Tôn Thi Hàn Cũng Biết Xấu Hổ


Người đăng: PeaGod

Tự mình bảo hộ?

Kẻ đã chết thì làm sao có thể bảo hộ cho người khác được?

Trừ phi...

Trong con mắt còn chưa bị chất độc Tuyệt Tình hủy hoại của Tôn Thi Hàn, một
tia tinh quang bất giác ánh lên.

"Ca." - Ở bên cạnh, Tôn Tiểu Yến cũng khá bất ngờ - "Ca nói vậy... Có phải
cung chủ vẫn có thể cứu?!".

Lăng Tiểu Ngư không trực tiếp trả lời mà nghiêm túc bảo: "Tiểu Yến, lui lại
một chút".

Hiểu là ca mình sắp bày ra đại thủ đoạn nào đó, Tôn Tiểu Yến chẳng dám nhiều
lời, lập tức thoái lui ngay. Tôn Sở Sở cùng những cung nhân khác cũng là như
vậy, nhanh chóng làm theo. Loáng cái, trong bán kính hai mươi thước lúc này
chỉ còn lại Lăng Tiểu Ngư và Tôn Thi Hàn.

Dưới những ánh mắt trông mong của chúng nữ, Lăng Tiểu Ngư rốt cuộc thi pháp. Ở
trên lưng hắn, đồ hình Thái cực nổi lên, âm - dương bắt đầu luân chuyển. Nháy
mắt, lấy Lăng Tiểu Ngư hắn làm trung tâm, một kết giới màu xám được tạo ra,
đem hắn và Tôn Thi Hàn bao lấy.

Trong kết giới ấy, Lăng Tiểu Ngư lặng lẽ kết ấn. Tới khi ấn thành, hắn đem nó
đặt tại hư không, ngay phía trên Tôn Thi Hàn, cách lồng ngực nàng một khoảng
tầm hai gang tay.

Theo một tiếng "Thu!" của hắn, từ trong thân thể hủ bại của Tôn Thi Hàn, một
bóng trắng bị kéo ra, được dấu ấn hắc ngư nơi lòng bàn tay phải hắn hút lấy.
Nhưng còn chưa hết. Tiếp sau bóng trắng kia, những cái bóng trắng khác cũng
mau chóng xuất hiện, trừ độ đậm nhạt sai biệt ra thì hình dáng hoàn toàn giống
hệt như nhau. Trước sau gộp lại, tất thảy là ba cái.

Đấy chính thị cái gọi tam hồn thất phách.

...

"Trưởng lão, tỷ tỷ...?".

"Ca, cung chủ...?".

Kết giới vừa mới được Lăng Tiểu Ngư thu hồi thì Tôn Sở Sở và Tôn Tiểu Yến đã
liền chạy đến, đồng thanh hỏi.

Lăng Tiểu Ngư nhìn qua các nàng một chút, rồi nhìn xuống thân xác đã hủ bại
của Tôn Thi Hàn, nói: "Thân thể của nàng ta đã bị phá hủy, đan điền, phủ tạng
đều đã mất, căn bản là không thể cứu sống. Ta chỉ có thể dùng đạo pháp của
mình che mắt thiên địa, âm thầm đem ba hồn bảy phách của nàng lưu giữ. Đợi tìm
được một nhân thể thích hợp, chừng đó ta sẽ giúp cho nàng được hoàn dương".

"Ca, cung chủ thật sẽ sống lại?".

Lăng Tiểu Ngư đặt bàn tay lên đầu Tôn Tiểu Yến, chắc như đinh đóng cột: "Yên
tâm, ca nói được tất làm được".

...

...

Sư yêu Thác Hán từ Đông Hoang mò tới đã gây cho Tuyết Linh Cung rất nhiều tổn
thất. Kẻ thì chết, người thì trọng thương, kiến trúc cũng bị hủy đi không ít.
Đây là tai hoạ.

Cái hoạ này, đưa đến thì dĩ nhiên chính là Tôn Thi Hàn. Năm đó tại Đông Hoang,
nếu Tôn Thi Hàn nàng không đánh mù một mắt Thác Hán thì lý đâu hắn lại ôm hận
trong lòng, nuôi chí báo thù?

Tuy nhiên, nói thế không có nghĩa Tôn Thi Hàn sai. Đông Hoang năm đó, Tôn Thi
Hàn nàng vốn đâu mong muốn đi gây thù chuốc oán với ai. Hết thảy đều là tại
tên Thác Hán kia nhìn thấy nàng có dung nhan diễm kiều, động tà tâm nên ra tay
đó chứ. Tôn Thi Hàn nàng xét cho cùng chỉ là vì tự vệ. Tai ương, nếu muốn
trách thì phải trách ở số mệnh.

Còn may, kiếp số Tuyết Linh Cung còn chưa tận. Nhờ có Lăng Tiểu Ngư trở về kịp
lúc mà tai hoạ đã được giải trừ. Đành rằng nhiều cung nhân đã chết, nhưng sống
sót thì cũng không phải là quá ít ỏi hiếm hoi. Thêm nữa, với việc ba hồn bảy
phách của Tôn Thi Hàn đã được bảo lưu, như vậy cơ hội để nàng sống lại là vẫn
có. Khả năng còn gần như tuyệt đối. Lăng Tiểu Ngư, chính hắn đã khẳng định
mình có thể...

Tôn Thi Hàn còn, cung nhân Tuyết Linh Cung còn, lại cộng thêm một hậu trường
vững chắc là Lăng Tiểu Ngư nữa, Bắc Nguyên ai dám động?

Những ngày tiếp theo, Tuyết Linh Cung nhất định vẫn sẽ an ổn mà vượt qua.

...

...

Một góc Đông Viện.

Khác với hầu hết cảnh vật Tuyết Linh Cung, khung cảnh chỗ này tươi sáng hơn
rất nhiều. Ở đây có một vườn hoa, cạnh hoa lại có hồ, trong hồ còn có cá đang
tung tăng bơi lội, đảo mắt đông tây một vòng, thấy được quả hết sức đẹp đẽ,
rất là nên thơ.

Tôn Tiểu Yến, Lăng Tiểu Ngư, hai người bọn họ hiện chính là đang có mặt ở đây.

Tương tự cảnh vật, Tôn Tiểu Yến lúc này cũng an tĩnh lắm. Nàng ngồi đây, bên
hồ Vọng Nguyệt, ngay trên thảm cỏ xanh mướt. Đôi mắt nàng, chúng đang chăm chú
nhìn thân ảnh của nam nhân ở gần đó, cách chỉ dăm bảy bước chân.

Ca nàng, hắn đang toạ thiền.

...

Bên ngoài là vậy, Lăng Tiểu Ngư hiện ngồi xếp bằng, thần tình an tĩnh như mặt
hồ không gợn sóng. Tuy nhiên "bên trong"...

Nơi thể nội, ngay tại không gian của dấu ấn hắc ngư, tình cảnh lại khác.

Thần hồn Lăng Tiểu Ngư sớm đã có mặt ở đây. Suốt từ nãy giờ hắn vẫn đang vì
người cứu trị. Kẻ được hắn cứu, nàng cũng chẳng ai xa lạ, đích thị Tôn Thi
Hàn. Hay chính xác hơn là hồn phách của Tôn Thi Hàn.

...

Giữa bốn bề u tịch, Lăng Tiểu Ngư không ngừng thi triển đạo thuật. Hắn đánh ra
rất nhiều loại pháp ấn khác nhau, xếp chúng ở chung quanh hồn phách của Tôn
Thi Hàn. Thông qua những ấn ấy, hắn chậm rãi đem lực lượng của mình truyền
qua, giúp nàng chữa trị, cũng như là tu bổ thần hồn.

Nói một chút. Lực lượng mà Lăng Tiểu Ngư đang sử dụng đây, nó vốn không phải
hỗn nguyên chi lực chân chính. Nó chỉ là một trong hai nửa để hợp thành hỗn
nguyên chi lực, đại diện cho "Âm". Loại lực lượng này, trước nay chẳng có danh
tự nào cụ thể, thế nên cứ tạm gọi là Âm lực.

Âm lực này, hết thảy đều là lấy từ chính không gian nơi đây, bên trong dấu ấn
hắc ngư.

Hẳn sẽ có người thắc mắc, hỏi rằng tại sao Lăng Tiểu Ngư lại không dùng hỗn
nguyên chi lực mà phải đem phân tách ra thành Âm lực rồi mới truyền cho Tôn
Thi Hàn. Có phải Lăng Tiểu Ngư hắn làm vậy là bởi lòng ích kỷ hay một sự e
ngại nào đó?

Thật ra đều không phải. Lăng Tiểu Ngư không có quá nhiều lo ngại, lại càng
chẳng hề ích kỷ. Sở dĩ hắn đem hỗn nguyên chi lực phân tách ra thành Âm lực
rồi mới truyền qua cho Tôn Thi Hàn, hết thảy đều là vì lợi ích của Tôn Thi Hàn
nàng cả.

Hồn phách của Tôn Thi Hàn vốn dĩ không giống thường nhân. Thông thường, trong
ba hồn của một người ai cũng đều có đủ hai yếu tố là âm và dương, đại biểu cho
trời và đất. Thế nhưng linh hồn của Tôn Thi Hàn, bên trong lại chỉ có âm mà
không có dương, rất là kỳ lạ. Theo như tri thức mà Lăng Tiểu Ngư tiếp nhận từ
tiền kiếp thì loại linh hồn này hết sức đặc biệt, nếu được tu bổ đúng cách,
hoàn toàn có thể đem phát triển thành Âm linh chi hồn, tương lai muốn thành
tựu thần nhân cũng không phải không thể.

Xét ở trong trường hợp này, khi người tu bổ cho hồn phách Tôn Thi Hàn là Lăng
Tiểu Ngư, khi lực lượng được truyền thụ là Âm lực phân tách từ Hỗn nguyên chi
lực của hắn, như vậy, hiệu quả phải nói đã vượt quá những "mong đợi thông
thường". Tương lai, nếu có một ngày Tôn Thi Hàn đứng trên đỉnh thần nhân,
thiết nghĩ đấy cũng chẳng phải chuyện gì đáng để ngạc nhiên.

Nhưng... tương lai thì vẫn còn xa vời lắm. Nên bận tâm chăng là những gì của
hiện tại. Ví như lúc này...

Giữa bốn bề u tịch, được bao bọc bởi hàng tá những loại pháp ấn, hồn phách của
Tôn Thi Hàn vẫn đang được tu bổ, chữa trị. Những quang điểm màu đen, chúng nối
nhau chạy từ pháp ấn vào trong linh hồn nàng. Liên miên bất tận, không ngừng
không dứt.

Mãi tận một canh giờ sau...

Không gian nơi cũ, Lăng Tiểu Ngư đem thần niệm thu hồi, lặng lẽ thở ra một
hơi. Sau đó, hắn ngẩng nhìn Tôn Thi Hàn đang từ từ rơi xuống, nhẹ đưa tay tiếp
lấy.

Cúi nhìn nữ nhân trong lòng, Lăng Tiểu Ngư nhất thời không khỏi có chút thất
thần.

Thật đẹp.

Bởi do chỉ còn là hồn phách nên trên người Tôn Thi Hàn lúc này chẳng có áo
quần chi cả. Từ đầu tới chân, da thịt nàng hết thảy đều đang phơi bày. Trần
trụi. Rất là trần trụi... Và, cũng chính vì trần trụi nên Tôn Thi Hàn nàng mới
càng thêm xinh đẹp. Khuôn mặt tinh xảo, cặp tuyết lê căng tràn nhựa sống, vòng
eo thon thả yêu kiều, đôi chân trắng mịn nõn nà... Chỗ nào cũng gợi cảm, dễ
dàng câu dẫn ánh mắt nam nhân.

"Ưm...".

Đương lúc Lăng Tiểu Ngư vẫn đang thưởng thức "khung cảnh" thì một tiếng ưm khẽ
chợt cất lên. Tiếp đấy, một đôi mắt mở ra.

Tôn Thi Hàn, nàng cuối cùng cũng thức tỉnh.

Chỉ là...

Cái tình cảnh này là sao?

Khuôn mặt của hắn sao lại gần nàng quá vậy? Ánh mắt hắn nữa, nó tại sao...

Mà khoan đã, Tôn Thi Hàn nàng hình như là đang nằm ngang trên đùi hắn. Thêm
nữa thì thân thể của nàng... hình như... hình như có chút trống trải...

Nghĩ tới đó, Tôn Thi Hàn chầm chậm di chuyển ánh mắt, cố để nhìn xem thân thể
mình.

Chưa nhìn còn đỡ, vừa nhìn xong, khuôn mặt Tôn Thi Hàn liền cứng đờ luôn. Hai
bầu ngực trắng như bông bưởi, đôi nhũ hoa tựa cánh anh đào đang phơi lồ lộ ra
kia, chúng... chúng là của Tôn Thi Hàn nàng a!

Còn nữa, ở phía dưới, mặc dù không phải quá rõ nhưng chung quy đại khái thì
mắt Tôn Thi Hàn nàng vẫn nhìn được. Và theo như những gì nàng đang thấy thì...
hạ thể nàng, nó cũng "trống không".

"A...!!".

"Bất ngờ" quá đỗi, Tôn Thi Hàn không thể nghĩ thêm được gì nữa. Theo bản năng,
nàng la lên một tiếng rõ to, vội vã vùng ra khỏi người Lăng Tiểu Ngư.

Nói thế nào thì Tôn Thi Hàn nàng vẫn còn là trinh nữ đấy!


Tiên Môn - Chương #519