Lăng Tiểu Ngư đúng đang sống ích kỷ, Tôn Tiểu Yến ở trong lòng hắn bất quá
cũng chỉ là thế thân của Lăng Ngọc Yến - một người đã khuất, nhưng như thế đâu
có nghĩa hắn chẳng quan tâm gì đến vận mệnh của nàng. Hắn đã vì nàng mà lo
nghĩ. Giúp nàng làm cái việc nghịch thiên là cải biến tư chất, truyền dạy đạo
pháp tối cao cho nàng, động viên nàng nỗ lực tu hành, sớm thành cường giả, đấy
không phải quan tâm thì là gì?
Yến cô cô hắn số phần mỏng manh, linh căn chẳng có, quá yếu nhược nên mới dễ
dàng bị người bắt giữ, để rồi phải nuốt lệ ra đi. Nay hắn lẽ nào để sai lầm
lặp lại?
Mai này, trước lúc phải đi, Lăng Tiểu Ngư hắn muốn nhìn thấy Tôn Tiểu Yến có
thể tự chăm sóc được cho bản thân mình...
...
...
Tây Viện, trước cửa Tuyệt Tình Điện.
Hiện canh giữ nơi này đã không còn là Vương Tố Yên nữa. Trong lần sư yêu Thác
Hán từ Đông Hoang tìm tới báo thù kia, cùng nhiều cung nhân khác, Vương Tố Yên
nàng đã bị sát hại. Lúc này, đảm nhận việc trông coi là Lâm Tú Anh - một tỷ
muội rất thân thiết với Vương Tố Yên.
Hôm nay, như thường lệ, Lâm Tú Anh đang cùng năm vị tỷ muội khác của mình làm
nhiệm vụ thì bất ngờ trông thấy một thân ảnh từ hướng Đông Viện đi qua.
Hắc sắc trường y, lại đeo mặt nạ xám, chẳng phải "Hôi Diện trưởng lão" thì ai?
Sợ nhiều hơn kính, Lâm Tú Anh vội vàng dẫn các tỷ muội bước ra nghênh đón.
"Bái kiến trưởng lão!".
"Bái kiến trưởng lão!".
Lăng Tiểu Ngư dừng bước, hỏi: "Tôn Thi Hàn có ở bên trong chứ?".
"Hồi trưởng lão, Tôn trưởng..." Lâm Tú Anh vốn định nói là 'Tôn trưởng lão',
nhưng ngẫm lại liền thôi. Nàng cảm thấy như thế sẽ làm hạ thấp thân phận của
Lăng Tiểu Ngư. Tâm tư linh động, Lâm Tú Anh vội sửa: "... Tôn viện chủ hiện
đang ở bên trong".
"Trưởng lão", "viện chủ", mấy danh xưng này Lăng Tiểu Ngư thực cũng chẳng để ý
lắm. Hắn nghe Lâm Tú Anh báo lại xong thì liền nhấc chân hướng Tuyệt Tình Điện
tiến vào.